Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 27



Trọng Thiếu Khanh ôm thiếu nữ trong ngực, trong lúc nhất thời thả cũng không được, mà không buông cũng không xong.

Hắn vẫn luôn cho rằng.... Đây là Tần Phất.

Nhưng mà Tần Phất chân chính đang giơ kiếm hướng về phía hắn, phía sau nàng chính là mục đích chuyến đi này của hắn — quả Vạn Tượng.

Trong lúc nhất thời hắn cực kỳ xấu hổ, nhưng nhìn bộ dáng Tần Phất giơ kiếm hướng về phía mình, trong lòng hắn lại si mê không thôi.

Hắn đã có rất nhiều năm chưa từng gặp qua Tần Phất, hắn cho rằng thời gian sẽ làm cho tình yêu trong lòng hắn nhạt đi, nhưng khi ở trong bí cảnh này nhìn thấy nữ nhân khác rất giống Tần Phất lạc vào bí cảnh, dường như hắn không chút suy nghĩ liền bại lộ mình để đi bảo hộ nàng ta trước mặt Yêu Chu. Nhưng khi Tần Phất chân chính đứng ở trước mắt hắn, hắn nhìn nữ tử lăng nhiên như kiếm kia, lúc này mới bừng tỉnh ý thức được, Tần Phất chân chính cho dù là sinh mệnh đang gặp nguy hiểm, cũng sẽ không ở trước mặt hắn lộ ra biểu tình nhu nhược như vậy, cũng sẽ không thỉnh cầu hắn bảo hộ.

Nàng quá kiêu ngạo.

Cho nên.. Người trong lòng ngực hắn thật sự không phải Tần Phất.

Nhưng nữ hài này thật sự rất giống Tần Phất, nàng mặc bạch y trước kia Tần Phất thích mặc, đi theo bên cạnh là hai sư đệ có quan hệ tốt nhất với Tần Phất, hắn theo bản năng cảm thấy người này chính là Tần Phất.

Vậy thì.. Tần Phất thấy hắn ôm nữ nhân khác, sẽ tức giận sao? Trong lúc nhất thời hắn vô cùng thấp thỏm, theo bản năng muốn đem nữ nhân trong ngực buông xuống.



Cố tình lúc này nữ nhân trong ngực lại rầm rì một tiếng, cư nhiên tỉnh!

Nàng ta mở to mắt, khoảnh khắc nhìn thấy Trọng Thiểu Khanh, dường như không che dấu được kinh hỉ trên mặt: "Trọng công tử!"

Trọng Thiếu Khanh theo bản năng lộ ra một nụ cười phong lưu đa tình với nàng ta.

Nhưng lập tức hắn cứng đờ, cẩn thận nhìn về phía Tần Phất.

Tần Phất mặt không chút thay đổi, lông mày cũng không nhúc nhích một chút.

Trọng Thiếu Khanh đành phải che dấu sự mất mát trong lòng, phong độ nhẹ nhàng buông Tô Tinh Nguyệt xuống, lại buông hai sư đệ của Tần Phất đang ở phía sau hắn xuống, sau đó giống như là giải thích với Tần Phất, chắp tay với Tô Tình Nguyệt, nói: "Xin lỗi cô nương, mới vừa rồi lúc ở sào huyết của Yêu Chu đem ngươi làm tưởng thành Tần tiên tử, nếu có mạo phạm, còn mong cô nương tha thứ."

Tô Tình Nguyệt đột nhiên quay đầu, giống như là hiện tại mới nhìn thấy nơi này có một người sống là Tần Phất.

Trong mắt nàng ta hiện lên một tia lệ quang, nhưng rất nhanh đã ép xuống, hành lễ với nhưng rất nhanh đã ép xuống, hành lễ với Trọng Thiểu Khanh, kiên cường nói: "Công tử có thế cứu ta, Tình Nguyệt đã rất cảm tạ."

Sau đó lại nhìn về phía Tấn Phất, thấp giọng nói: "Đai sư tỷ"

Nàng ta nói xong câu đó cũng không còn gì khác, chỉ đáng thương đứng ở bên cạnh Trọng Thiếu Khanh, Chu Tử Minh nhìn thấy bất mãn lẩm bẩm nói: "Tần tiên tử cũng là tiến vào cứu ngươi, vừa rồi nếu không phải Tần tiên tử các ngươi đã sớm bị Yêu Chu ăn, ngươi có thể nói cảm ơn người xa lạ, vì sao không cám ơn Tần tiên tử cứu mạng?"

Tần Phất: "..." Nói thật nếu biết là đám người Tô Tình Nguyệt ở bên trong, nàng thật đúng là không nhất định tiến vào.

Không, tốt xấu gì Chu Tử Minh cũng ở bên trong, nên tiến vào vẫn phải tiến vào.

Sau khi những lời này của Chu Tử Minh hạ xuống, Tô Tinh Nguyệt phảng phất mới đột nhiên nhớ tới sư tỷ, vội vàng bổ sung: "Cám ơn sư tỷ."

Chu Tử Minh nhướng mày, dường như vô cùng có ý kiến với Tô Tinh Nguyệt, còn muốn gây chuyện.



Trước khi hắn mở miệng, Tần Phất vội vàng ngăn hắn lại: "Ngươi lui ra trước, ta nói chính sự!"

Chu Tử Minh không cam lòng im lặng.

Tần Phất nhìn về phía Tô Tình Nguyệt, lông mày nhướng lên: "Tô Tình Nguyệt, đi chiếu cố hai sư huynh của ngươi."

Rõ ràng là Tần Phất không muốn nói chuyện với nàng ta.

