[Bạch Long chi ước hệ liệt] Thiếu gia nhà họ Lương

Chương 48: Ký ức của thiếu niên



Trời đêm thanh vắng, chỉ có tiếng nước rào rào giữa sân viện nhỏ đơn sơ là làm lay động giác quan người. Lương Quân Nhất suốt một năm nay luôn rèn luyện và làm việc nặng nhọc khiến hắn có một cơ thể tráng kiện hoàn mỹ. Dưới ánh trăng cơ thể nam nhân như được phủ một lớp lấp lánh, ánh nước phản chiếu từng dòng trong suốt chảy dọc trên cơ thể màu đồng cổ đầy mạnh mẽ. Mỗi đợt nước lạnh lẽo xối xuống phủ ướt từ đỉnh đầu bao trùm cả cơ thể hắn là một cổ hơi thở nam tính mạnh mẽ phát ra. Cái lạnh của làn nước khiến hắn thỏa mãn sau một ngày mệt nhọc.

Lương Khất đứng trước cửa phòng xéo góc sân vườn, nhìn đến một cảnh trước mắt chỉ có thể ngỡ ngàng bất động. Trước mắt y đó là một cảnh tượng vừa hoang dã vừa mỹ sắc khiến người không thể di dời đường nhìn khỏi nó. Đồng thời khiến y không tự chủ siết chặt thành cửa gỗ cũ kỹ, si mê nhìn đối phương như đang chiêm ngưỡng một người nam nhân chân chính mà đã quên mất người trước mắt y vốn là thân đệ đệ mình.

Mỗi đợt bọt nước theo cổ nam nhân chảy xuống lướt qua hầu kết nhô ra giữa xuơng cổ cứng rắn, lại lăn tăn đọng lại nơi đầu vú nâu nhạt nhô ra giữa khuôn ngực vuông đày đặn có phần vạm vỡ. Từng đường nước len lỏi lách mình giữa khe ngực chảy xuống tuyến giữa bụng nơi chia những khối cơ rõ ràng, quả là một cơ thể mỹ lực đầy nam tính, hoàn mỹ, trừ những vết sẹo nhạt màu phân bố không đồng đều trên cơ thể. Lương Khất cảm thấy hô hấp trở nên không thông, mồ hôi nhỏ hơi thấm ra trán theo lực siết của bàn tay vào thành cửa, bên dưới tà áo vật nhỏ ngủ say đã muốn nhấp nhô khiến y nháy mắt căng thẳng như trở về với thực tại.

Lương Khất muốn xoay người rời đi thoát khỏi mỹ cảnh trước mắt, nhưng bước chân y như đóng một tầng băng mỏng dưới nền nhà. Rõ ràng có thể dễ dàng nhấc chân phá vỡ nhưng lại mơ hồ luyến tiếc khiến y không cách nào di chuyển. Thậm chí ánh mắt y không thể chớp một cái, tựa hồ quá tiếc nuối sợ bỏ lỡ bất kỳ chuyển động nào của người đang vô tư tắm kia. Nó như tái hiện lại hình ảnh sinh động mà y từng chiêm ngưỡng.

Cũng đêm trăng thanh sáng như đêm nay, nhưng trái với khoảng không yên tĩnh của sân viện nhỏ bé là thanh âm ồn ào đến hỗn loạn của thanh lâu kỹ viện. Nơi cửa sổ lầu cao nhất Hoa Y Viện, thiến niến anh tuấn cơ thể đang độ tuổi trưởng thành, vai rộng eo hẹp, cả cơ thể mạnh mẽ hữu lực, tầng tầng mồ hôi tuôn ra theo sự chuyển động dồn dập của hông không ngừng tàn sát cơ thể mềm mại bên dưới. Theo tiếng ngân rên đầy nhục dục là hô hấp gấp gáp đầy dâm mỹ, hai tay thon dài, nhưng đường gân cơ hơi nổi lên chứng tỏ ngày thường thiếu niên có luyện tập. Đôi tay thiếu niên đang không ngừng nắm lấy eo nhỏ người bên dưới đưa đẩy khiến nó va chạm kịch liệt với thành bụng của mình. Mà nơi lớp rừng đen thẫm sắc dục ướt đẫm nước, chứng tỏ người bên dưới đã ra rất nhiều lần mà thiếu niên vẫn chưa đạt được tới cao trào.

