Bạch Nhật Đề Đăng

Chương 36: Kiều Yến



Edit: Ys

Hạ Tiểu Tiểu – cũng chính là Kiều Yến chưa qua mấy ngày đã tỉnh lại, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Binh lính báo tin nói Kiều Yến vừa tỉnh đã hô to cứu mạng, không màng thân thể suy yếu, nhất quyết đòi đến chủ doanh, điều này càng không thể tưởng tượng hơn.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Kiều Yến sắc mặt tái nhợt được người đỡ vào, khuôn mặt rõ ràng không hề thay đổi, vậy mà thoạt nhìn lại khác với ban đầu một cách vi diệu, Kiều Yến thật sự nhỏ nhắn non nớt, yểu điệu như cành liễu đong đưa trước gió, thời điểm chớp mắt giống như cánh bướm rung rinh.

Hạ Tiểu Tiểu cũng giống như con bướm mảnh mai, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy cánh bướm kia có lẽ có thể vẫy ra gió lốc.

Kiều Yến vừa vào doanh trướng đã khóc lóc nhào vào lồng ngực mẫu thân, hô: “Mẫu thân, cứu con!”

Phụ nhân kia vốn chưa khóc xong, giờ phút này lại lập tức ôm Kiều Yến khóc lớn hơn, gọi Tiểu Yến Nhi Tiểu Yến nhi, hỏi nàng ta xảy ra chuyện gì. Đại ca nàng ta cũng ở bên cạnh vỗ nhẹ lưng Tiểu Yến.

Hạ Tư Mộ nhướn mày, nhìn một nhà tương thân tương ái trong doanh trại. Chỉ thấy Kiều Yến giơ tay chỉ vào Hạ Tư Mộ, khóc lóc nói: “Mẫu thân, chính là nàng, trước đó là nàng đoạt thân thể của con, nhập vào người con, nàng là quỷ! Nàng muốn hại con! Mẫu thân, cứu con!”

Ánh mắt của mọi người trong doanh trại đều dừng trên người Hạ Tư Mộ, ngay cả Ngô Thịnh Lục vừa mới gà mẹ bảo vệ gà con cũng nhìn về phía nàng, Doãn tướng quân hẳn nên hưng phấn cũng có chút căng thẳng.

Hạ Tư Mộ hơi nâng cằm lên, ánh mắt chuyển từ người Kiều Yến đến Minh Phong đạo trưởng, lại nhìn sang người nhà của nàng ta, nhẹ cười, hờ hững nói: “Ta không có gì để nói, chỉ có một đôi thân nhân giả tạo, một Kiều Yến giả, một đạo sĩ giả.”

Và một con quỷ thật.

Kiều Yến không thật sự tỉnh lại.

Nàng ta chỉ là bị một con quỷ khác lợi dụng nhập vào thao túng thân thể mà thôi. Minh Phong đạo trưởng đúng thật là có vài phần pháp lực, không có khả năng không nhìn ra manh mối trên người Kiều Yến, có điều giờ phút này lão ta lại giữ im lặng.

Vậy ra, đây là một màn thông đồng giữa quỷ và người, Minh Phong đạo trưởng và Doãn tướng quân phía sau nhằm về Đoạn Tư, còn con quỷ nhập vào người Kiều Yến hơn phân nửa là nhằm vào nàng. Suốt 400 năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy người và quỷ đoàn kết như thế, đúng là vui vẻ hoà thuận.

Hạ Tư Mộ đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Kiều Yến, rũ mắt nhẹ giọng nói với nàng ta: “Ngươi còn thời gian một ngày, nắm chắc.”

Kiều Yến run rẩy, không biết là giả vờ hay thật sự sợ hãi, nàng ta lập tức nép vào lồng ngực mẫu thân. Còn Minh Phong đạo trưởng lại chắn giữa hai người các nàng, chỉ vào Hạ Tư Mộ nói: “Ác quỷ chớ làm càn! Ta sẽ không để người làm hại người vô tội thêm lần nữa.”

Hạ Tư Mộ bình đạm cười, lui về sau hai bước, dưới sự chú ý của mọi người, bình tĩnh nói: “Ta vốn là một nhân sĩ giang hồ nhàn tản, không phải ác quỷ, cũng không biết vì sao Kiều cô nương lại bôi nhọ ta như thế. Nghĩ đến Minh Phong đạo trưởng đã chuẩn bị mấy trăm loại phương pháp muốn đổ tội danh lên đầu ta, một cô nương không nơi nương tựa như ta có thể nói thêm gì nữa? Chư vị nếu muốn bắt ta tra khảo, xin cứ tự nhiên.”

