Bách Chu

Chương 11



Hai người không bàn nhau đi nơi nào nữa, chỉ lặng lẽ đi dọc theo con đường bên ngoài căng tin.

Xung quanh có các sinh viên qua lại, có những người đeo cặp bước đi vội vàng, có những người thong thả nhởn nhơ tận hưởng ánh nắng buổi chiều, cũng có những người vui cười đùa giỡn với bạn học, còn có những người nghiêm túc vừa đi vừa thấp giọng nói gì đó.

Bỗng nhiên một cô gái nhỏ nhắn chạy ra từ khu ký túc, lưng đeo một bảng vẽ rất to, vẻ mặt nôn nóng, khóe môi lại có ý cười, rảo bước xuyên qua đám đông.

Thấy cô bé chạy đi xa, Tang Ương không khỏi mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ hoài niệm, cô muốn nói điều gì, quay đầu nhìn Bách Chu, lại thấy em vẫn bần thần.

Ý cười vụt tắt, Tang Ương khép mi, hiếm khi cảm thấy bất lực.

Tiểu Chu đang phiền lòng chuyện gì?

Cô không thể đoán được, nhớ đi nhớ lại những chuyện mấy ngày qua, vẫn không có đầu mối.

Dường như khoảnh khắc khi tỉnh dậy sáng nay, Tiểu Chu đã có một bí mật cực lớn, em không muốn nói với cô, thà một mình lo lắng, một mình sợ hãi, cũng không muốn tiết lộ một chữ với cô.

Tang Ương không biết phải làm sao, hỏi rằng có phải em không còn thích chị, một mặt là thật sự lo được lo mất, mặt khác cũng là bởi Tiểu Chu sợ nhất tình cảm của hai cô gặp vấn đề, nghe vậy có khi sẽ nói vì sốt ruột.

Nhưng em không nói, em thà đi xa đưa cô đến đây, đưa cô đến xem dòng chữ mình viết bảy năm trước.

Mượn việc này nói với cô rằng, ở nơi này rất lâu về trước, em đã quyết tâm, sẽ đi cùng cô vượt qua bảy năm đầu tiên, bảy năm thứ hai, thứ ba, mãi mãi không chia lìa.

Mà không sẵn sàng nói bí mật trong lòng cho cô.

Một nhóm nam sinh chơi bóng rổ nhảy tưng tưng vừa cười vừa xô đẩy nhau, khi chạy qua hai cô suýt va phải Bách Chu.

Tang Ương nhanh nhẹn kéo Bách Chu đang bần thần ra phía sau, các nam sinh vội xin lỗi, Tang Ương gật đầu với họ, ý nói không sao, các nam sinh cười hì hì đi khỏi.

Bách Chu bất mãn lẩm bẩm: "Sao có thể đuổi nhau chơi đùa giữa đường, đi đường phải tập trung đi chứ."

Em cũng đâu có tập trung đi, em đang ngẩn người. Tang Ương định nói vậy, nhưng vẫn nhịn xuống, vì cô có thể tưởng tượng đến vẻ mặt áy náy và khó xử của Tiểu Chu sau khi mình nói câu đó.

Hai người tiếp tục đi về phía trước. Bách Chu nhìn phía trước, nhưng ánh mắt dần trở nên trống rỗng, em lại thất thần, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, chặt hơn bình thường rất nhiều.

Tang Ương rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô rất lo cho Bách Chu, nhưng cũng biết em sẽ không giãi bày tâm sự với mình.

Rốt cuộc là sao?

Tang Ương quay đầu nhìn tháp chuông lớn trên nóc thư viện, kim giờ đang thong thả đều nhịp tiến dần đến số "1", dường như khi nhìn đến tháp đồng hồ kia, Tiểu Chu bắt đầu thẫn thờ lo lắng.

Tháp đồng hồ kia có vấn đề gì chăng?

Tang Ương cũng không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, tay cô bị lắc nhẹ.

"Chị, chị nhìn kìa." Bách Chu ở bên cạnh hớn hở nói.

Tang Ương nhìn sang, thấy khuôn mặt em không còn vẻ bần thần mờ mịt, mà có ý cười mừng rỡ, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía trước.

Tang Ương cũng không khỏi mỉm cười, nhìn về phía trước theo tầm mắt của em, thấy được hội trường nhỏ kia, nụ cười trên môi càng thêm đậm.