Lương Khất khi đó vẫn là bộ dáng thư sinh nho nhã, y đứng ngoài cánh cửa được hé mở, nơi phát ra những âm thanh rung động gọi giường đầy mời gọi. Đôi mắt trong như mặt hồ vốn tĩnh lặng giấu sâu vào trong đáy mắt là biết bao xao động, nhưng ngay cả mi mắt lúc ấy hình như cũng không thể chớp. Ánh mắt đen láy tựa hồ không lưu bất cứ nhân tình lại cư ẩn hiện hình ảnh lay động không ngừng nghỉ của người bên trong. Tiểu thiếu niên Lương Khất lần đầu khai sáng cái gì là nhục dục xác thể vừa kinh hoảng đến cơ thể bất động, lại vừa ngứa ngáy tò mò, cứ thế đỏ mặt đứng chết trân không dám vào.

Kỹ nữ thanh lâu mềm mại ôn hương, trắng trẻo dục nhân lại không phản chiếu trong đáy mắt tiểu thiếu niên. Bên trong mắt y chỉ tràn ngập bờ vai săn chắc và cánh tay mạnh mẽ của người phía trên. Thiếu niên ngoại trừ thân trên loã thể phía dưới quần chỉ cởi một nửa, khố hạ bị vén qua một bên lộ ra nam căn to lớn so với đồng bạn cùng tuổi, làm người bên dưới không ngừng rên rỉ. Tiếng rên rỉ cầu xin trong sung sướng của nữ nhân lại không câu nhân bằng tiếng thở gấp và giọng khàn khàn của thiếu niên.

Đó cũng là lần đầu kẻ thư kinh cấm dục như Lương Khất cảm nhận được lửa nóng bên dưới tầng tầng lớp y phục đang không tự chủ mà chậm rãi ngẩng cao đầu cho đến khi thiếu niên bên trong uốn cong lưng, hầu kết xinh đẹp căng chặt, cả cơ thể run nhẹ, hô một tiếng hữu lực mà không ngừng bắn lên tắm lưng trần mềm mại của nữ nhân bên dưới, sau đó lại như bất ngờ quay đầu nhìn y, vẻ mặt xấu hổ vô thố lại nở một nụ cười đắc ý rực rỡ đầy sự sung sướng: "Ca! Đến đón đệ à?"

Tiểu đệ đệ vừa thấy ca ca đã như chó nhỏ vui vẻ vứt bỏ nữ nhân đang thoát lực nằm bên dưới. Hắn mặc kệ cái ôn hương nhuyễn ngọc trên giường, tay cầm áo ngoài khoác qua loa chạy ào đến bên người hắn yêu thích, lại nhìn đến khuôn mặt tiểu ca ca nhà mình đỏ ửng trong lòng ẩn ẩn vui sướng không hiểu rõ. Tối đó tiểu thiếu niên mới biết sự vui sướng đó còn kèm cả dục vọng. Tiểu ca ca dưới ánh trăng lấp lánh như một tiểu tiên sa đọa, cởi bỏ tầng tầng lớp lớp thanh tao thoát tục lại đầy mỹ sắc gợi tình khiến dục vọng thiếu niên không ngừng kêu gào. Nó như đoá anh túc rực rở nở rộ hương thơm nồng đậm lại ngọt ngào tận xương tủy nếu chỉ nhấp thử cũng đã nghiện đến mao tiên ủng cốt.

"Ha~"

Một tiếng thở dài nặng nề khiến người trước cửa như bị lôi từ trong mộng cảnh xa xưa về chiêm ngưỡng mỹ cảnh thực tại. Lương Quân Nhất không ngừng cẩn thận kỳ cọ trên từng vùng cơ thể, từng ngón tay dài chậm rãi lướt qua làn nước đi những rãnh sâu nơi cơ bụng, lần mò dần bên dưới đám cỏ tươi tốt đen láy.