Hai sư huynh đều đang hôn mê, rõ ràng là vị công tử cứu nàng ta cùng Tần Phất có quen biết cũ, Tô Tình Nguyệt cân nhắc ưu nhược điếm, ngoan ngoãn đi về phía hai sư huynh.

Lúc này Tần Phất mới nhìn về phía Trọng Thiếu Khanh, hỏi: "Trọng thiếu chủ, không biết vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Vừa gặp được nàng, Trọng Thiếu Khanh liền biết chuyện hôm nay khó có thế làm, nhưng vẫn giả ngu giả ngốc nói: "Bí cảnh này là bí cảnh của Yêu Tộc chúng ta, ta ở đây có vấn đề gì sao?"

Tần Phất cười cười: "Vấn đề quá nhiều, cửa vào bí cảnh Yêu Tộc các ngươi ở trong bí cảnh Nhân Tộc chúng ta, xin hỏi làm sao Trong thiếu chủ lai tiến vào bí cảnh này? Trước tiên tiến vào bí cảnh Nhân Tộc chúng ta, rồi lại đi tìm bí cảnh Yêu Tộc? Thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc?"

Trọng Thiếu Khanh cười khổ.

Mười tám thành chi ước.

*Mười tám thành chi ước: Hiệp ước giữa mười tám thành của Bắc Cảnh.

Lúc trước khi chính ma đai chiến, Yêu Tộc bởi vì thực lực bản thân không mạnh lại muốn làm *cỏ đầu tường, về sau Hàn Giang Kiếm Tôn cùng Thanh Yếm Tôn Giả liên tiếp mất tích, Yêu Tộc tự giác chính đạo đã mất thế, không ít lần làm mấy chuyện cháy nhà đi hôi của, mười tám thành ở phương Bắc của Nhân Tộc bị Yêu Tộc chiếm lĩnh, cơ hồ phàm nhân đều là thức ăn dự trữ cho Ma Tộc, tình cảnh bên trong nói là luyện ngục cũng không quá đáng.

*Cỏ đầu tường: Chi người lập trường không kiên định, gió chiều nào theo chiều ấy.

Về sau chính đạo đại thắng, Ma tộc bị ép lui đến dưới Ma Uyên, chính đạo bắt đầu tìm Yêu Tộc tính sổ.



Lúc ấy Yêu Hoàng cũng tâm ngoan thủ lạt, tự tay hành quyết hai đứa con trai cùng một đám đại tướng của Yêu Tộc dưới trường mình náo loạn ở mười tám thành phương bắc, cùng chính đạo lập ra ước định, từ nay về sau Yêu Tộc không bước vào lãnh địa Nhân Tộc nửa bước, nếu có Yêu Tộc dám xông vào lãnh địa Nhân Tộc làm ác, muốn giết muốn chém Yêu Tộc tuyệt đối không hỏi.

Nhưng cũng chính là do ước định này quá độc ác, đối với Nhân Tộc mà nói là mặt mày hớn hở, nhưng rất nhiều Yêu Tộc cảm thấy Yêu Hoàng quá uất ức, xử quyết đại tướng của Yêu Tộc lại dao động lợi ích của gia tộc sau lưng bọn họ, cho nên mấy năm nay Yêu Tộc rung chuyển bốn phía, rất nhiều người muốn nhân cơ hội chay đến lãnh địa của Nhân Tộc, Yêu Tộc cũng vô lực quản thúc.

Nhân tộc cũng không thể đem sự tinh làm đến quyết liệt, Yêu Tộc đến lãnh địa Nhân Tộc, không làm ác thì bọn họ liền mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí phật môn bên kia còn có một sư yêu được Phật Tử đô hóa, chỉ cần làm ác bọn họ liền giết chết.

Nhưng Trọng Thiếu Khanh... Hắn là thiếu chủ Yêu Tộc, hơn nữa so sánh với yêu hoàng "mềm yếu", thái độ của hắn đối với Nhân Tộc càng thêm cường ngạnh, cho nên mới được đề cử làm thiểu chủ trong đông đảo huynh đệ của mình, việc hắn dễ dàng vi phạm ước định cùng Yêu Tộc bình thường vi phạm ước định không giống nhau, Tần Phất cũng không có khả năng mở một con mắt nhắm một mắt với hắn. Mặc kệ bí cảnh này có phải là bí cảnh của Yêu Tộc hay không, hắn tự tiện bước vào lānh địa Nhân Tộc là sự thật, cho dù ngại quan hệ giữa Nhân Tộc và Yêu Tộc hiện tại coi như là tốt, không có khả năng chính đạo thật sự làm khó hắn, nhưng Tần Phất cũng không thế dễ dàng thả người ra ngoài.

Nhìn biểu tình của Tần Phất, đại khái Trọng Thiếu Khanh liền biết kết quả hôm nay là gì. Kỳ thật hắn không lo lắng lắm, nhưng nhìn biểu tình không có gì dao động của Tần Phất, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tần tiên tử, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm.."

Tần Phất trực tiếp cắt đứt hắn: "Thiếu chủ, quen biết ta chính là một con tiểu hồ ly hóa hình cũng không hóa được, cũng không phải ngươi."

Trọng Thiếu Khanh trầm mặc một lát: "Năm đó.."

Tần Phất cười cười: "Thay vì nhắc đến năm đó, không bằng nói hiện tại."

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau: "Thiếu chủ hẳn là vì quả này mà đến đúng không? Nhưng bây giờ tu vi của thiếu chủ có lẽ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, bí cảnh này chỉ cho phép Kim Đan kỳ tiến vào, thiếu chủ có thể tiến vào bí cảnh này, chẳng lẽ còn nghĩ ra được biện pháp áp chế tu vi?"