"Chúng ta qua xem." Bách Chu kéo Tang Ương rảo bước đi về phía trước.

Hội trường nhỏ mở cửa, dường như buổi chiều có hoạt động gì đó, có mấy sinh viên đang ở trong trang trí.

Bách Chu đứng ở cửa ló đầu vào ngó một vòng, rồi quay lại nói với Tang Ương: "Hình như không giống hôm đó lắm."

Đương nhiên là không giống, hội trường nhỏ là nơi tổ chức nhiều hoạt động, trang trí thường xuyên được thay đổi, chưa kể hôm đó trong lời Bách Chu đã là bảy năm trước.

Tang Ương không nói điều này, mà hỏi: "Có thể vào được không?"

Bách Chu chần chừ nhìn mấy sinh viên bên trong, có một người nhìn thấy hai cô, nhưng chỉ hời hợt liếc qua, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.

Vì thế Bách Chu đoán là có thể đi vào.

Cô nói với Tang Ương." Có thể", khẽ đẩy cửa ra, hai người cùng đi vào.



Mấy sinh viên kia bận bịu không ngừng nghỉ, có người vừa làm việc của mình, vừa phải chỉ dẫn những người khác. Những người khác vừa nghe chỉ dẫn, vừa nghi ngờ người kia nói có đúng không.

Ai nấy đều bận túi bụi.

Bách Chu và Tang Ương không làm họ thêm phiền, cũng không đi qua, mà ngồi ở băng ghế bên cạnh.

Bách Chu muốn uống trà sữa, nhưng trà sữa đã lạnh, Tang Ương không đưa cho cô, nói: "Chúng ta đi mua cốc mới."

Bách Chu không muốn, cô muốn ngồi đây thêm một lát: "Em không khát, chúng ta ở đây một lúc rồi lại đi."

Tang Ương không nói gì thêm.

Cô đến từ học viện y bên cạnh, chỉ ghé qua hội trường này một lần, chính là lần đầu tiên gặp gỡ Bách Chu.

Bách Chu cũng chỉ đến một lần.

Khi đó cô mới học năm nhất, giống như tất cả các sinh viên mới bước vào cổng trường đại học, tràn đầy tò mò và lòng khám phá về chặng đường hoàn toàn mới này.

Hôm đó, nghe nói nghiên cứu sinh của học viện mỹ thuật và học viện y bên cạnh có buổi giao lưu, tổ chức ở hội trường nhỏ, có vẻ rất thú vị, cô mới đến tham gia cuộc vui.

Đi thẳng từ phòng vẽ tới, vạt áo phông trắng còn dính một mảng màu đỏ, cô lẻn vào trong giữa chừng.

Quả thật buổi giao lưu rất thú vị, các đàn anh đàn chị đứng đầu đã tốn rất nhiều công sức trang trí hội trường, chuẩn bị chương trình.

Hoạt động kiểu này thường rất khó chắc chắn, quá trang trọng sẽ dễ gây lúng túng, quá tùy hứng lại có vẻ như trò đùa, mọi người cứ chơi không chừng sẽ quên chủ đề của tối nay.

Nhưng ban tổ chức lần này đã nắm chắc vừa đủ.

Mấy trò chơi các anh chị chuẩn bị rất thú vị rất hay ho, còn có mấy trò đủ mập mờ. Bách Chu ở ngoài, nhìn lên sân khấu, nhìn họ căng thẳng bảo vệ đạo cụ trò chơi, nhìn họ lớn tiếng cười vui, bản thân cũng cười theo.

Từ nhỏ cô đã say mê vẽ tranh, chỉ biết vẽ tranh, trước khi lên đại học gần như chưa từng qua lại với ai, càng chưa từng tham gia hoạt động sôi nổi tràn đầy tiếng cười như thế, cảm thấy rất mới mẻ.

Thế nhưng khi có một đàn chị tốt bụng nhìn thấy cô rồi mời cô vào tham gia cùng, cô lại cảm thấy vô cùng dè dặt, lắc đầu từ chối.

Cô chỉ đứng trong góc xem, sau đó phát hiện Tang Ương ngồi đối diện mình.

Khi đó cô vẫn chưa biết chị tên là gì, nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã bị thu hút, kìm lòng chẳng được đi đến.

