Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 202: Dương Hoài Ngọc vs Chu Đồng



Khi còn nhỏ mỗi lần sang năm mới, Triệu Nhan đều thích chui vào bếp, đặc biệt là lúc nhìn thấy người lớn bỏ thịt vào trong chảo dầu nóng, nhìn thấy những viên thịt quay mòng bên trong, hương thơm mê người, đây là kí ức Triệu Nhan thấy hạnh phúc và ấm áp nhất khi còn bé.

Nhưng từ hôm nay trở đi, cái hình ảnh đầm ấm đó trong trí nhớ của Triệu Nhan đã bị che khuất tầng tầng lớp lớp rồi, chỉ thấy trên khoảng sân trường trước mắt hắn, gần hai trăm cục thịt đang lăn lê bò toài trong bùn đất và mồ hôi, thoạt nhìn quả thực y như các viên thịt đang đảo trong chảo mỡ, dù gì bây giờ trong đầu đều là những viên thịt ăn tết khi nhỏ, chỉ là giờ nhìn thấy bộ dạng lấm lem đầy người của các viên thịt trước mặt, lập tức khiến hắn cảm thấy có chút ngán ngẩm.

Thấy Triệu Nhan đi vào, Dương Hoài Ngọc đứng một bên giám sát lập tức lên phía trước nghênh đón nói:

- Hôm qua nghe nói quận vương đã về, vốn muốn đi trước tiếp đón người, nhưng việc trường học bên này thực sự quá nhiều, trong ngoài lại chỉ có một mình thần, cho nên thật sự không đi được, vẫn mong quận vương không trách tội!

Nghe thấy Dương Hoài Ngọc rõ ràng xin lỗi kể khổ, ngụ ý muốn cần thêm người với mình, Triệu Nhan cũng không kìm được bật cười ha ha nói:

- Hoài Ngọc huynh không cần vòng vo, ta biết trường quân sự chỉ có mình ngài là tổng giáo quan rất bận rộn, nên hôm nay đưa người tới cho ngài rồi đây.

Triệu Nhan nói là kéo Chu Đồng bên cạnh Lâm Hổ ra, sau đó chỉ vào chàng trai đó giới thiệu:

- Vị huynh đệ này tên là Chu Đồng, không những tinh thông súng đạn, hơn nữa còn giỏi võ thuật, ta dự định để huynh ấy đảm nhận chức giáo quan võ thuật trong trường quân đội, sau này Hoài Ngọc huynh cũng coi như có một trợ thủ rồi.

- Thuộc ha Chu Đồng bái kiến tổng giáo quan!

Chu Đồng cũng lập tức thức thời hành lễ với Dương Hoài Ngọc nói, trước khi đến Triệu Nhan đã làm quen với chàng ta rồi, cũng hiểu biết một chút về trường quân đội, hơn nữa cảm động rơi nước mắt khi Triệu Nhan sắp xếp cho chàng ta làm giáo quan, rốt cuộc điều này tốt hơn nhiều so với làm hộ vệ.

Nói đến tối ngày tết Nguyên Tiêu trở về hôm đó, Chu Đồng khi biết quý tộc mà thuê mướn mình chính là tam hoàng tử của đương kim bệ hạ, cũng chính là Quảng Dương quận vương Triệu Nhan, thì kinh ngạc vô cùng, sau đó cười ngây ngô cả đêm, dù sao thời gian này Triệu Nhan tiếng tăm lừng lẫy, có thể đi theo chủ nhân như vậy, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội ngẩng cao đầu. Bây giờ quả nhiên cơ hội tới rồi. Tuy chàng ta tạm thời vẫn chưa rõ ảnh hưởng của trường quân sự, nhưng chỉ cần có thể tiếp xúc với quân đội, đối với chàng ta mà nói là một việc tốt đẹp.

Tuy nhiên Dương Hoài Ngọc sau khi nghe thấy lời giới thiệu của Triệu Nhan, lại có chút hồ nghi đánh giá Chu Đồng vài lần. Chỉ thấy đối phương tuy thân thể cường tráng, nhưng vóc dáng lại không cao lắm. Đứng ở đó cũng có khí chất, chỉ là Dương Hoài Ngọc xem trường quân sự như bảo bối của mình, yêu cầu rất cao với tất cả mọi người. Cho nên y cũng rất hoài nghi tên Chu Đồng này có thể đảm nhiệm chức giáo quan võ thuật của trường không?

