Bạch Đạo Sư

Chương 132: Hành Trình Trong Đêm



Sự kiện một luồng ánh sáng rực rỡ bừng sáng trong đêm tối ở làng Ngọn đã thu hút một lượng lớn người may mắn nhìn thấy, trong đó có cả quan trấn Nguyễn Văn An và phú thương Trịnh Võ Quyết. Bọn họ đứng ngoài trời trông ngóng người trở về, và vì thế đã tận mắt thấy ánh sáng rực rỡ một góc trời. Nhận ra nơi phát sáng là phía trên làng ngọn càng khiến họ mong ngóng tin tức.

Cỗ xe ngựa trở về, An và Quyết đã đứng đợi sẵn. Lâm Chấn Anh vừa xuống xe thì bọn họ đã vội vàng hỏi.

- " Lâm tiên sinh, mọi chuyện thế nào rồi? Lúc nãy chúng ta thấy ánh sáng phát ra từ hướng Hoa Quả trang, rốt cuộc là có chuyện gì? "

Lâm Chấn Anh cười nhạt, phẩy tay một cái.

- không nói được, không thể nói được "

Dứt lời liền xoay người đi thẳng vào trong, về phòng của mình nghỉ ngơi. An và Quyết trong hoàn cảnh này đã tò mò lại càng hiếu kỳ hơn, liền quay lại Hải phu xe mà hỏi.

- " rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi mau nói ra "

Hải phu xe thân là làm thuê, mặc dù đã hứa giữ kín chuyện của Vân Phong nhưng trong hoàn cảnh này xem ra không thể không nói. Hải kéo hai người họ vào chỗ có tính chất riêng tư mà thì thầm.

- " mọi chuyện là..."

Hải phu xe kể hết mọi chuyện xảy ra, từ lúc đến Hoa Quả trang, vào trong gặp quỷ, và rời đi. Tất tần tật, không sót điều gì. An và Quyết nghe xong đều tròn xoe mắt trầm trồ.

- " thực sự là như vậy sao? Ánh sáng đó là do ngài ấy tạo ra để tiêu diệt quỷ cốt sao? Thật không thể tin được"

- " ta từng nghe Lâm Chấn Anh nói ngài ấy là tiên nhân, nhưng lúc ấy ta biết ông ta chỉ nói đểu mà thôi. Không ngờ nói chơi lại trúng thật, ngài ấy thực sự là tiên nhân, Giao Chỉ chúng ta đã xuất hiện tiên nhân rồi, thật tuyệt vời"

Ở võ giới hiện chỉ có ba tiên nhân nắm giữ ba lực lượng lớn và cũng là người bảo hộ ba quốc gia. Đó là Kiếm Đế chủ kiếm cung, bảo hộ Tây Bắp quốc, Kiếm Tiên bảo hộ Đông Ngô, và Phật Trượng bảo hộ Bắc Phật quốc. Nay Giao Chỉ xuất hiện tiên nhân, điều này phải chăng là ý trời đã sắp đặt cho người Việt trở mình. Nghĩ như vậy, An và Quyết ôm nhau khóc rưng rức, mừng mừng tủi tủi. Hải phu xe không hiểu nhiều đến như vậy, nên dẫu vui mừng cũng không đến nỗi rớt nước mắt. An và Quyết rưng rức một hồi liền gạt nước mắt, quay sang nhìn phu xe mà nói.

- " trời vẫn còn sớm, ngươi mau đưa ta đi diện kiến tiên nhân, mau lên"

Hai người này đang vô cùng phấn khích, mặc dù không phải chưa gặp bao giờ, nhưng lần này là đến gặp với tư cách bái kiến tiên nhân. Hải phu xe có chút ngập ngừng.

- " mặc dù trời chưa khuya quá, nhưng vị tiên nhân ấy đã dặn dò để ngài ấy nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta đến e rằng sẽ làm tiên nhân không vui"

Quan trấn lúc này đã vô cùng phấn khích, không thể chờ đợi mà lập tức xua tay.

- " ngươi đừng có lo, chúng ta chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, tuyệt đối không làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi"

Hải phu xe tặc lưỡi. Không phải bọn họ đã gặp Vạn Vân Phong rất nhiều lần rồi sao? Có phải đâu chưa gặp bao giờ mà cứ đòi gấp rút như vậy. Vấn đề ở đây là trước giờ bọn họ gặp Vân Phong với thân phận là một lữ khách lang thang, một đạo sư đang thất nghiệp, nên ánh mắt của bọn họ hoàn toàn khác. Bây giờ cũng con người đó, nhưng với thân phận tiên nhân cao quý, bọn họ chính là đến chiêm ngưỡng một sự tồn tại cao quý hơn cả hoàng đế. Trịnh Võ Quyết cũng tâm trạng đó mà quát lên.



- " Hải, quay xe..."

Lời nói ra lệnh đầy cương quyết. Hải phu xe giật mình, vội đánh cỗ xe ngựa quay lại. Ba người nhảy tót lên xe, tiếng vó ngựa lại lộp cộp đi ngược về phía làng Ngọn. Trên con đường buổi tối, ánh đèn trên xe mập mờ. Trịnh Võ Quyết lúc này suy nghĩ nhiều điều liền dặn dò mọi người.

- " nước Việt ta trong ngàn năm bắc thuộc tăm tối, tưởng chừng vĩnh viễn diệt vong. Thế nhưng thiên thượng rũ lòng thương ban cho chúng ta một vị tiên nhân ắt là có xắp đặt gì đó. Nay bạch tiên sinh đã dặn dò giữ bí mật thân thế của ngài tức là ngài đang mưu đồ đại sự. Chúng ta tuyệt đối phải tuân theo để tránh làm hỏng đại kế của ngài"

Quan trấn lập tức gật đầu đồng ý, nhưng Hải phu xe không hiểu được thâm ý sâu xa, thôi thì cứ gật đầu tuân lệnh. Trịnh Võ Quyết cảm thấy chưa an tâm liền dặn dò thêm.

- " chuyện hôm nay chỉ ba chúng ta biết, tuyệt đối không tiết lộ cho người thứ tư, nhất là vợ con mình. Ngươi về nhà tuyệt đối không cho vợ mình biết, mà vợ ta dù có lấy tư cách bà chủ ra hỏi ngươi cũng không được hé răng nửa lời. Phụ nữ không thể giữ được bí mật. Những bí mật đối với phụ nữ sẽ đi vào bằng hai tai và đi ra ở miệng, tuyệt đối không cho họ biết. RÕ CHƯA?"

Hải phu xe lập tức gật đầu, mà quan trấn cũng gật đầu theo, mọi chuyện đã được thống nhất. Cỗ xe ngựa lúc này cũng đã đến làng Ngọn, dừng lại trước cổng Hoa Quả trang. Cả ba người bước xuống nhìn vào. Cổng vẫn mở, bên trong lửa cháy tàn còn lốm đốm than hồng tỏa sáng mập mờ trong làn gió, có bóng người áo trắng bên trong với tay gọi ra.

° " các ngươi tới rồi thì vào trong đi, đứng đó làm gì nữa "

An và Quyết thoáng chốc nhìn nhau. Quả nhiên là tiên nhân, chỉ vừa đến cổng mà ngài ấy đã nhận ra rồi. Bọn họ liền cùng nhau bước vào trong. Bước qua cánh cổng đó không còn là một không khí u ám rợn người như trước nữa, mà là một làn gió tươi mát thổi qua khiến con người thoải mái, cảm giác tràn đầy sức sống. Trước mặt họ là nhà chính đã cháy rụi còn lại than hồng đang âm ỉ. Càng lại gần thì cảm giác ấm áp từ trong đám than tỏa ra càng rõ rệt. Bọn họ đến trước mặt Vạn Vân Phong, cả hai bất ngờ quỳ xuống bật khóc vái lạy.

- " tham kiến tiên nhân, tiên nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Bọn họ dường như không kìm chế được mà vô thức quỳ xuống. Nước Việt ngàn năm bắc thuộc tăm tối, Kinh tộc trước giờ đều phải quỳ trước mặt người Hán mà tung hô, trong tâm khảm bọn họ luôn khao khát một ngày được quỳ dưới chân của một vị hoàng đế người Việt. Hải phu xe thì giật mình hoảng sợ, cái này không phải là làm phản động hay sao? Hải phu xe cũng là Kinh tộc, nhưng không đủ học thức để nhìn nhận vấn đề sâu sắc như An và Quyết. Vạn Vân Phong lúc này bật cười .

° " đứng lên đi, ta bình sinh rất ghét người khác quỳ trước mặt mình. Ngoại trừ trường hợp mỹ nữ thổi kèn thì phải quỳ, còn tất cả trường hợp khác đều không thể chấp nhận"

An và Quyết không hiểu lắm chuyện thổi kèn, liền vái một cái rồi dìu nhau đứng dậy. Vạn Vân Phong lúc này thở dài nói.

° " mà ta đã dặn các ngươi rồi. Chuyện thân phận của ta thì giữ kín cho ta, để ta an tâm cảm thụ cuộc sống. Các ngươi gọi ta một tiếng tiên sinh là được, đừng có gọi tiên nhân này tiên nhân nọ nữa"

Nói xong lại chỉ tay vào ghế mà mời, bọn họ cũng thuận theo mà ngồi xuống. Ngồi chưa kịp yên vị, Vạn Vân Phong đã chỉ về phía nhà chính mà nói.

° " ta muốn ông thiết kế cho ta một căn nhà theo kiểu trường học, ta muốn mở một lớp dạy học ngay ở đây"

An và Quyết thoáng nhìn nhau, cảm thấy có chút khúc mắc liền cúi đầu thi lễ.