Tang Ương mặc áo len màu vàng nhạt, trông rất mềm mại và dễ chịu, chị đang nghe nữ sinh bên cạnh nói chuyện, nữ sinh kia nói rất nhiều, nói sinh động như thật không ngừng, mà chị chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại mỉm cười lắc đầu.

Bách Chu dừng lại khi khoảng cách còn bốn, năm bước. Cô muốn đến gần chị, lại không dám đến quá gần.

Có thể nghe thấy giọng nói của chị, nhìn thấy góc mặt mỉm cười của chị, Bách Chu cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn.

Có mấy nam sinh đi đến, nhưng chưa nói được mấy câu, Tang Ương đã xin lỗi lắc đầu, những nam sinh đó chỉ có thể thất vọng rời đi.

Dù còn ít tuổi, nhưng Bách Chu cũng hiểu được một số điều. Cô biết mấy nam sinh kia đến có mục đích, vì thế trong lòng không chỉ hồi hộp, còn lo lắng.

Cô lấy hết can đảm từ từ thu hẹp khoảng cách giữa mình và Tang Ương, cuối cùng đứng bên cạnh chị. Lúc đó, nhịp tim Bách Chu reo vang như trống, cô cảm thấy bản thân cũng có thể bị điếc bởi tiếng tim đập của chính mình.

Cô không ngừng nghĩ đến lời mở đầu, nhưng làm thế nào cũng không thể dám chắc, cô chưa bao giờ bắt chuyện với ai, không biết nên nói gì để mở lời, càng chưa bao giờ thích ai ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế vừa hồi hộp vừa xúc động.

Tang Ương đã sớm để ý đến em bé mặc áo phông trắng quần túi hộp đi giày thể thao chạy đến buổi giao lưu này, ban đầu chỉ nghĩ em là con của một giáo viên nào đó, vì Bách Chu thật sự rất nhỏ, trông hoàn toàn không giống một sinh viên.

Da của em rất trắng, trắng như trong suốt, màu tóc cũng sáng lạ thường, nhìn như màu nâu đậm dưới ánh đèn, hơi xoăn, mặt mày thanh tú, đôi mắt to tròn. Có nữ sinh đến gần em, mời em vào chơi cùng, em có vẻ rất sợ sệt, sau đó lễ phép từ chối, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, giống một học sinh trung học chỉ miệt mài học tập, rất ít khi tiếp xúc với người lạ.

Tang Ương cảm thấy em bé này rất đặc biệt, song cũng chỉ vậy, không tiếp tục để ý đến em.

Nhưng đến nửa sau buổi tối, không biết vì sao em bé kia lại đi đến gần cô.

Em ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trên tay không cầm đồ uống như những người khác, cũng không lên sân khấu tham gia trò chơi, càng không trò chuyện với ai khác, chỉ ngồi bên cạnh cô, sau đó cẩn thận, len lén nhìn cô.

Nếu bị một nam sinh nhìn lén thế này, Tang Ương sẽ đi ra chỗ khác, nhưng ánh mắt của em bé kia vừa ngoan hiền vừa lặng lẽ, không hề có tính công kích, chỉ len lén chậm chạp nhìn thoáng qua cô, sau đó vội dời mắt sang nơi khác, căng thẳng nắm chặt ngón cái của mình.

Có lẽ em có chuyện muốn nói với mình.



Tang Ương nghĩ vậy, nhưng em bé thật sự ngượng ngùng, cho đến khi buổi giao lưu kết thúc cũng chưa nói với cô một câu.

Buổi giao lưu kết thúc, Bách Chu vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì với Tang Ương.

Cô kìm lòng chẳng được đi theo các chị ở khoảng cách mười mét phía sau.

Học viện y ở ngay bên cạnh học viện mỹ thuật, rất gần, ra khỏi cổng trường, đi mười phút là có thể đến cổng sau học viện y, bên kia cổng sau chính là khu ký túc, vì thế sinh viên hai trường thường xuyên qua chơi.

Kiểm soát ra vào buổi tối rất nghiêm, có bảo vệ trực ở cổng kiểm tra thẻ vào trường.

Bách Chu nóng lòng, cô không biết tên chị, cũng không biết chuyên ngành của chị, nếu hôm nay không bắt lấy cơ hội, cô rất có thể sẽ không tìm được chị nữa.

