Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 170: Dương Hoài Ngọc vẫn chưa rời đi



- Phu quân đang nhìn cái gì vậy?

Đúng lúc này, Tào Dĩnh chợt phát hiện Triệu Nhan vẻ mặt kinh ngạc đang ngẩn người, trong lòng lập tức cảm thấy tò mò, buông lưới đánh cá đi tới hỏi, đồng thời nhìn theo ánh mắt của Triệu Nhan.

- A? Tại sao Dương gia tứ ca lại ở chỗ này, y vẫn chưa trở về sao?

Tào Dĩnh nhìn thấy thân ảnh cao lớn cách đó không xa, lúc ấy cũng không nhịn được kinh ngạc cất tiếng nói, bóng người ở xa kia chính là Dương Hoài Ngọc, y trước kia được cử đến biệt viện để chăm sóc cây ngô và khoai lang, Tào Dĩnh thân là con gái nhà tướng, trước kia cũng gặp qua Dương Hoài Ngọc vài lần, hơn nữa Dương Hoài Ngọc có thân hình cao lớn hơn người, vì vậy liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra. Chỉ có điều bây giờ cây ngô và khoai lang đều đã bị đưa đi rồi, y cũng cần phải hồi cung, mới không có khả năng xuất hiện tại nơi này.

- Ta cũng không biết, mấy ngày hôm trước Dương Hoài Ngọc vốn vẫn luôn ở cùng lão Tô Mã nuôi gia súc trong viện, vốn định đến đó hỏi một chút, nhưng bởi vì bận quá nhiều việc, vì vậy vẫn chưa đi được.

Lúc này Triệu Nhan cũng lắc đầu nói.

Lúc trước khi Thượng Thủy thôn trang vừa mới bị kẻ trộm đến náo loạn, Nhị Đản khi bắt trộm đã từng nói với hắn, Dương Hoài Ngọc vẫn luôn ở trong viện chỗ lúc trước ở để bảo vệ cây ngô và khoai lang, hơn nữa còn dạy võ nghệ cho y, từ đó có thể thấy Dương Hoài Ngọc không những chưa rời khỏi đây mà còn rất thanh nhàn, vốn lúc ấy Triệu Nhan muốn đi thăm đối phương một chút, nhưng sự việc xảy ra liên tiếp khiến hắn không có thời gian, sau đó thì lại quên mất chuyện này, thẳng đến tận bây giờ khi nhìn thấy Dương Hoài Ngọc, lúc này hắn mới nghĩ tới.

Tào Dĩnh nghe được Dương Hoài Ngọc vậy mà vẫn luôn ở trong biệt viện chưa có đi, lúc ấy cũng rất sững sờ, ngay sau đó nàng mơ hồ đoán được gì đấy trong đó, tuy nhiên trong lúc nhất thời vẫn chưa dám xác định, cuối cùng chỉ khẽ thở dài nói với Triệu Nhan:

- Phu quân nếu có thời gian rảnh thì hãy đi thăm Dương gia tứ ca đi, lại nói y cũng là một nhân tài hiếm có, ngàn vạn lần không thể để bị mai một như vậy!

Nghe được câu nói không đầu không đuôi của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng có chút không hiểu rõ ý nghĩ của nàng, vừa muốn mở miệng hỏi lại, không nghĩ tới lúc này Thọ Khang công chúa hứng chí bừng bừng chọn cá, sau đó lôi kéo hắn muốn đi nấu canh cá, Triệu Nhan cũng đành phải đem nghi vấn giấu ở trong lòng, bắt đầu giúp Thọ Khang công chúa xử lý cá, lại nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên trong nửa năm qua hắn tự mình xuống bếp, bình thường Tào Dĩnh nghiêm cấm hắn tự mình nấu cơm, nhiều nhất cũng chỉ là sai bảo đầu bếp nữ một chút.

Chỉ qua chốc lát, Bảo An công chúa và các nàng cũng đều đã chơi mệt mỏi, lập tức cười cười nói nói trở lại cái lều đốt lửa kia, sau đó giúp đỡ Triệu Nhan nấu canh cá, dù sao những con cá này đều do tự mình bắt được, sau đó lại tự mình nấu cho thật ngon, như vậy hương vị khẳng định vô cùng ngon.

Thịt cá tươi mới được để vào trong nồi thép nấu nhừ, hơn nữa cũng chỉ cho thêm muối và một chút gừng át vị tanh. Sau khi đốt lửa to lên, dần dần đổi thành lửa nhỏ từ từ nấu, đợi cho đến lúc thịt cá và xương cá tách nhau ra, cả nồi canh cá đều biến thành một màu trắng sữa, mà còn tỏa ra một loại hương vị mê người, xem ra ăn cá khi còn tươi mới thật ngon.

Hiện tại đã quá nửa đêm, Triệu Nhan cũng bận rộn lâu như vậy, đã sớm cảm thấy đói bụng rồi. Lập tức không chút khách khí tự múc cho mình một bát canh cá, vừa định nếm thử mùi vị, lại không nghĩ rằng bị Thọ Khang công chúa một phen cướp lấy cười nói:

- Đa tạ tam ca nhi. Vừa rồi nhị tỷ nói nàng đã cảm thấy đói bụng, nhanh lên múc thêm cho ta một bát!

Đối với vị tam tỷ hống hách này của mình, Triệu Nhan cũng không có cách nào, ngay sau đó đành thở dài làm công việc của tiểu nhị, chẳng những múc canh cá cho Thọ Khang công chúa, ngay cả Triệu Anh Ninh và Tiết Ninh Nhi cũng được phục vụ nhiệt tình. Nhưng ngay khi Tiết Ninh Nhi nhận canh cá từ tay Triệu Nhan, sắc mặt không kìm được lộ ra vài phần e thẹn. Chỉ là do ánh lửa chiếu rọi nên mới không thấy rõ ràng. Duy nhất chỉ có Tào Dĩnh ăn chay, trước kia Triệu Nhan đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng vẫn không có hiệu quả. Vì vậy Mịch Tuyết đã sớm chuẩn bị tốt cho nàng một ít chè hạt sen rồi.

Ngay tại lúc mấy người Triệu Nhan chuẩn bị thưởng thức một chút thành quả lao động của chính mình, lại không nghĩ rằng lúc này từ bên ngoài truyền tới một âm thanh du dương nói:

- Quận vương từ từ đã, canh cá tuy rằng là món ăn ngon, nhưng không thích hợp để cho Bảo An công chúa ăn lúc này!

- Liễu Không? Tại sao ngươi cũng không ngủ?

Nghe âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Triệu Nhan cũng rất kinh ngạc nói, người ở bên ngoài đúng là Liễu Không, lập tức hắn đứng lên đi ra bên ngoài, kết quả liền gặp Liễu Không trên người mặc một thân tăng y màu xanh nhạt, trên tay mang theo một hộp đồ ăn, đứng ở trong gió lạnh mỉm cười nói, dường như không chút để ý gì đến gió rét bên ngoài.

Nhìn thấy Triệu Nhan đi ra, Liễu Không cũng cười cười đáp lại:

- Đêm nay sông Thanh Thủy náo nhiệt như vậy, tiếng động ầm ĩ ồn ào khiến cho bần tăng không tụng kinh muộn được, tuy rằng biết rõ như vậy sẽ khiến cho nhiều sinh linh lầm than, nhưng trong lòng vẫn là không kìm nổi đi ra ngoài xem một chút, thuận tiện nấu giúp công chúa một bát cháo cá, tuy rằng đều là cá như nhau, nhưng bát cháo cá này thích hợp để công chúa ăn hơn canh cá kia!

- Đa tạ Liễu Không đại sư đã hao tâm tổn trí, nửa đêm gió mạnh, tam ca nhi mau mời đại sư vào đây, ngàn vạn lần không nên để đại sư bị phong hàn!

Đúng lúc này, Triệu Nhan còn chưa kịp mở miệng nói lời tạ ơn, liền truyền đến tiếng nói của Bảo An công chúa từ bên trong. Tuy rằng Liễu Không là một tên hòa thượng, nhưng dù sao cũng là một nam tử trẻ tuổi, bình thường nếu không có sự đồng ý, cũng không thể tùy tiện gặp người nhà của Triệu Nhan, chẳng hạn như y chữa bệnh cho Bảo An công chúa, bình thường cũng chỉ là tự mình làm một chút thuốc và thức ăn, cứ cách năm ngày mới có thể đi đến xem bệnh cho Bảo An công chúa, hơn nữa trước đó cũng phải được sự đồng ý của Bảo An công chúa mới được.

Nghe thấy lời mời của Bảo An công chúa, lúc mới bắt đầu trong lòng Triệu Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, lấy tính tình vị nhị tỷ này của mình, hẳn phải là không thích gặp mặt người ngoài, tuy nhiên lại nghĩ tới trong thời gian này Liễu Không ân cần tỉ mỉ trị liệu bệnh tình của Bảo An công chúa, nhất định là trong lòng nhị tỷ vẫn còn cảm kích.

Nghĩ đến đây, Triệu Nhan liền bình thường trở lại, sau đó tự mình mời Liễu Không đi vào trong lều, chỉ thấy Liễu Không mỉm cười lấy hộp cháo trong tay đặt lên trên bàn, múc ra một bát cháo cá nóng hổi mang đến trước mặt Bảo An công chúa nói:

- Cá này là do công chúa vừa mới tự tay bắt lên, bần tăng đã dặn Lã tổng quản mang đến phòng bếp, sau đó tự tay nấu bát cháo cá này, bên trong có thêm chút dược liệu ôn bổ, là đồ ăn thích hợp nhất dùng trong mùa đông rét lạnh này!

- Đa tạ đại sư!

Bảo An công chúa cũng mỉm cười nhận lấy bát cháo cá rồi nói lời cảm ơn, tại ánh lửa chiếu xuống, hiện tại nhìn thấy Bảo An công chúa vẫn là khuôn mặt yêu kiều như hoa, nhìn qua dường như còn đẹp hơn vài phần so với bình thường.

Lúc này Triệu Nhan cũng lấy cho Liễu Không một bát canh cá, sau đó cười ha hả đưa cho y:

- Liễu Không ngươi mau nếm thử tay nghề của ta, mặc dù không cho thêm nhiều loại gia vị, nhưng tốt hơn ở chỗ tươi mới.

Liễu Không nghe thấy là do Triệu Nhan tự mình làm, đầu lông mày lập tức giương lên, trong khoảng thời gian này tuy rằng y và Triệu Nhan đã thảo luận qua rất nhiều loại món ăn ngon, nhưng bởi vì thân phận cao quý của Triệu Nhan, vì vậy vẫn không có cơ hội thử tài nấu nướng của Triệu Nhan, hôm nay cuối cùng có lộc ăn. Nghĩ đến đây, Liễu Không cũng không chút khách khí lập tức thưởng thức, kết quả canh cá này quả nhiên như lời Triệu Nhan nói, mặc dù không có nhiều đồ gia vị, nhưng bởi vì được nấu trong độ lửa vừa tầm, hơn nữa thịt cá lại vô cùng tươi mới, vì vậy bát canh cá này cũng cực kỳ ngon, quả thực có thể so sánh với canh cá cho đầy đủ gia vị, vì vậy cũng không ngớt lời khen.

Thọ Khang công chúa và các nàng đều được nghe nói qua tay nghề của Liễu Không, bây giờ nhìn thấy ngay cả y cũng đều khen ngợi canh cá của Triệu Nhan, lập tức cũng thưởng thức canh cá trước mặt một chút, kết quả các nàng cũng như Liễu Không, đều cảm thấy bát canh cá này vô cùng ngon, trong lúc nhất thời đều vô cùng tán thưởng tài nấu nướng của Triệu Nhan, đặc biệt là Tiết Ninh Nhi, nàng dù thế nào cũng thật không thể ngờ đến, Triệu Nhan đường đường là một quận vương, chẳng những có thể bỏ qua thân phận nấu canh cho các nàng, hơn nữa còn có thể làm ngon đến như vậy, đây là lần đầu tiên nàng gặp nam tử kỳ quái như vậy.

Tiếp theo mấy người Triệu Nhan cũng không còn muốn đi bắt cá nữa, tuy nhiên bên ngoài mặt sông vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, thậm chí một số người thu hoạch được nhiều còn bắt đầu xướng lên điệu ca dân gian, tuy rằng ngôn ngữ thô tục, nhưng ở trong một đêm đông như thế này cũng có một chút phong vị. Hơn nữa mấy người Triệu Nhan cũng không buồn ngủ, vì thế dứt khoát để cho người hầu cầm giúp đồ vật của mình, Triệu Nhan với Tào Dĩnh, Thọ Khang công chúa, Triệu Anh Ninh cùng nhau chơi bài, Tiết Ninh Nhi thì ngồi một bên xem cuộc chiến, còn Bảo An công chúa và Liễu Không, hai người thì lại chơi cờ vây.

Thẳng cho đến nửa đêm, Bảo An công chúa là người đầu tiên cảm thấy có chút mệt mỏi, Liễu Không cũng đã thỉnh cầu nàng trở về nghỉ ngơi, lúc này mấy người Triệu Nhan mới tan cuộc, sau đó đi trở về biệt viện nghỉ ngơi, tuy nhiên lúc này những tá điền vẫn như cũ ở trên sông Thanh Thủy bắt cá, nếu mệt mỏi đói bụng thì đi lên bờ sông uống một bát canh cá, sau đó lại tiếp tục trở lại làm việc, nghe nói bọn họ muốn mò đến tận sáng sớm ngày hôm sau.

Triệu Nhan trở về cũng chỉ ngủ một chút, đợi cho đến khi trời vừa sáng, hắn và mấy người Tào Dĩnh lại thức dậy, bởi vì hoạt động phá băng bắt cá còn chưa kết thúc, đợi cho đến khi bọn họ đi đến bờ sông Thanh Thủy, phát hiện trên bờ sông đã chất đống không ít cá, sau đó Vương Thất lấy ra từ đó một con cá lớn nhất, đặt lên trên bàn thờ thần sông, hơn nữa trong lúc hiến tế, toàn bộ dân chúng trong thôn trang cũng bắt đầu vừa múa vừa hát, dường như cả đêm mệt nhọc cũng không có chút ảnh hưởng gì đến bọn họ.

Sau khi hiến tế thần sông xong, hoạt động vẫn chưa kết thúc, có tới tám thôn trang nằm ở hai bên bờ sông Thanh Thủy, đêm qua cả tám thôn trang này đều cử hành hoạt động bắt cá, dựa theo truyền thống trước kia, mỗi lần sau khi hoạt động bắt cá kết thúc, những thôn trang này đều đem con cá lớn nhất đi tế thần sông tại giữa sông Thanh Thủy, xem người ở thôn trang nào bắt được cá lớn nhất, sau đó buộc hoa hồng lên trên con cá lớn nhất đó, đó chính là cá vương của năm nay, dựa theo lệ cũ từ xưa, cá vương này sẽ đưa cho người có thân phận tôn quý nhất trong thôn trang, trước kia thân phận của địa chủ các sơn trang cũng không kém nhau mấy, vì vậy mỗi lần đều phải đoạt cá vương, tuy nhiên năm nay thì không cần, để tất cả địa chủ bọn họ gộp vào một chỗ cũng không thể sánh được thân phận tôn quý của Triệu Nhan.

Ở trong vòng của các thôn dân vừa múa vừa hát, Triệu Nhan cười ha hả nhận lấy cá vương, sau đó tại trong đó phát biểu lên ý nghĩ về quốc thái dân an của mình, mặc dù phần lớn bộ phận thôn dân đều không nghe rõ, nhưng cũng không tổn hại đến không khí vui vẻ của ngày lễ này, thậm chí toàn bộ buổi sáng đều bị các thôn dân trong thôn trang chiếm lấy tổ chức biểu diễn các tiết mục, người trong các thôn trang thay nhau biểu diễn, tất nhiên loại biểu diễn này chưa tới mức quá phấn khích, nhưng quý là ở chỗ vô cùng náo nhiệt, đợi đến buổi trưa, trong bếp mỗi nhà đều tràn ngập mùi vị của thịt cá, chuyện này ở hậu thế có thể không tính là gì, nhưng là ở tại thời Bắc Tống đặc biệt này cũng là một cảnh tượng khó gặp.

Đến buổi chiều, những người trong thôn trang đang mặc sức chơi đùa vui vẻ này mới dần dần yên bình trở lại, nhắc tới cũng thật khéo, lúc này ông trời bắt đầu cho tuyết rơi, may mắn lần này trên trời tầng mây cũng không dày, tuyết rơi cũng không phải quá lớn, có lẽ sẽ không xuất hiện tuyết lớn như lần trước. Triệu Nhan sau khi ăn cơm trưa xong, lại mặc vào áo lông để chống lại gió tuyết rồi đi ra khỏi biệt viện, sau đó đi đến ngôi nhà lão Tô Mã ở để nuôi dưỡng gia súc, hắn muốn hỏi Dương Hoài Ngọc vì sao còn sống ở đây mà không có rời đi?