Bạch Đạo Sư

Chương 120: Xin Lỗi Thu Nhi



Lại nói về Vạn Vân Phong, sau khi rời khỏi hắn trở lại khách điếm để tìm viên đá dưỡng hồn, bên trong viên đá có một linh hồn mà hắn phải tạ lỗi. Vừa đến khách điếm, tiểu nhị thấy hắn trở lại thì thoáng bất an, bước ra hỏi thăm.

- " khách quan, hôm qua ngài bị quan phủ bắt đi khiến chúng tôi rất lo lắng. Hôm nay ngài đã được thả rồi à, mọi chuyện có ổn không?"

Vạn Vân Phong cười nhạt. Cái gì mà lo lắng chứ? Cái này là dò hỏi xem hắn có phải vượt ngục không đây mà. Vạn Vân Phong gật đầu nói.

° " ừ, ta được thả ra. Sáng nay tên quan trấn vào ngục xin lỗi và phóng thích ta ra khỏi tù rồi"

Nói xong lại rút một nén bạc nhỏ đưa cho tiểu nhị.

° " thưởng cho ngươi vì đã có lòng quan tâm ta. Căn phòng ta thuê hôm qua vẫn còn nguyên đó chứ?"

Tiểu nhị đón lấy nén bạc nhỏ, nhìn phong thái ung dung của người này không giống đang bỏ trốn chút nào, thế nên cười toe toét cúi đầu.

- " vâng thưa khách quan, căn phòng ấy từ lúc ngài đi vẫn chưa có ai vào cả. Mọi thứ còn y nguyên "

Vạn Vân Phong nhìn thái độ ấy, cảm thấy mọi việc đều tốt đẹp cả. Hắn khẽ gật đầu , có chút dặn dò.

° " được rồi, bây giờ ta lên phòng nghỉ ngơi. Nếu có ai tới tìm ta thì nhớ báo ta biết "

Nói xong ung dung thư thái bước lên lầu. Tiểu nhị cất vội nén bạc vào áo mà cười toe toét.

- " vâng, tiểu nhân nhớ rồi, khách quan thong thả"

Vạn Vân Phong không còn để ý tên tiểu nhị nữa, trực tiếp đi vào phòng mà khóa trái cửa lại. Hắn biết sắp có chuyện ồn ào xảy ra nên không muốn ai dòm ngó mình. Hắn vươn tay lấy cục đá dưỡng hồn mà hắn đã ném lên. Viên đá trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.

° " may quá, còn nguyên"



Hắn ngồi xuống giường, hít một hơi thật sâu lấy can đảm, sau đó khẽ vân vê cục đá nhỏ. " GÀO..." một con "sư tử cái" từ trong hòn đá bay ra trừng mắt vung tay tóm lấy cổ hắn mà gầm lên.

- " tên khốn kiếp, dám lừa nhốt bà trong này, bà liều mạng với nhà ngươi..."

Vạn Vân Phong toát mồ hôi trán, vốn dĩ Thu nhi đã chết rồi thì còn mạng đâu để liều với hắn cơ chứ? Hắn cười gượng gạo mà phân bua.

° " mỹ nhân xinh đẹp, nàng hiểu nhầm rồi. Hòn đá này là đá dưỡng hồn, linh hồn vào đây sẽ được nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Ta chỉ muốn tặng nàng một căn phòng tốt để nàng có chỗ riêng tư, chỉ là quên không chỉ cho nàng cách mở cửa phòng thế nào thôi mà"

Thu nhi đang tóm cổ hắn, nghe hắn ngọt ngào như vậy thì đôi tay vô thức nới lỏng ra. Nàng nhớ lại cảm giác khi ở trong cục đá cũng khá dễ chịu, có chút tin tưởng mà nhíu mày hỏi.

- " những lời ngươi nói... là thật chứ?"

Vạn Vân Phong mỉm cười tình tứ, nhẹ nhàng đưa hai tay đặt lên vai Thu nhi mà nhẹ nhàng thủ thỉ.

° " lời nói của ta đều là thật lòng, xuất phát từ trái tim. Làm sao ta có thể hại nàng được chứ? Nếu nàng không tin, hãy nghe thử nhịp tim của ta "

Vừa dứt lời, lập tức vừa nhanh chóng vừa nhẹ nhàng mà vòng tay ra ôm lấy Thu nhi kéo về phía mình. Hắn ôm Thu nhi vào ngực mình, khiến đầu nàng tựa vào ngực hắn, tai nàng áp vào trái tim hắn nghe nhịp tim rộn ràng. Chưa hết, hắn khẽ ngã người nằm xuống giường, ôm lấy Thu nhi nằm xuống theo khiến nàng ta nằm lên cơ thể hắn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho Thu nhi ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đã nằm bên trên dựa vào ngực hắn mất rồi. Thoáng chốc ngơ ngác, Thu nhi ngẩng đầu lên, lúc này nàng vẫn nằm trên người hắn mà nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ấy. Mái tóc suôn dài vàng như lá mùa thu của nàng xoả xuống phủ lên màu tóc bạc trắng của hắn, trong khoảng khắc trái tim nàng rung động theo cảm xúc tình yêu đôi lứa. Thu nhi khẽ hạ thấp người xuống, và nam nhân kia khẽ nhắm mắt như chuẩn bị cho một nụ hôn nồng thắm. Mọi chuyện cứ tưởng sẽ là một thời gian mặn nồng tình ái, bất ngờ Thu nhi đẩy mạnh hắn ra mà mắng.

- " tên khốn kiếp, đừng hòng lừa ta. Ta đã là gái có chồng, ngươi buông ta ra ngay..."