Triệu Nhan lúc này cũng nhìn ra sự hồ nghi của Dương Hoài Ngọc về bản lĩnh của Chu Đồng, chỉ là nể mặt mình, nên mới không nghi ngờ lộ liễu, khiến Triệu Nhan cười nói:

- Hoài Ngọc huynh, sau này một khi Chu Đồng đã phải kiếm cơm dưới trướng ngài, chi bằng ngài hãy thử võ công của huynh ấy xem sao?

Lời của Triệu Nhan vừa hợp với tâm tư của Dương Hoài Ngọc, lúc đó trực tiếp thủ thế quyền với Chu Đồng nói:

- Nếu đã như vậy, vậy xin mời Chu Đồng huynh đệ ra tay, chúng ta tỷ thí chút võ công xem sao?

- Được! vẫn xin tổng giáo quan thủ hạ lưu tình!

Chu Đồng cũng nhìn ra, nếu mình không thể hiện một chút trước mặt Dương Hoài Ngọc, e rằng căn bản không thể có chỗ đứng trong trường quân sự, cho nên chàmg ta cũng quyết không khoan nhượng nói.

Lúc đó Dương Hoài Ngọc đưa Chu Đồng tới một khoảng sân bên cạnh sân trường, hai người vừa mới chuẩn bị ra tay, tên mập Hô Diên Khánh đang tập luyện bên đó vừa thấy có náo nhiệt đáng xem, lập tức “hô hào” một tiếng tất cả vây quanh lại, Dương Hoài Ngọc vốn muốn đuổi bọn họ đi tiếp tục tập luyện, nhưng Triệu Nhan lại cười tuyên bố:

- Các vị học viên, Dương tổng giáo quan sẽ thử tài nghệ giáo quan võ thuật mới đến Chu Đồng một chút, nếu Chu giáo quan thông qua, sau này nếu các ngươi có chỗ nào không hiểu về võ thuật, cũng có thể thỉnh giáo Chu giáo quan.

Nghe thấy lời giới thiệu của Triệu Nhan, những thanh niên thích náo nhiệt như đám Hô Diên Khánh đều cổ vũ nồng nhiệt, Dương Hoài Ngọc nhìn thấy như vậy cũng không tiện bắt họ rời đi, liền triển khai tư thể với Chu Đồng, sau khi tìm thấy sơ hở của đối phương, Dương Hoài Ngọc ra tay trước, sải bước lớn xông lên, một chưởng tấn công sườn bên phải của Chu Đồng.

Quyền cước của Chu Đồng công phu tinh xảo không gì sánh được, vừa nãy cũng là cố ý lộ ra sơ hở để kích Dương Hoài Ngọc ra tay, bây giờ nhìn thấy đối phương tấn công, tay phải đẩy cánh tay của đối phương sang một bên, sau đó tay trái như rắn độc khoát ra, nhanh như phát điện đá vào lồng ngực của Dương Hoài Ngọc, kết quả khiến Dương Hoài Ngọc vội vàng lùi về sau vài bước, mới tránh được một chiêu, nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến Dương Hoài Ngọc hoảng sợ, y không ngờ động tác của tên Chu Đồng nhỏ bé này lại nhanh nhẹn như vậy.

Hiệp đầu tiên hai người đều là thăm dò thực lực của đối phương, bây giờ đã hiểu đôi chút về thực lực của nhau, đặc biệt là Dương Hoài Ngọc, khuôn mặt lộ ra biểu cảm nghiêm trọng, từ cước vừa rồi, y đã nghiệm ra Chu Đồng không hổ là giáo quan võ thuật được Triệu Nhan nhìn trúng, về võ thuật đích thực không tầm thường, xem ra bản thân phải vực lại tinh thần để ứng phó rồi.

Chỉ thấy Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng giằng co trên sân một lát, ngay sau đó Chu Đồng bỗng nhiên vọt lên trước, hai nắm đấm như mưa tấn công Dương Hoài Ngọc, đây cũng là quyền pháp chiêu bài của Chu Đồng, quyền của chàng ta trước nay đều vừa nhanh vừa gấp, kết hợp với bộ pháp ở chân, người bình thường căn bản không thể chống trả được vài chiêu đã bị chàng ta đánh bại rồi.

Nhưng lần này chàng ta lại gặp phải đối thủ, thân hình Dương Hoài Ngọc khôi ngô vạm vỡ mạnh mẽ, thân thủ cũng vô cùng linh hoạt, đối với sự tấn công của Chu Đồng lúc tránh lúc đỡ, một lúc lại đều có thể tiếp hết chiêu. Nhưng quyền pháp của Chu Đồng lại có một đặc điểm, đó chính là công kích liên tục không dứt, hơn nữa trong chưởng mang theo móng vuốt, thân thủ linh hoạt, Ưng Trảo Phiên Tử môn của đời sau chính là do Chu Đồng sáng lập.

Cũng chính vì vậy, cho nên ban nãy Dương Hoài Ngọc vào thế phòng thủ rất nhanh đã bị Chu Đồng tấn công liên miên làm cho luống cuống tay chân, thậm chí tránh không kịp, trên người liên tiếp bị Chu Đồng đánh cho vài chưởng, sức lực của Chu Đồng rất khỏe, người bình thường e rằng đến một chưởng cũng không chịu nổi, sau khi chịu vài chưởng ngược lại còn kích thích nhiệt huyết được tôi luyện trên chiến trường, điên cuồng gào một tiếng không chú ý Chu Đồng đánh tới, liều mạng trúng mấy quyền chuyển thủ thành công, từng chiêu đều là những chiêu thức liều mạng, lúc này khó khăn lắm mới đánh ngang bằng với Chu Đồng.

Nếu bàn về công phu quyền cước, Dương Hoài Ngọc tuyệt đối không phải đối thủ của Chu Đồng, dù sao sở trường của y vẫn là thương pháp của Dương gia, không được toàn diện như võ thuật của Chu Đồng, nhưng cho dù là như vậy, Dương Hoài Ngọc vẫn dựa vào khí thế của mình đánh một trận ngang sức ngang tài với Chu Đồng, đương nhiên đây cũng có thể là Chu Đồng không dám mạnh tay, dù sao đây cũng chỉ là tỷ thí, ngộ nhỡ không kịp trở tay mà bị thương thì bất lợi rồi.

Triệu Nhan xem đến đây, vội vàng lớn tiếng kêu bọn họ dừng tay, tránh đôi bên trọng thương, Dương Hoài Ngọc và Chu Đồng cũng biết cho dù so tài tiếp cũng chỉ có thể kết thúc vì một bên bị thương, lúc đó cũng đồng loạt nhảy ra, sau đó thấy Dương Hoài Ngọc chắp tay cười lớn nói:

- Chu huynh đệ võ công phi phàm, Dương mỗ muôn phần khâm phục, chức giáo quan dạy võ thuật này ngoài Chu huynh đệ ra không thể ai khác!

- Tổng giáo quan khách khí rồi, nghe quận vương nói thương pháp của Dương gia nhà ngài cực kì lợi hại, nếu hôm nay đọ vũ khí, e rằng thuộc hạ sớm đã bại rồi!

Chu Đồng cũng tươi cười chắp tay nói, đối với thương pháp Dương gia của phủ Thiên Ba, chàng ta sớm đã có nghe danh, đặc biệt là uy danh của Dương Vô Địch và Dương Lục Lang năm đó, càng khiến chàng ta vô cùng kính phục, vì vậy đối với Dương Hoài Ngọc cũng không dám thất lễ.

- Ha ha ha~, hai người các người đều đừng khách khí nữa, sau này Chu Đồng ngươi sẽ đi theo Hoài Ngọc huynh, chủ yếu phụ trách giúp ngài ấy chia sẻ việc huấn luyện học viên.

Triệu Nhan lúc này vừa cười vừa nói, vốn dĩ hắn muốn để Chu Đồng cùng mình tới Liêu quốc làm hộ vệ, nhưng sau đó suy nghĩ lại, bây giờ vẫn còn hơn một tháng mới đi Liêu quốc, trường quân sự bên này lại cần nhân tài gấp, cho nên tạm thời vẫn nên để Chu Đồng tới trường làm quen một chút, đến lúc đó lại để chàng ta cùng mình sang Liêu quốc cũng không muộn.

Dương Hoài Ngọc cũng cảm thấy vô cùng hài long với trợ thủ Chu Đồng này, liền cười lớn hàn huyên với Chu Đồng vài câu, sau đó bỗng nhiên nhớ ra điều gì, liền trợn trừng hai mắt nhìn đám người Hô Diên Khánh xung quanh, sau đó giận dữ quát:

- Đều vây quanh đó làm cái gì, còn không mau đi luyện tập, nếu hôm nay không hoàn thành, tất cả đều không được ăn cơm!

Nghe thấy tiếng thịnh nộ của Dương Hoài Ngọc, đám học viên Hô Diên Khánh lập tức giải tán, từng người lê lết thân hình mập mạp nối tiếp chạy về sân tập luyện, đồng thời trong lòng ai cũng ai oán, vốn dĩ một Dương Hoài Ngọc đã đủ rồi, giờ lại thêm một Chu Đồng võ nghệ cao cường, e rằng những ngày tháng sau này của họ càng khổ sở hơn.

Triệu Nhan thấy Dương Hoài Ngọc lại chỉ trong ngắn ngủi vài ngày, đã thiết lập được uy nghiêm của giáo quan trong đám học viên trường quân sự Hô Diên Khánh, lúc đó cũng không khỏi tán thưởng, lòng nghĩ không hổ là tướng tài, hội người Hô Diên Khánh trước kia đều được gia đình yêu chiều từ bé, khó luyện hơn những binh sĩ bình thường, đương nhiên đây cũng may mắn là Dương Hoài Ngọc cũng xuất thân nhà tướng, thêm nữa lại có Triệu Thự và Triệu Nhan chống lưng, nên Dương Hoài Ngọc mới không kiêng nể mà huấn luyện những người này.

Ngay sau đó Triệu Nhan cùng với Dương Hoài Ngọc, tham quan trường quân sự đã xây dựng được già nửa, sau đó lại tìm hiểu kế hoạch huấn luyện của Dương Hoài Ngọc với học viên trường quân sự, thực ra giáo án này vốn dĩ trước đó đã được Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc bàn bạc kĩ, mới bắt đầu chắc chắn phải giảm khối thịt mỡ trên người những học viên kia trước, đây nhất định là nhiệm vụ tất yếu, theo cường độ tập đặt ra với họ, dự đoán là phải khoảng ba tháng mới có thể hoàn thành, phỏng chừng khi đó Triệu Nhan khả năng đang ở nước Liêu rồi.

Cũng chính vì như vậy, nên Triệu Nhan lại cùng Dương Hoài Ngọc thảo luận sau khi hoàn thành việc giảm béo, nhiệm vụ tập luyện giai đoạn hai, lúc đó những học viên này đều có thể hình giống người bình thường, cũng có thể để trường bắt đầu chính thức dạy học, Dương Hoài Ngọc tuy biết rõ binh pháp và phương pháp luyện binh, nhưng trường quân sự lại không giống luyện binh, nó chủ yếu vì mục đích bồi dưỡng tướng lĩnh, Triệu Nhan tuy không nghiên cứu gì về vấn đề này, nhưng cũng có chút kinh nghiệm dạy học, thêm nữa đời sau xem được vô số đủ loại tư liệu trên mạng, nên cũng có không ít ý tưởng cho trường quân sự.

Nên trong vòng hơn một tháng sau, Triệu Nhan gần như ngày nào cũng nhốt mình trong trường quân đội, cùng Dương Hoài Ngọc thảo luận ý kiến cho trường, với phương pháp huấn luyện và dạy học cho học viên, cuối cùng cũng coi như đề ra một kế hoạch hoàn tất, lúc này rồi cũng tới ngày đi sứ Liêu quốc, nhưng trước khi Triệu Nhan đi, lại có một chuyện đại hỉ đang đợi hắn.