- " tiên sinh, đây chỉ là một ngôi làng nhỏ bé với dân số vừa thưa vừa ít. Nếu tiên sinh muốn, tiểu nhân lập tức mở một lớp học ngay giữa trung tâm trấn cho tiên sinh làm việc. Hà cớ gì phải hạ mình rồng trong ao nhỏ mà mở lớp dạy học ở đây?"

Bọn họ nói ra mà quên mất một điều là Kinh tộc không được phép mở lớp dạy học, việc đi học và dạy học là độc quyền của người Hán. Việc mở lớp dạy học chính là vi phạm pháp luật Đông Ngô. Vạn Vân Phong bật cười mà nói.

° " bây giờ chỉ là xây nhà thôi, còn việc mở lớp học phải vài năm nữa. Khi mà ta thu xếp mọi chuyện xong thì không chỉ ở làng này mà tất cả thành,trấn, làng ở Giao Chỉ đều phải mở ít nhất một lớp dạy học cho người Việt. Nhân tài là nguyên khí của quốc gia, nước muốn mạnh thì khí phải hưng. Vì vậy mà giáo dục luôn là ưu tiên hàng đầu, ta sẽ mở thật nhiều trường học và trích ngân sách quốc gia trả lương cho các đạo sư, đồng thời miễn phí học cho tất cả các em nhỏ đi học, đó là điều chắc chắn "

Mở trường học công và lấy ngân sách trả lương ư? Đây rõ ràng là việc làm của một người đứng đầu đất nước, tức cũng là vị hoàng đế tương lai của nước Việt đây mà. An và Quyết lại một lần nữa ứa nước mắt, dập đầu sát bàn mà nói.



° " chúng tiểu nhân nguyện nghe theo lời tiên sinh chỉ bảo, tuyệt đối trung thành "

Lời nói thắm thiết. Hải phu xe đứng bên cạnh chẳng hiểu cái gì cả, cứ thấy ba người này lạ lùng thế nào ấy. Vạn Vân Phong lúc này lại tự tay đỡ hai người đó ngẩng đầu lên, nhìn họ với ánh mắt cam đoan mà hứa.

° " hai ngươi yên tâm, hãy cho ta thời gian vài năm để làm việc. Giấc mộng của hai ngươi ta chắc chắn sẽ thực hiện, chắc chắn không làm hai ngươi thất vọng "

An và Quyết nhìn Vạn Vân Phong với ánh mắt tràn đầy tin tưởng, dàn dụa nước mắt mà siết chặt nắm tay.

- " chúng tiểu nhân sẽ chờ, nhất định sẽ chờ đến ngày ấy, ngày mà tiên sinh mở lớp học trên khắp Giao Chỉ này "

Nói xong lại òa khóc. Hải phu xe ngơ ngác, chỉ là mở mấy cái lớp học thôi mà, có cần khóc lên khóc xuống như vậy không? Thực ra muốn mở lớp học cho người Việt trên khắp Giao Chỉ thì bắt buộc phải giành được quyền tự chủ khỏi tay người Hán trước, đó mới là trọng điểm. Vạn Vân Phong vỗ về hai tên mít ướt, ân cần nói.

° " được rồi, trong thời gian tới ta phải lên Bắc Thành có chút chuyện. Các ngươi ở đây cứ phát triển công việc của mình, chờ đợi tin vui của ta "

An và Quyết lại cúi đầu thi lễ, trong lòng cảm nhận hình hài đất nước thủa phôi thai. Vạn Vân Phong dỗ dành bọn chúng trở về, và Hải lại quay xe.

Khi cỗ xe ngựa đi rồi, Vân Phong thở dài một tiếng.

° " chà...xem ra công việc càng lúc càng nhiều rồi"

Đoạn lấy hòn đá dưỡng hồn ra, vỗ nhẹ vào mà gọi.

° " Thu cô nương, dậy đi, chúng ta đi hoàn thành tâm nguyện cho cô nương"

Việc gì có trước thì làm trước vậy. Từ trong đá dưỡng hồn, một mỹ nữ với mái tóc dài vàng như lá mùa thu xuất hiện. Thu nhi nhìn Vân Phong mà mũm mĩm nói.

- " chúng ta đi giữa đêm như vậy à?"

Vân Phong bật cười, đứng dậy hướng ra ngoài cổng mà bước đi

- " đêm thì sao? Không lẽ cô nương lại sợ ma?"

Lời nói châm chọc. Thu nhi vội bay theo, níu tay áo hắn mà nói.

- " có tiên sinh bảo vệ, ta có gì phải sợ?

Thế là trong bóng đêm, nam nhân tóc trắng dẫn theo một linh hồn mỹ nữ bước đi rời khỏi làng Ngọn, hướng đến nơi mà Thu nhi đã từng sống để thành toàn tâm nguyện cho nàng ta, giúp nàng ta siêu thoát.