Vừa nghe câu " gái đã có chồng", khuôn mặt Vạn Vân Phong hiện rõ sự thất vọng. Hắn buông tay ra, Thu nhi từ đó cũng bật dậy ngồi xuống bên cạnh bắc chéo chân, khoăn tay tức giận. Mà Vạn Vân Phong cũng tiu nghỉu nằm quay mặt vào trong không nói điều gì. Cả hai cứ thế mà im lặng. Thu nhi dù có ở thể linh hồn đi chăng nữa, nhưng sống làm người nhà chồng, chết làm ma nhà chồng. Thế là từ trước giờ hắn đi trêu ghẹo gái đã có chồng, là đi chọc ghẹo vợ người khác. Một chữ nhục to tướng hiện lên trên mặt hắn.

Thu nhi ngồi bên cạnh, cảm thấy mình có chút ngại ngùng. Thật ra nàng chẳng làm gì sai, thế nhưng cảm giác xa cách này khiến Thu nhi cảm thấy khó chịu. Vạn Vân Phong đã giúp đỡ nàng rất nhiều, mà nàng vẫn chưa có dịp đền đáp, thế nhưng lễ và nghĩa thì không thể bị tổn hại được. Thu nhi đương nhiên vì lễ và nghĩa mà không cho hắn chiếm tiện ích, nhưng cũng không muốn hắn buồn, nàng lúc này mở lời để xua tan không khí u ám này.

- " tiên sinh à. Hôm qua ta thấy tiên sinh bị quan phủ bắt đi nên rất lo lắng, không biết đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tiên sinh có thể nói với ta được không?"

Vạn Vân Phong mỉm cười, hắn vẫn nằm quay mặt vào tường, mắt lim dim.

° " à thì... mọi chuyện là..."



Vạn Vân Phong kể lại mọi chuyện đã xảy ra, tất nhiên không phải là kể tất cả mà chỉ kể sườn ý câu chuyện, những thứ râu ria đều bị lược bỏ. Thu nhi nghe xong mọi chuyện, khẽ ồ lên ngạc nhiên, có chút suy tư.

- " ồ, thì ra là như vậy. Không ngờ tiên sinh lại vướng vào nhiều rắc rối đến như vậy. Thứ lỗi cho ta đã không biết cảm thông với tiên sinh"

Thu nhi xem ra đã xuống nước nhiều . Vân Phong hiểu điều đó, lại mỉm cười thi vị.

- " cô nương không phải bận tâm. Những chuyện đó với ta đều là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, không đáng nhắc đến"

Thu nhi khẽ mím môi, khi mà lời nói của hắn đã không dịu dàng ngọt ngào mà trở nên xa cách khiến nàng thoáng buồn sâu thẳm trong tâm. Cũng phải thôi, sự xa cách này là điều cần thiết trong ứng xử. Thu nhi buồn, bởi tâm nàng đã rung động, thế nhưng trong thế giới này tất cả đều phải tuân theo một nguyên tắc nào đó. Không phải muốn làm gì là làm nấy được, cái gì cúng là cúng mà cái gì ăn mới được ăn. Thu nhi như thế, Vạn Vân Phong cũng phải thế. Cuộc nói chuyện lại đi vào ngõ cụt, tựa như bức tranh đang vẽ nhưng lại hết màu. Thu nhi không thích cái không khí ngột ngạt này, nàng lại tìm chuyện nói.

- " tiên sinh à. Cái kẻ thao túng hồn ma kia có lẽ rất lợi hại, tiên sinh thần thông như vậy thì hãy đi xử lý hắn luôn đi"

Vân Phong nghe vậy thì ngáp một cái, cũng chẳng thèm mở mắt ra, khẽ phẩy tay.

° " ta đương nhiên sẽ xử lý hắn, nhưng không phải bây giờ. Mọi chuyện để ngày mai tính "

Nói xong lại im lặng. Thu nhi bây giờ không nói thêm gì nữa, cũng im lặng luôn. Trong khoảng khắc tĩnh lặng, Vạn Vân Phong vẫn có những suy nghĩ của riêng mình. Hắn cảm thấy Thu nhi nói có lý. Có câu " đêm dài lắm mộng" , từ bây giờ đến ngày mai cũng là một quãng thời gian đủ dài để làm nhiều chuyện. Nếu tên Kiên Bào ấy có hành động gì đó, mà hắn thì lại đang nằm ngủ ở khách điếm này... Lại nói về chuyện tên đạo sĩ mà Trịnh Võ Quyết thuê. Cái tên đó tu vi thua kém Kiên Bào, lại không tin tưởng Vân Phong, nếu như hắn manh động thì hỏng hết. Vân Phong nghĩ đến đây thì bật dậy, hắn nhìn Thu nhi mà mỉm cười.

° " chúng ta đi thôi , tới xử lý tên Kiên Bào ấy"

Nói xong liền xuống giường. Thu nhi thấy thế thì cười tươi như hoa, liền gật đầu lập tức.

- " ưm... chúng ta đi thôi"

Thu nhi không phải là Xuân nhi, chưa từng biết qua Kiên Bào thế nào nên không một chút ấn tượng hay sợ hãi. Thu nhi lại may mắn được chứng kiến Vân Phong trổ tài nên nàng rất tin tưởng người đàn ông này, muốn đi theo để xem náo nhiệt.

Thế là một người một linh hồn dắt díu nhau đi. Thu nhi bay lơ lửng sau lưng Vân Phong, theo hắn tới phía tây làng Ngọn để xử lý kẻ thao túng hồn ma. Bọn họ không biết rằng ở nơi đó đang có đánh nhau dữ dội, và tính mạng của chủ tớ họ Trịnh cùng đạo sĩ đang mỏng manh hơn bao giờ hết. Liệu Vạn Vân Phong có tới kịp để cứu bọn họ?