Lương Khất giật mình, mi mắt giật giật chỉ thấy Lương Quân Nhất vốn đứng xéo mình này xoay người đứng đối diện giếng đá, hắn khom người về miệng giếng khiến người sau có thể tưởng lầm hắn đang soi bóng mình dưới mặt nước trong giếng sâu chăng. Nhưng không, Lương Quân Nhất một tay chống lên miệng giếng đá, miệng giếng phủ rêu bị nghiền nát dưới lòng bàn tay hắn, bàn tay còn lại vốn đang chậm rãi hướng xuống bụi cỏ nay có xu hướng len lỏi vào trong, ở giữa hạ bộ nắm lấy tính khí thô cứng của chính mình.

Lương Quân Nhất xoay lưng về phía Lương Khất khiến y chỉ thấy được sóng lưng cong một vòng, đường xương sống hơi nhô nối dài đến điểm xương cụt là nơi hai bờ mông săn chắc tạo thành một rãnh hẹp kín kẽ của đệ đệ mình. Nơi ấy đang phủ một lớp nước chảy xuôi xuống theo đường bắp chân đẹp đẽ làm phô bày rõ hơn đôi chân dài thẳng tắp mê người. Lương Khất nhìn không chớp mắt, y như có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập thông qua lực chuyển động của bả vai người kia, y không ngờ Lương Quân Nhất vậy mà đang hành sự.

Lương Quân Nhất không ngừng tuốt động làm dịu gia hoả của mình. Một ngày rời đi cũng khiến hắn lo lắng nhớ nhung huynh trưởng, trên đường về hắn lại gặp Tiểu Mỹ cô nương đang tung tăng, cô nàng thấy hắn cũng không hề áy náy vì đã bỏ mặc huynh trưởng của hắn ở nhà một mình. Vì vậy hắn vội vã chạy thật nhanh về, chỉ muốn lập tức chạy vào phòng nhìn y. Lại ngại một thân đường rừng bụi bẩn làm ảnh hưởng đến người kia nên muốn tắm xong mới vào. Không ngờ lại bị y bắt gặp, quả thật đã cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy khi bị người khác càn rỡ đứng sau nhìn mình tắm.

Nhưng trái với những gì Lương Quân Nhất suy đoán, ca ca hắn vậy mà lại không bỏ vào, cứ đứng sau nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu da thịt hắn, khiến hắn dở khóc dở cười, cơ thể cũng không được tự nhiên mà nhanh chóng sinh ra phản ứng.

Được người mình thích ngắm thì càng phải làm dáng phô ra nơi đẹp đẽ nhất, mỹ sắc nhất. Càng nghĩ Lương Quân Nhất càng không tự chủ mà liếm liếm khoé môi, cong người tự tuốt động con quái vật thô to của chính mình. Cứ vậy một vạn ý xấu dâm mỹ chạy thành đoàn theo mỗi cái tuốt động của hắn. Cái ánh nhìn đầy bóng bỏng không tự chủ của Lương Khất càng khiết thứ trong tay Lương Quân Nhất ngày càng trướng to đến gân xanh cũng nổi lên, quy đầu rỉ dịch nhưng vẫn chưa đủ để bắn cho đến khi hắn trầm thấp thở ra một tiếng tâm niệm: "Lương Khất... ca~ Ha~"

ĐOÀNG!!!

Một đạo quang như đánh mạnh vào đại não đang u mê của Lương Khất, y kinh hãi giật mình, xoay người bỏ chạy vào trong, bất chấp tiếng động có thể khiến người trước mình phát hiện.

RẦM!!!

Lương Quân Nhất đang đạt đến cao trào thì giật mình quay ngoắt ra sau, bóng dáng huynh trưởng biến mất thay vào đó là âm thanh đổ vỡ bên trong khiến hắn kinh hãi vội vã lấy tấm khăn vắt trên thành giếng bên cạnh quấn nhanh bên hông mà chạy vào.

"Ca!!!"

