Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 129: Giao dịch của Liễu Không



Tuy âm thanh ngâm thơ của Triệu Nhan không lớn, nhưng mà cả thiện phòng vốn đang yên tĩnh, cho nên thơ của hắn ngân lại truyền đến tai các vị khách ngồi trong đó, kết quả là khiến cho Tô Thức họ đều rất kinh ngạc, trước đây họ chỉ biết Triệu Nhan tinh thông hoạ đạo, nhưng không ngờ rằng đối với thơ hắn lại có trình độ sâu như vậy?

Bài thơ này là bài "Bất phụ Như Lai bất phụ khanh vốn là do một vị Đại Lai Đạt Ma sáng tác, được lưu truyền ở hậu thế, cho nên Liễu Không và Liễu Nguyên hai hoà thượng đương nhiên có cảm xúc sâu nhất, trong đó sau khi Liễu Nguyên nghe xong miệng tụng 1 tiếng phật hiệu, sau đó nhắm mắt không nói gì, còn Liễu Không lại thở dài, lộ ra thần sắc phức tạp.

- Thế gian an đắc song toàn pháp Bất phụ Như Lai bất phụ khanh! Chỉ thấy Nhan Ngọc Như khẽ tiếng ngâm lại hai câu cuối của bài thơ đó mấy lần, cuối cùng cũng không kìm nổi lộ ra nụ cười khổ sở đạm nhạt, sau đó đi lên trước hành lễ với Triệu Nhan: - Đa tạ Quận vương!

Sau khi Nhan Ngọc Như hành lễ với Triệu Nhan xong, xoay người rời khỏi thiện phòng, lúc ban đầu hắn cũng không hiểu vị mỹ nữ băng sơn này tại sao lại cám ơn mình?

Trầm tư 1 lát mới phản ứng, đứng trên góc độ của Nhan Ngọc Như mà nói, bài thơ mình đọc cũng có chút mang tính an ủi, khó trách nữ nhi thương tâm này lại cảm ơn mình.

Cùng với sự rời khỏi của Nhan Ngọc Như thì yến hội Hương Tích này cũng dần tan tiệc, vốn Liễu Không nhân thời cơ quảng cáo tảo tía, làm cho buổi yến tiệc diễn ra rất thành công, nhưng đáng tiếc vì chuyện của y với Nhan Ngọc Như mà làm cho không khí lúc sau có chút nặng nề, hơn nữa những chuyện này thì người ngoài cũng không biết nói gì hơn, mọi thứ đều phải xem bản thân Liễu Không, cho nên Tô Thức và mọi người đều dần dần đứng dậy cáo biệt, cuối cùng ngay cả đại hoà thượng Liễu Nguyên cũng chỉ khẽ tiếng khuyên Liễu Không mấy câu, sau đó cùng với Tô Thức rời khỏi.

Trong hoàn cảnh như vậy, Triệu Nhan đương nhiên cũng không tiện ở lại lâu, liền với Tào Tung, Hô Diên Bình cùng nhau rời khỏi, tuy ý chí của Liễu Không có chút sa sút, nhưng vẫn giữ tinh thần tiễn khách quý tới bên ngoài miếu, sau đó Triệu Nhan lại vẫy tay từ biệt với Tô Thức, lên xe ngựa rời khỏi Hương Tích tự nhỏ nhỏ này.

Sau khi Liễu Không đứng trước cửa nhìn mọi người rời khỏi, trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ sở, trở về trong thiện phòng của mình, đốt đàn hương, sau đó bắt đầu tiết học buổi tối của mình, tiếng mõ đánh và tiếng tụng kinh trầm ngâm dần dần từ trong phòng y truyền ra bên ngoài.

Khi tâm trạng của Liễu Không dần dần bình tĩnh trong kinh văn thì bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, sau đó có 1 người đi vào, im lặng đứng sau lưng của Liễu Không, nhưng mà hình như Liễu Không sớm biết người đi vào là ai, thậm chí cả đầu cũng không xoay lại, vẫn tiếp tục tụng kinh trầm ngâm.

- Ngươi không hoan nghênh ta như vậy sao? Người đứng sau lưng Liễu Không hỏi với giọng nói rất khàn.

Nghe được lời nói của người sau lưng, Liễu Không không có lập tức trả lời, mà lại vẫn không nhanh không chậm tụng kinh tiếp, đến sau khi tụng kinh văn xong rồi, mới buông mõ xuống và nói khẽ:

- Đạo bất đồng bất tương vì mưu (không cùng chí hướng thì không thể làm chung với nhau được), ở đây là Phật môn nơi thanh tịnh, không cho phép ông ở lại đây!

- Ngươi... Nghe được lời châm biếm của Liễu Không, người đằng sau có vẻ rất tức giận nhưng cuối cùng lại cố nén cơn giận của mình nói: - Hôm nay ta đến không phải để cãi nhau với ngươi, mà là muốn thực hiện giao dịch với ngươi.

- Giao dịch? Liễu Không nghe đến đây lại cười lạnh, vẫn không có xoay đầu từ chối nói: - Ông cũng nên từ bỏ ý định đi, ta sẽ không giúp ông làm bất cứ việc gì đâu.

Người ở sau lưng có vẻ sớm biết được Liễu Không từ chối, cho nên ông ta cũng không có tức giận, mà vẫn nói với giọng độc đáo khàn khàn của ông ta: - Ha hả, cánh của ngươi cứng cáp rồi, không nghe lời của ta thì cũng hết cách, nhưng mà ngươi đừng quên, Ngọc Như cô ta vẫn còn trong tay ta, cô ấy không có tuyệt tình như ngươi đâu...

- Im miệng!

Người đằng sau còn chưa nói dứt lời, thì bị giọng nói lớn tiếng của Liễu Không ngắt lời, sau đó bỗng nhiên xoay người nói: - Không cho phép ông nhắc đến Ngọc Như, nếu như cô ấy không niệm tình cha con, e là sẽ không luân lạc đến tình trạng bây giờ!

Chỉ thấy người đứng đằng sau Liễu Không khoảng 50 tuổi, thân cao 7 thước mặt trắng râu dài, tuy trên trán và khoé mắt có vài nếp nhăn, nhưng trên người vẫn có sự phong lưu tự nhiên, nếu như quan sát tỉ mỉ thì thậm chí còn phát hiện tướng mạo của người này khá giống với Liễu Không, chỉ là trên người ông ta có thêm khí âm nhu hơn so với Liễu Không.

Đối với cơn giận của Liễu Không, người trung niên phóng khoáng này dường như không có để ý, thậm chí còn đắc ý cười, sau đó cất tiếng với giọng nói khàn khàn khác với tướng mạo của ông ta: - Ngọc Như là con gái của ta, ta muốn nó làm gì thì nó phải làm cái đó, điểm này thì nó hơn ngươi nhiều rồi, nhưng mà Ngọc Như dù gì cũng là con gái, có thể làm việc cho ta không nhiều. Ngoài ra thân là phụ thân của nó, ta cũng không nhẫn tâm nhìn thấy nó mỗi ngày đều xuất đầu lộ diện, cho nên lần này ngươi giúp ta làm 1 việc, ta sẽ trả tự do cho Ngọc Như, thấy sao?

- Ông... Nghe được người trung niên này lại lấy con gái của mình làm điều kiện trao đổi, cho dù là với sự tu dưỡng của Liễu Không, cũng không nhịn nổi hiện rõ vẻ mặt giận dữ, nhưng mà nghĩ đến ánh mắt cầu mong thoát khỏi biển khổ của Nhan Ngọc Như hôm nay, điều này khiến cho Liễu Không mềm lòng, liền kiềm nén cơn giận nói: - Được, ta có thể giúp ông, nhưng mà sau khi xong việc này, thì ông tuyệt đối không được dùng danh nghĩa phụ thân mà bắt Ngọc Như làm những việc cô ấy không muốn làm nữa!

- Ha ha, không thành vấn đề, chỉ cần ngươi hoàn thành việc này dùm ta, Ngọc Như sau này được tự do rồi, cho dù nó muốn đi đâu, muốn cái gì, ta cũng có thể giúp nó hoàn thành. Ngoài ra ngươi cũng đừng quên, ta vẫn là phụ thân của nó, sao lại có thể bắt nó chịu khổ chứ?

Người trung niên thấy Liễu Không đồng ý, liền cười mà nói, chỉ là khi ông ấy nói đến mình là phụ thân của Nhan Ngọc Như, thì hình như không nhớ là ban nãy đã lấy Nhan Ngọc Như ra làm điều kiện hoán đổi vậy.

Đối với sự vô sỉ của người trung niên, Liễu Không sớm đã quen rồi, hơn nữa cậu ta vốn không muốn nói chuyện với đối phương nữa, vì thế liền truy hỏi đối phương muốn mình làm gì, kết quả là sau khi người trung niên nói ra việc muốn cậu ta làm thì Liễu Không hừ lạnh 1 cái nói: - Các ngươi tính toán hay thật đấy.

- Ha hả, việc này không phức tạp, ngươi chỉ cần thường ngày tìm kiếm cơ hội tiếp cận đối phương 1 chút, đợi đến thời khắc quan trọng, lại phối hợp với hành động của chúng ta thì được rồi. Người trung niên không có quan tâm đến sự châm biếm của Liễu Không, vẫn cứ cười ha hả mà nói.

Tuy Liễu Không biết đối phương để mình tiếp cận mục tiêu khẳng định là không có ý tốt, nhưng mà nghĩ đến người trung niên đồng ý trả sự tự do cho Ngọc Như, điều này khiến cho cậu ta nhẫn tâm, cắn răng gật đầu, điều này khiến cho người trung niên lại 1 lần cười to tiếng, sau đó cảm thấy thoải mãn rồi rời đi.

Khi Triệu Nhan rời khỏi Hương Tích tự thì đã là canh hai, lúc này thành Đông Kinh sớm đã đóng cửa, cho nên hôm nay hắn khẳng định là về không được, nhưng mà điểm này thì hắn sớm đã nghĩ đến, trước đó đã thông báo cho người lưu giữ ở Quận vương phủ, để họ dọn dẹp căn phòng vốn là của mình, hôm nay thì ở lại ở phủ.

Nhưng mà Tào Tung và Hô Diên Bình hai người này hiếm lắm mới có lý do chính đáng đi ra ngoài ban đêm, hôm nay vốn không có ý định về nhà, kết quả kế hoạch muốn về nhà nghỉ ngơi sớm của Triệu Nhan lại 1 lần bị phá vỡ, bị họ lôi kéo qua chợ đêm của thành Đông Kinh, đặc biệt là vùng Đại Tướng Quốc Tự, với con đường Đông Thập Tự, đều là chợ đêm nổi tiếng ở thành Đông Kinh.

Triệu Nhan ở kiếp sau cũng đi dạo chợ đêm không ít, nhưng mà khi đến Đại Tống thì lại là lần đầu tiên, liền cũng có chút hiếu kỳ, đợi khi họ đi đến chợ đêm ở trước Đại Tướng Quốc Tự, thì Triệu Nhan mới phát hiện, chợ đêm ở Đại Tống so với các chợ đêm ở đời sau hình như cũng không có sự khác biệt gì lớn, hai ven đường tất cả đều là quầy bán hàng rong ăn vặt, nam nam nữ nữ đi trên đường đông như kiến, điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho các tên trộm trong thành Đông Kinh, nếu như không cẩn thận thì túi tiền trên người sẽ không cánh mà bay.

Ngoài ra điều khiến cho Triệu Nhan ngạc nhiên là chợ đêm ở Đại Tống lại có không ít người bán nghệ làm xiếc, trong đó chẳng hạn có 1 thiếu nữ đầu đỡ 1 cái chậu lớn, thanh niên trai tráng khoá cổ bằng dây thép, đứa bé đi cán như bay. thậm chí còn có những người bán nghệ đến từ các nơi khác nhau, ví dụ như Triệu Nhan thấy 3-4 người thổi sáo chơi rắn, cũng không biết là người Ấn Độ hay là người Ba Tư?

Thân ở chợ đêm náo nhiệt như vậy, hắn cũng dần dần thả lỏng ra, cùng với Tào Tung và Hô Diên Bình chui tới chui lui trong đám người, khi thấy có biểu diễn hay, cũng móc từ trong người vài đồng tiền ném qua, đổi lấy nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ bán nghệ, kết quả khiến cho Tào Tung tên háo sắc này lại ném thêm vài đồng qua.

Ba người Triệu Nhan ở chợ đêm Đại Tướng Quốc Tự chơi đến canh ba, đợi đến bụng lại đói thì họ mới mua chút ăn vặt rồi leo lên xe ngựa, vừa ăn vừa đi qua bên đường Đông Thập Tự, vì theo Tào Tung hai người họ nói thì chợ đêm bên đường Đông Thập Tự phải nửa đêm về sáng mới thú vị.

Triệu Nhan mới bắt đầu vẫn không hiểu rõ ý nghĩa lời nói Tào Tung, đợi đến sau khi họ đến đường Đông Thập Tự thì lại phát hiện sự khác biệt với chợ đêm bên Đại Tướng Quốc Tự, vì ở bên đây quầy bán hàng rong ăn vặt thì khá ít, đa số đều là bán kim chỉ, bộ sách đồ chơi, hàng hoá đồ sứ đồ gỗ, hơn nữa trong số hàng hoá đó có 1 thứ không rõ lai lịch, nói không chừng đồ sứ bán ở quán bán đồ sứ ven đường, chính là tang vật bị trộm cắp mấy ngày gần đây.

Chợ đêm ở đường Đông Thập Tự thật ra chính là chợ đen lớn nhất ở thành Đông Kinh, hàng hoá ở đây cũng đều là chỉ hỏi giá tiền không hỏi lai lịch, chỉ cần người mua ra giá tiền được người bán chấp nhận thì có thể mang hàng hoá đi, hơn nữa sau khi rời khỏi quán thì không được trả lại, sau này có vấn đề gì, người bán cũng càng không chịu trách nhiệm, vì chợ đêm ở đây đa số đều là nửa đêm mới bắt đầu, hơn nữa đợi đến sau khi gà gáy thì kết thúc, cho nên được mọi người gọi là "Chợ Quỷ.

Triệu Nhan cũng không ngờ là thành Đông Kinh lại còn có chợ đen lộ liễu như thế, liền cảm thấy thích thú, kết quả là cả đêm họ đều ở trong chợ đen đó, cuối cùng Triệu Nhan còn mua 1 miếng ngọc bội và vài món trang sức nhỏ, giá tiền rẻ đến vô lý, đoán là cũng không phải đồ vật gì nghiêm chỉnh.

Đợi đến khi chân trời phía đông bắt đầu sáng thì tiếng gà gáy đầu tiên ở thành Đông Kinh vang lên, các quán xá ở hai ven đường liền bắt đầu thu quán, không phải là họ tự giác mà là sau khi trời sáng thì có nha dịch ở thành Khai Phong đến điều tra, nếu như lúc này không đi, đến lúc đó những nha dịch sẽ không khách sáo với bọn họ, nhưng mà trước khi trời sáng, cho dù bọn nha dịch đó có đến chợ đen cũng không sao, thậm chí còn tiêu hao chút tiền mua đồ, đây cũng gọi là sự ăn ý hình thành giữ dân gian và phía chính phủ.

Sau khi trời sáng, cửa thành mở ra, Triệu Nhan cũng không về Quận vương phủ nữa, ngồi lên xe ngựa đến biệt viện ở ngoài thành nghỉ ngơi, đoán là hôm nay ít nhất ngủ cả ngày, nhưng mà khi Triệu Nhan đến biệt viện đang định đi ngủ thì lại không nghĩ đến có người đến phủ của hắn, hơn nữa lại mang đến một phiền toái "lớn" mà lại hết sức quan trọng.