Tần Hoán Đạt ngồi giữa doanh trại lạnh mặt, sắc mặt Trịnh Án càng thêm âm trầm không xác định. Tần Hoán Đạt đảo mắt dò xét nhìn mọi người trong doanh, tựa như cố kỵ Đạp Bạch quân và Đoạn Tư, cuối cùng nói: “Nếu thật sự Thập Thất cô nương không phải quỷ, vậy cứ ở trong nhà giam một thời gian, chờ Đoạn tướng quân trở về rồi đối chất để lấy lại sự trong sạch.”

Hạ Tư Mộ quay đầu nhìn về phía Tần soái, lãnh đạm nói: “Được, xin tuân theo mệnh lệnh của đại soái.”

Không hiểu sao Tần soái lại cảm thấy trong ánh mắt của cô nương này có vài phần giễu cợt, bầu không khí khiến người ta khó chịu vừa không giống quỷ, cũng lại chẳng giống người.

Hạ Tư Mộ may mắn được trải nghiệm cảm giác ngồi tù lần đầu tiên trong mấy mươi lần nghỉ ngơi. Nàng dựa vào vách tường lạnh băng trong nhà giam ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, chung quanh nhà giam dán đầy các loại bùa trừ tà trấn quỷ. Vừa nãy nàng đã nhìn lướt qua, chẳng phải lá bùa cao minh gì, nàng có đèn Quỷ Vương trong người, những lá bùa đó còn chẳng có tác dụng với nàng bằng mấy song sắt.

Cảm giác trong lao ngục cũng không tệ, nhưng không bằng được vở tuồng khiến người ta khó chịu sắp được diễn kia.

Hẳn là có vị điện chủ nào đó, không biết lấy được tin tức nàng không có pháp lực ở đâu, kinh ngạc phát hiện đây là cơ hội ngàn năm có một, không làm ra chút chuyện là không được, nên kêu thủ hạ theo túng thân thể Kiều Yến, liên thủ với phàm nhân hại nàng.

“Thập Thất.” Đột nhiên có người gọi nàng, Hạ Tư Mộ hơi mở mắt nhìn lại, thấy khuôn mặt sốt ruột của Mạnh Vãn bên ngoài song sắt. Nàng ta mặc một bộ đồ đen ẩn thân, nắm song sắt nói: “Ngươi chưa ăn cơm chiều chứ?”

Hạ Tư Mộ dựa vào bức tường xám xịt, chỉ chỉ cái chén trống không bên cạnh: “Đã ăn rồi.”

Sắc mặt Mạnh Vãn đại biến, lập tức ngồi xổm xuống, túm lấy nàng qua chấn song: “Ngươi mau nhổ ra! Có độc! Mau nhổ ra!”

Hạ Tư Mộ bị nàng ta túm lấy lay lay làm cho bụi bặm trên tường rơi xuống, không chút để ý nói: “Ồ? Ai muốn hại ta, Doãn tướng quân? Trịnh đại nhân?”

Mạnh Vãn tối sầm mặt lại.

Hạ Tư Mộ hiểu ra, nói: “Trịnh đại nhân.”

Liên quan đến thuật vu cổ chính là tội lớn, phỏng chừng Trịnh Án đã bán tín bán nghi với thân phận tà ma của nàng, nhưng không biết Doãn tướng quân và Tần soái còn có cái bẫy gì, chỉ sợ sau khi Đoạn Tư trở về cùng nàng đối chất lại lộ ra nhược điểm, nên tiên hạ thủ vi cường, khiến nàng “Chết không đối chứng.”

Nếu nàng chết thì không những chứng minh được mình trong sạch, mà còn có thể chụp cái mũ vu khống lên đầu Doãn tướng quân.

“Đại Lương các ngươi giống như một trận chiến, chuyên môn lục đục đấu đá nhau.” Hạ Tư Mộ kéo cái tay đang kéo nàng của Mạnh Vãn ra, hờ hững nói: “Yên tâm đi, chút độc nhỏ này còn không đủ cho ta ăn. Nếu không phải bị linh kiếm đâm trúng mệnh môn hoặc bị ma trơi thiêu cháy, quỷ sẽ không tan thành khói bụi đâu.”

Mạnh Vãn giật mình, nàng ta buông tay Hạ Tư Mộ ra, nhìn Hạ Tư Mộ như nhìn người xa lạ. Hạ Tư Mộ quay đầu lại nói: “Đừng nói với ta là ngươi chưa từng nghi ngờ.”

“Cho nên, ngươi thật sự là…”

“Quỷ.”

“Ngươi là…”

“Hạ Tiểu Tiểu.”

Mạnh Vãn hít sâu một hơi, nàng ta đứng dậy nhìn Hạ Tư Mộ, trong mắt hàm chứa cảm xúc phức tạp. Nàng ta cứ nhìn Hạ Tư Mộ như vậy một lúc lâu, đột nhiên móc ra chìa khoá ở bên hông mở cửa phòng giam, thấp giọng nói: “Ta đã dẫn người canh gác đi một lúc, ngươi mau chạy đi.”

Hạ Tư Mộ nhìn động tác mở cửa của nàng ta rồi lại nhìn vào mắt nàng ta, khoanh tay nói: “Không phải ngươi không thích ta sao?”

“Bảo ngươi đi thì cứ đi đi!” Mạnh Vãn đè nén lửa giận trong giọng nói, nàng ta chợt ngước mắt nhìn về phía Hạ Tư Mộ, cắn răng nói: “Ngươi giúp Thuấn Tức, giúp chúng ta đánh thắng người Hồ Khế. Ta mặc kệ ngươi là cái gì… Ta không phải loại người lấy oán trả ơn.”

Hạ Tư Mộ trầm mặc trong chốc lát, nàng ngồi dậy, ánh trăng hắt từ cửa sổ trên đầu xuống mặt đất dưới chân nàng. Làn da nàng rất trắng, dưới mắt phượng có một nốt ruồi nhỏ, mặt này lãnh đạm. Nàng tới gần Mạnh Vãn, cái nhìn gần trực tiếp này làm Mạnh Vãn có chút khó thở, lại thấy nàng đi qua người mình, vỗ vỗ bả vai: “Cảm ơn.” Nàng hờ hững nói.

Sau khi Hạ Tư Mộ đi xa, Mạnh Vãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng ta quay đầu nhìn về phía bóng lưng Hạ Tư Mộ, thầm nghĩ nàng thật sự là quỷ sao? Thoạt nhìn không đáng sợ như quỷ trong truyền thuyết.

Chuyện Hạ Tiểu Tiểu là quỷ, Đoạn Tư có biết không?

Hắn nhất định là biết rõ.

Dù vậy, hắn vẫn… Động tâm sao?

Sau khi ra khỏi nhà lao, Hạ Tư Mộ không vội vàng bỏ đi, nàng tìm chiếc mũ vành có thể che giấu thân mình đội vào, chắp tay sau lưng thản nhiên ra khỏi Phủ thành Sóc Châu, đi tới nơi hoang vu ngoài thành, mặt đất vẫn còn lưu lại vệt cháy xém khô cằn do quân doanh bị lửa đốt lưu lại.

Nàng đi tới đây thì không đi nữa, nhàn nhạt nói: “Đợi lâu như vậy, còn chưa động thủ sao?”

Một đám người sột soạt hiện thân trong bóng đêm, giống như dã thú lén đi trong đêm, bao vây Hạ Tư Mộ. Hạ Tư Mộ nhìn qua, thấy Kiều Yến bị thao túng và Minh Phong đạo trưởng, bọn họ đứng trong đám người phía trước cảnh giác nhìn nàng, cũng không lập tức tiến lên. Xem ra, tuy bọn họ đã biết tin tức nàng mất đi pháp lực, nhưng vẫn còn sợ hãi với sự mạnh mẽ ngày thường của nàng.

Hạ Tư Mộ khẽ cười, tươi cười nhìn người lủi ra phía sau Kiều Yến sau khi trông thấy nàng.

Kiều Yến vuốt ve đầu đứa bé sau lưng, cười nói: “Trầm Anh, đi lấy sợi dây chuyền trên hông con quỷ kia lại đây cho tỷ, đó là đồ của tỷ.”

Trầm Anh có chút ngơ ngác nhìn Kiều Yến, lại nhìn về phía Hạ Tư Mộ, nó túm lấy quần áo Kiều Yến hỏi: “Ngươi… Ngươi thật sự là Tiểu tiểu thư tỷ sao?”