Bách Chu không quan tâm đến điều gì khác, cất bước nhanh hơn đuổi theo, rồi nhìn thấy các chị dừng lại.

Tang Ương bảo các bạn vào trước, còn mình đứng lại ngoài cổng.

Thấy hành động của các chị, Bách Chu lưỡng lự thả chậm bước chân, sau đó, cô thấy Tang Ương quay lại, nhìn mình, ánh mắt chứa ý cười thấp thoáng.

Khoảnh khắc đó, Bách Chu cảm thấy cả cơ thể mình đều ngừng hoạt động, tim ngừng đập, hô hấp ngừng, có lẽ ngay cả các tế bào cũng thôi làm việc.

Bách Chu ngây ngẩn nhìn Tang Ương, vô thức lại gần chị.

Tang Ương nhìn cô đến trước mặt, mới nhẹ nhàng hỏi: "Bạn nhỏ, em đi theo chị làm gì?"

Bách Chu nhất thời không biết nên trả lời thế nào, căng thẳng đến nỗi cổ họng khẽ động, tâm trí như bị một chiếc bàn chải cực lớn quét qua, quét sạch toàn bộ suy nghĩ của cô, trở nên trống rỗng.

Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào bản năng, nghiêm túc nói: "Chị làm em rất tò mò, em muốn biết về chị."

Lần đầu tiên gặp chị, cô đã có ý nghĩ muốn biết về chị. Mong, muốn đến gần chị, muốn biết chị thích và ghét những gì, muốn tham gia vào những hỉ nộ ái ố của chị. Toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị hấp dẫn, giống như lần đầu tiếp xúc với hội họa khi còn nhỏ, giống như một thế giới hoàn toàn mới được mở ra.

Chẳng qua thế giới mở ra vào lần đầu tiếp xúc với hội họa được gọi là ước mơ, còn thế giới lúc này được gọi là tình yêu.

Tang Ương ngạc nhiên, nhìn Bách Chu, chầm chậm chớp mắt, lập tức nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Bạn nhỏ, muộn rồi, về nhà đi thôi."

Vì nhỏ hơn các bạn cùng khóa, Bách Chu thường bị coi là bạn nhỏ, cô cũng đã quen, bình thường không thấy bối rối, nhưng giờ đây cô lại ủ rũ một cách khó hiểu: "Em không phải bạn nhỏ."

Cô nhìn Tang Ương, nghiêm túc nói với chị: "Em tên là Bách Chu, sinh viên năm nhất lớp 10 khoa tranh sơn dầu, em ở phòng 508 ký túc xá số 2 ở khu Tây, số của em là..."

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tang Ương, Bách Chu nói toàn bộ thông tin của mình cho chị.

Một người bạn giẫm nổ bóng trang trí, gây ra một tiếng cực lớn.

Bách Chu giật mình, nhìn về phía họ.

"Khi đó, em cực ngoan, lần đầu gặp nhau, đã sẵn sàng nói hết không giấu gì với chị." Tang Ương nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, có chút hoài niệm nói.

Bách Chu quay đầu nhìn chị, rất không chịu hỏi: "Bây giờ em không ngoan sao?"

Đương nhiên là không ngoan, che giấu một bí mật làm tinh thần mình không yên, biết cô lo lắng như vậy nhưng vẫn không chịu nói một lời.

Nghĩ thế, nhưng Tang Ương cũng không nói, vì cô hiểu Bách Chu cũng ý thức được. Em hé môi, ánh sáng trong đôi mắt tròn xoe mờ dần, rồi cúi đầu một cách áy náy.

Thật ra nếu Bách Chu không khác thường thế này, không bồn chồn thấp thỏm, không ngẩn người, không lo sợ, cô cũng sẽ không muốn biết em đang che giấu chuyện gì.

Dẫu sao cô cũng yêu em, cũng không phải muốn kiểm soát em, đương nhiên Tiểu Chu có thể có bí mật của mình.

Suy cho cùng, cô cũng chỉ lo cho em.

Tang Ương đưa tay chạm vào mái tóc của em, mềm mềm êm êm, thường xuyên làm Tang Ương mềm lòng.

Bách Chu càng cảm thấy áy náy, cô không muốn làm Tang Ương lo lắng, cô ngẩng đầu, không nhịn được nói: "Đợi đến tối là tốt rồi, đợi qua hơn tám giờ, là tốt rồi."

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon.