Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 156: Lấy máu kiểm tra huyết thống



Tiếng Triệu Nhan tuy nhỏ, nhưng vẫn để Vương Triều ở bên cạnh nghe rõ, khiến ông sửng sốt, do dự một hồi mới cất tiếng hỏi:

- Gì cơ, quận vương quen một trong số chúng sao?

Triệu Nhan cũng không nghĩ đến lại gặp Tiết Lang trước đây từng gặp gỡ trong số này, cũng chính là em trai của Tiết Ninh Nhi, chỉ thấy nó lúc này vẫn mặc đồ đen, thái độ cao ngạo đi lên phía trước, tuy người bị bắt không ít, nhưng không ai dám vượt qua nó, từ đây có thể biết chắc rằng Tiết Lang là thủ lĩnh những kẻ bị bắt này. Tiết Lang lúc này cũng đã nhìn thấy Triệu Nhan, nó rõ ràng cũng sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu, khuôn mặt lộ ra sắc thái phức tạp.

- Vương Triều, tên nhóc thiếu niên mặc áo đen cầm đầu đó là người trong bang phái sao?

Triệu Nhan nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi, tuy hắn và Tiết Ninh Nhi coi như là bạn, nhưng lại không hiểu về tên Tiết Lang này, chỉ biết nó chắc cũng giết không ít người, nếu không cũng không bị Lâm Hổ đánh giá là đối tượng nguy hiểm, vì vậy Triệu Nhan muốn trước hết tìm hiểu rõ thân phận thật của nó.

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi về tên thiếu niên áo đen cầm đầu, Vương Triều giật mình sửng sốt, sắc mặt đông cứng nói với Triệu Nhan:

- Quận vương, tên Tiết Lang này không hề tầm thường, gã là trợ thủ số một của thủ lĩnh bang Lão Hổ Lưu Lão Hổ, võ công rất lợi hại, từng nhiều lần cứu mạng Lưu Lão Hổ trong trận quyết chiến, trong tay ít nhất cũng nắm mấy chục mạng người, nhưng chết trong tay nó đều là người trong những bang phái kia, hầu như không một ai sạch sẽ, thêm nữa mấy bang phái đó cũng có quy tắc của mình, quan phủ cũng khó nhúng tay, nên tuy rõ ràng biết chúng giết người, nhưng chúng thần lại không có cách gì bắt nó.

Triệu Nhan nghe đến đó, cũng thấy bất ngờ, xem ra cảm giác của Lâm Hổ cũng thật chuẩn xác, tên Tiết Lang này đích thị là đối tượng nguy hiểm, chỉ là không biết Tiết Ninh Nhi có biết rằng em trai mình đi theo con đường này?

- Vương Triều, tên Tiết Lang này sau khi giam vào ngục, sau này sẽ xử lí thế nào?

Triệu Nhan nghĩ ngợi rồi vặn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt Vương Triều có chút ngại ngùng, nói dối ông không dám, nói thật lại sợ mất thể diện, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định nói sự thật:

- Khởi bẩm quận vương. Mấy người bang Lão Hổ này tuy đều không phải người tốt gì, cũng có sinh mạng bên người, lần này bắt bọn chúng chủ yếu do phủ doãn đại nhân hạ lệnh, bắt những tên đầu sỏ của những bang phái này vào tù tĩnh tâm, tránh làm bại hoại trị an của thành Đông Kinh, nhưng đợi sau khi sóng gió này qua đi, những kẻ này vẫn được thả ra, dù gì thành Đông Kinh lớn như vậy, lưu manh côn đồ càng không đếm nổi, thiếu đi sự ràng buộc của những bang phái này, còn không biết sẽ loạn thành cái gì nữa.

Triệu Nhan nghe đến đó không hề quở trách, kiếp trước của hắn sớm cũng đã chứng kiến sự tàn khốc của xã hội này, nhiệt huyết tuổi trẻ cũng hao mòn dần, có lẽ trong mắt của một số người trẻ tuổi, thế giới này chỉ có đen và trắng, nhưng trong mắt Triệu Nhan, thế giới thực lại toàn một màu xám, giới hạn giữa đen và trắng cũng không rõ ràng như vậy. Giống loại bang phái như Lão Hổ nếu đã tồn tại, thì sẽ có giá trị tồn tại của nó.