Kiều Yến nở nụ cười, trong đêm đen không khác gì Hạ Tiểu Tiểu trước đó, nàng ta ngồi xổm xuống vuốt bả vai Trầm Anh, nói: “Làm sao vậy, đệ không biết tỷ sao, tỷ chính là Hạ Tiểu Tiểu. Lúc tỷ ngủ đệ rất đau lòng, chẳng phải giờ tỷ đã tỉnh rồi sao?”

Trầm Anh liếc Hạ Tư Mộ một cái, nhỏ giọng nói: “Nhưng… Tướng quân ca ca và nàng đều nói…”

“Bọn họ đang lừa đệ đó! Nàng là quỷ, Đoạn Tư cấu kết với nàng, bọn họ đều lừa chúng ta. Đệ xem nàng còn trộm luôn dây chuyền tỷ vẫn luôn mang theo bên mình kìa, đệ giúp tỷ tỷ lấy về có được không?”

Trầm Anh nhìn vào mắt Kiều Yến, nó cắn cắn môi, hỏi: “Ngươi… Ngươi hỏi mượn kèn bầu của Tống đại nương, là dùng mấy trái trứng gà để đổi?”

Kiều Yến cười rộ lên, không nghĩ ngợi nói: “Tám. Đệ tin ta đi.”

Trầm Anh hơi mê mang nhìn về phía Hạ Tư Mộ, Hạ Tư Mộ chỉ thờ ơ nhìn bọn họ, cũng không tranh cãi gì.

Kiều Yến kéo tay Trầm Anh, đẩy nó tới trước mặt Hạ Tư Mộ, dụ dỗ nói: “Đệ giơ tay ra là có thể lấy được, tỷ tỷ ở bên cạnh đệ, đừng sợ.”

Một tay khác của nàng ta vuốt đầu Trầm Anh, vừa trấn an Trầm Anh vừa uy hiếp nhìn Hạ Tư Mộ.

Mạng của đứa nhỏ này hiện giờ đang nằm trong tay nàng ta.

Trầm Anh ngẩng đầu đối diện với Hạ Tư Mộ, trong mắt nàng ngoại trừ ánh trăng vắng lặng thì không còn cảm xúc gì khác, không có phẫn nộ, kinh hoàng, thất vọng hay bất kỳ phản ứng nào khác, như thể sông băng quanh năm không tan. Nàng chỉ hờ hững nhìn đứa trẻ nàng che chở ba tháng do dự vươn tay ra, cầm lấy dây chuyền đèn Quỷ Vương bên hông nàng. Thần khí khiến tất cả ác quỷ sợ hãi ở trong tay phàm nhân lại vô cùng ngoan ngoãn, Trầm Anh hơi dùng sức giật đứt dây lụa, đoạt lấy đèn Quỷ Vương vào trong tay.

Ngay lúc dây đứt, nó bất an ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hạ Tư Mộ, Hạ Tư Mộ lại không tức giận, cũng không phản kháng, mặc cho nó lấy đi đèn Quỷ Vương bên hông nàng.

“Tới đây, đưa đèn Quỷ Vương… Đưa dây chuyền cho tỷ.” Đôi mắt Kiều Yến mơ hồ tản ra ánh sáng điên cuồng.

Trầm Anh do dự, chậm rãi đặt đèn Quỷ Vương vào tay Kiều Yến, đèn Quỷ Vương kia vẫn cứ an tĩnh, không phát ra thứ ánh sáng mà nó nên có. Kiều Yến nháy mắt trở nên thất vọng, nhưng đã khôi phục sự hưng phấn ngay lập tức, nói với Hạ Tư Mộ: “Chỉ cần giết ngươi là được rồi.”

Nàng ta quay đầu nói với đạo trưởng phía sau: “Minh Phong đạo trường, tới phiên ông.”

Minh Phong chắp tay sau lưng đứng phía sau, nhìn thoáng qua Hạ Tư Mộ trầm mặc bình tĩnh, hỏi: “Ngươi chắc chắn nàng không có chút pháp lực nào sao?”

Hạ Tư Mộ cười nhạo một tiếng, thấp giọng nói: “Đồ nhát gan.”

Minh Phong nhíu mày, lão ta cất bước đi tới đánh giá Hạ Tư Mộ trong chốc lát rồi đưa một thanh linh kiếm ngắn cho Trầm Anh.

“Nhóc con, cho con một cơ hội tự tay đâm ác quỷ này!”