Hắn kinh hô lên một tiếng vội vàng, lại nhìn trước mắt đầy hoảng sợ, người trong phòng ngã rạp dưới đất khiến người hơi nghiêng về một phía. Lương Khất một tay chống nền đất lạnh, tay kia chống bên hông mình, tóc rũ dài che khuất mặt đang nhe răng nhíu mày. Y bị đụng không nhẹ a, bên dưới chiếc ghế đã lăn một vòng ngã ngửa, trên bàn đồ ăn bị chấn động vung vãi. Lương Quân Nhất chạy bước lớn vội vàng tới đỡ ca mình. Chỉ biết khi hắn đỡ người khó nhọc đứng dậy, đối diện hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi một tầng hồng nhạt kéo dài đang mang tai, đôi mày nhíu mày tràn đầy bực bội bất đắc dĩ mà đôi mắt mờ sương như đang kiềm chế giọt nước trào ra chọc người ngứa ngáy.

Lương Quân Nhất nuốt một ngụm nước bọt phát ra tiếng, khiến người trong tay y khựng một cái đầy quẫn bách. Đỡ người ngồi lên giường, Lương Quân Nhất cố giấu lại hơi thở nặng nề của mình hỏi han Lương Khất một cách gượng gạo.

"Ca bị đụng chỗ nào? Tiểu Mỹ chạy đi đâu sao lại không chiếu cố ca chứ?"

"Ta không sao... Trời cũng tối ta là bảo tiểu cô nương đó về." Lương Khất đỏ mặt, cố tránh đường nhìn khỏi tầm mắt Lương Quân Nhất. Tên này khi dễ ta không thấy đường nên cứ vậy lõa thể trước mặt ta như vậy sao, y nghĩ cũng may cho cô nương kia về trước nếu không thì còn xấu hổ đến chừng nào. Cơ thể Lương Quân Nhất đã hoàn toàn trưởng thành, thoát khỏi bóng dáng thiếu niên năm nào, thành một nam nhân mạnh mẽ đầy hấp dẫn, khiến đường nhìn của Lương Khất không tự chủ đọng lại nơi tầng tầng lớp nước vẫn còn không ngừng chảy xuyên suốt cơ thể người trước mắt.

Lương Quân Nhất lại như không chú ý đến cái nhìn đầy lúng túng mà nóng bỏng của ca ca lại rướn sát cơ ngực nở nang ướt đẫm của mình về phía trước mặt y, vô tình hữu ý lắc lư qua lại, hai tay không ngừng xoay nhẹ vỗ vỗ eo hông Lương Khất khiến y nhe răng trợn mắt. Mà đôi mắt vốn đỏ bừng lại mở to ngập nước đầy tức giận cảu Lương Khất trong mắt Lương Quân Nhất lại trở nên ca ca cao lãnh bỗng trở nên đáng yêu vô cùng khiến hắn chỉ muốn đưa lưỡi liếm một vòng lên khóe mắt đi mi ấy.

"Ngươi..." Lương Khất đau đến nhói hông muốn chửi người. Nhưng chưa kịp chửi thì bàn tay đầy vết thô chai lại nhẹ nhàng xoa nắn khiến cơn đau của y lại dịu trong tích tắc.

"Ta thấy huynh là bị đụng khá mạnh nếu không đồ ăn trên bàn cũng không rơi rớt khắp sàn kia, ghế cũng không lăn quay. Hay là cởi ra để ta kiểm tra cho chắc.”

Lương Quân Nhất như hợp tình đúng lý mà đề nghị, “Cơ thể huynh tuy phục hồi tốt nhưng cũng cần dưỡng cẩn thận."

Nhưng Lương Khất không ngốc mà tin hắn không muốn ăn đậu hủ mình, y vừa định mở miệng từ chối thì lại được bàn tay vân vê nơi eo hông, mà đầu ngón tay xấu xa này lại chậm chạp điểm nhẹ một chút chỗ bị đụng, sau lại như có gì đó lành lạnh mát rượi vuốt nhẹ một đường bên hông khiến cả da thịt y cũng run lên vì thoải mái.

"Ưm ~"