Nghĩ vậy, Triệu Nhan mở lời dặn dò Vương Triều:

- Tên Tiết Lang đó và bản vương từng có duyên gặp mặt, cũng có chút quan hệ gián tiếp, nếu hắn sau này được phóng thích, thì ta cũng không quan tâm nữa, nhưng ngươi hãy cho người chăm sóc nó một chút, đừng để nó chịu khổ trong ngục là được rồi.

Dù nói thế nào Tiết Lang cũng là em trai của Tiết Ninh Nhi, Tiết Ninh Nhi lại hết lần này lần khác giúp đỡ mình, vì vậy nể mặt nàng, Triệu Nhan bảo Vương Triều chăm sóc cho Tiết Lang một chút, Vương Triều đương nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ có điều Triệu Nhan không biết, câu nói mà mình thuận miệng hôm nay, lại cứu mạng Tiết Lang.

Nhìn thấy đám người Tiết Lang bị giải tới nhà lao cạnh nha huyện, Triệu Nhan lúc này lại nói với Vương Triều:

- Vương Triều. Nỗi khổ của các ngươi bản vương có thể hiểu, nhưng thôn của bản vương cứ luôn bị trộm quấy nhiễu cũng không phải là cách, đô đầu ngươi vốn quản lí trị an trong huyện, bây giờ ngươi hãy nghĩ cách cho bản vương, phải làm sao mới có thể khiến những tên trộm kia không dám tới ăn cắp nữa?

Đối với vấn đề của Triệu Nhan, Vương Triều lại cười hắc hắc nói:

- Thực ra quận vương là người quá lương thiện, xin cho thần nói, biện pháp đơn giản nhất là sau khi bắt được bọn trộm đó thì thẳng tay đánh chết, đợi đến khi nhiều người chết rồi, cũng sẽ không có ai dám tới thôn của người ăn trộm đồ nữa.

- Đô đầu như ngươi tại sao cũng giống như lão quản gia nhà ta, mấy kẻ trộm đó lấy cắp đồ tuy không đúng, nhưng cũng không đến nỗi lập tức đánh chết người chứ?

Triệu Nhan tức giận trừng mắt với Vương Triều, người này tương đương với cục trưởng cục công an huyện, nhưng lại cũng giết người bừa bãi như vậy, nếu ở đời sau e rằng sớm đã bị cách chức điều tra rồi.

Điều khiến Triệu Nhan không ngờ đến là, Vương Triều lúc này lại hợp tình hợp lí nói:

- Quận vương, thực ra những kẻ trộm đó vốn dĩ đã phạm tội chết, chiếu theo pháp luật của Đại Tống ta, ăn trộm từ ba thất trở lên sẽ xử tử công khai, cải trắng của thôn người quý giá như vậy, chỉ cần trộm hai cây đã đủ để xử tử rồi, vì vậy đối với những tên trộm đó người cũng không cần nương tay.

Triệu Nhan không ngờ pháp luật Đại Tống đối với xử phạt trộm cắp lại nặng thế, nếu cứ tính theo như vậy, tên Tào Tung này chắc sớm đã bị xử tử không biết bao lần rồi? Nhưng Triệu Nhan dù gì vẫn không thể đồng ý với lý luận trộm cắp đồ thì đánh chết, nên sau khi hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn lắc đầu nói:

- Còn cách nào khác không, mấy tên trộm đó dù gì cũng là mạng người.

Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Vương Triều cũng không còn cách nào, cuối cùng đắn đo rồi cất lời:

- Quận vương nếu đã không muốn giết người, thì tiểu nhân chỉ có thể phái quân lính đến thôn của người canh gác vài ngày, có họ ở đó, chắc có thể dọa sợ được đám tiểu tặc, nếu vẫn có kẻ to gan lớn mật tới trộm đồ, người trực tiếp sai quân lính xử lí, tuyệt đối khiến mấy tên trộm kia không dám tới lần nữa!

Triệu Nhan nghe đến đó thì hài lòng gật đầu, dân chúng Đại Tống đều sợ quan, mấy tên trộm cắp thì càng như vậy, bây giờ nha huyện đang bận rộn giải quyết chuyện các đại bang phái của thành Đông Kinh, Vương Triều còn có thể điều động người đến chấn giữ thôn Thượng Thủy, cũng coi như tận tâm hết sức rồi, cho nên hắn lúc đó cũng lập tức đồng ý với đề nghị của Vương Triều.

Lúc này Triệu Nhan ngước nhìn trời, cũng sắp tới trưa rồi, Vương Triều không chỉ là người quen của mình, mà còn giúp đỡ mình, nói không chừng sau này bản thân vẫn có việc làm phiền tới ông ấy, vì vậy Triệu Nhan lập tức mở miệng:

- Vương Triều, hôm nay nếu đã gặp nhau, hơn nữa cũng sắp vào bữa trưa rồi, ở gần đây có quán ăn nào không, chúng ta vừa ăn vừa từ từ trò chuyện!

Nhận được lời mời của Triệu Nhan, Vương Triều cũng trong cái mừng có cái lo, ông tuy rằng có chỗ đứng trong phá án, thậm chí đến hoàng đế Triệu Thự cũng biết tên của ông, nhưng ông dù gì xuất thân thấp hèn, những người làm quan hầu như đều khinh thường ông, chỉ có vị quận vương như Triệu Nhan lại không hề phách lối, bản thân chỉ làm chút việc nên làm, mà người lại muốn thiết đãi. Đây đúng là quá nể mặt, vì vậy Vương Triều đương nhiên rất vui, lúc đó dặn dò quân lính vài câu, sau đó cùng Triệu Nhan ra khỏi nha huyện.

Nha huyện Khai Phong cũng nằm ở mảnh đất phồn hoa của thành Khai Phong, xung quanh cũng có không ít quán rượu. Vương Triều vô cùng quen thuộc với nơi này, nhanh chóng đưa Triệu Nhan tới một tửu lâu tên là Hòa Duyệt, sau đó hai người tới gian phòng ở tầng hai, gọi vài món ăn ngon nhất ở quán vừa ăn vừa nói chuyện.

- Vương Triều, tri huyện các ngươi bị gọi đến phủ Khai Phong trách mắng, có phải vì chuyện lục đục của mấy bang phái không?

Triệu Nhan nếm vài miếng, thấy mùi vị không tồi, lúc này mới mở miệng hỏi Vương Triều.

So với sự nho nhã của Triệu Nhan, Vương Triều giống như quỷ đói đầu thai, vừa ngồi xuống đã há miệng nhét đầy thức ăn, đừng nghĩ ông là một đô đầu, nhưng bổng lộc mỗi tháng lại không cao, hơn nữa phải nuôi gia đình, cho nên ngày thường không nỡ tới những nơi như tửu lâu Hòa Duyệt này.

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhan, chỉ thấy Vương Triều nhai nhồm nhoàm vài cái, sau đó dướn cổ khó khăn lắm mới nuốt được thức ăn xuống, giờ mới trả lời:

- Quận vương lần này ngài đoán sai rồi, bang Lão Hổ bọn chúng mặc dù ngông nghênh làm loạn, nhưng cũng phải e dè thái độ của quan phủ, bây giờ chúng thần đã ra tay, vì vậy chuyện này căn bản không lớn. Tri huyện bọn họ sở dĩ bị quở phạt, là vì một vụ án lớn khác, nói ra thần cũng vì vụ án này, mới bị giáng xuống làm bổ đầu của nha huyện.

- Ồ, là vụ án gì mà liên lụy lớn như vậy, chẳng những tri huyện bị trách, mà đến cả cao thủ phá án như ngươi cũng bó tay?

Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng hứng thú vặn hỏi.

Khi thấy Triệu Nhan hỏi đến chuyện này, thấy Vương Triều nâng ly rượu trước mặt uống cạn một hơi, sau đó cười khổ kể cho Triệu Nhan:

- Quận vương người không biết đấy thôi. Vụ án này vừa phức tạp lại đơn giản, dính dáng đến đều là những người tai to mặt lớn. Hơn nữa có một số chuyện thần cũng thực sự không hiểu, vì vậy đối với vụ án này thần cũng bó tay. Kết quả chỉ có thể nhận phạt.

Ở kiếp trước Triệu Nhan từ nhỏ đã mê Conan, đáng tiếc từ khi chuyển kiếp, cũng không thể thấy những thế hệ học sinh tiểu học lớn lên, nên hắn nghe thấy Vương Triều nói vụ án phức tạp, lập tức dậy lên hứng thú, liền truy hỏi tiến trình vụ án, đối với điều này Vương Triều cũng không giấu diếm, tỉ mỉ kể lại tình tiết vụ án mà mình biết.

Vụ án này đúng thật giống với những gì Vương Triều nói, vừa đơn giản vừa phức tạp, thể chế quan lại của Bắc Tống khá đặc biệt, ví dụ chức quan chưởng quản bộ Lễ không phải là thượng thư bộ Lễ, mà chỉ thiết lập một chức “Phán Lễ bộ sự”, gọi tắt là Lễ phán, hiện tại đảm nhiệm chức quan lễ phán họ Đỗ tên Lương, án này cũng từ Đỗ Lương mà ra.

Thì ra Đỗ Lương trước đây từng lấy một người vợ, còn sinh một đứa con trai, đáng tiếc người vợ cả của y lại qua đời sớm, thế là trong hoàn cảnh đó, y lại tái giá cưới vợ hai, lúc mới đầu, người vợ cưới sau này đối xử với con vợ trước của Đỗ Lương không ra gì, may mà nhà mẹ đẻ của vợ cả rất có thế lực, cho nên ả mới không dám quá đáng, nhưng sau này vợ sau cũng sinh một đứa con trai, khiến ả ta nhìn không vừa mắt đứa con lớn không phải mình sinh ra, bình thường luôn làm khó dễ nó.

Vốn dĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng vợ hai của Đỗ Lương không biết nghe đồn đại từ đâu, nói là vợ cả của Đỗ Lương từng thông dâm với một người, điều này giúp ả nắm được đằng chuôi, hơn nữa còn suốt ngày nói bên tai Đỗ Lương đứa con đầu không phải con ruột y, lúc mới đầu Đỗ Lương căn bản không tin, vì y biết con người của vợ cả mình, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với mình.

Nhưng Đỗ Lương vạn lần không ngờ rằng, vợ hai của y thấy y không tin, liền lén lút lấy máu của y và con trai đầu, sau đó lấy máu làm xét nghiệm kiểm chứng, kết quả khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, vì máu của y và con trai lại không dung hợp, dựa vào kết quả này có thể thấy, con đầu của Đỗ Lương thật sự không phải con đẻ của y.

Đỗ Lương lúc đầu không có cách nào chấp nhận sự thực, sau đó y tự mình gọi con trai đầu đến để kiểm chứng trực tiếp, kết quả là sự thật vô tình đã dập tắt hi vọng cuối cùng của y, máu của y và của con trai thật sự không dung hợp, điều này khiến Đỗ Lương nổi giận đùng đùng, không ngờ đứa con mình nuôi dưỡng mấy năm nay lại không phải con ruột, trong lúc tức giận đuổi đứa con trai ra khỏi nhà.

Con trai lớn của Đỗ Lương tên là Đỗ Đôn, năm nay mới lên tám, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chỉ có thể đi tới nhà bà ngoại tìm cậu mình, kết quả những người cậu của Đỗ Đôn cũng có vai vế, nghe chuyện xong hết sức phẫn nộ, vì họ căn bản không tin chị của mình ngoại tình, đây nhất định là vợ lẽ của Đỗ Lương mưu đồ đoạt gia sản, cố tình tìm cớ, thế là trước tình huống này, Đỗ Đôn dưới sự dẫn dắt của các cậu và anh họ, tố cáo mẹ kế của mình.

Quá trình vụ án là như vậy, có vẻ không phức tạp, nhưng lại có một vấn đề lớn khó giải quyết, đó là những người trong nhà cậu của Đỗ Đôn kiên quyết tin rằng người nhà mình không ngoại tình, đòi phủ Khai Phong trả lại công bằng cho gia đình họ, hơn nữa sau đó Vương Triều điều tra cũng không phát hiện được chứng cứ mà vị Đỗ phu nhân quá cố có nhân tình, nhưng sau khi xét nghiệm máu, thì máu của Đỗ Đôn lại không cách gì dung hòa với Đỗ Lương, điều này khiến vợ lẽ tái giá của Đỗ Lương kia kiêu căng cao ngạo, dù sao nhà mẹ đẻ đằng sau ả cũng không phải dễ động vào.

Triệu Nhan nghe xong chuyện này, suýt chút cười thành tiếng, nếu cách lấy máu kiểm tra huyết thống này có hiệu quả, thì còn cần xét nghiệm DNA của đời sau làm gì?