Bắc Tống Nhàn Vương

Chương 123: Giảng giải về phẫu thuật



Tào Dĩnh thông minh vô cùng, điểm ấy Triệu Nhan đã sớm được lĩnh giáo rồi, thậm chí có chút oán giận Tào Dĩnh quá mức thông minh, khiến cho trượng phu như hắn thật mất mặt, tuy nhiên lần này là hắn lợi dụng cái thông minh của Tào Dĩnh, đầu tiên là vẽ một bức tranh về bó chân của đời sau khiến cho Tào Dĩnh chú ý, sau đó cố ý không nói đến chuyện buộc ngực, chỉ là nói chuyện về loại thói quen bó chân này, cuối cùng quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, lúc này vừa mới nói vài câu, Tào Dĩnh thông minh như vậy cũng đã nghĩ tới điều gì rồi.

- Phu quân, ngài muốn nói gì thì cứ nói đi, thiếp thân nhất định sẽ thật sự suy nghĩ!

Chỉ thấy Tào Dĩnh cười dài nhìn Triệu Nhan nói, nàng đại khái đã đoán được Triệu Nhan muốn nói gì rồi, chỉ có điều hiện tại nàng muốn nghe chính miệng Triệu Nhan nói, bởi vì nàng cảm thấy loại chuyện như thế này để chính miệng Triệu Nhan nói khẳng định sẽ vô cùng thú vị.

- Ta nào có cái gì muốn nói đâu, chỉ là muốn thảo luận một chút vấn đề y học với nàng thôi, thân thể phát triển là quy luật tự nhiên, nếu nàng vì cái gì mà cưỡng chế ngăn cản một bộ phận của thân thể sinh trưởng, cuối cùng liền sẽ biến thành bộ dạng giống như đôi chân trong bức tranh này, chẳng những dị dạng khó coi, hơn nữa đối với thân thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn!

Triệu Nhan nghiêm trang nói, trước đó chưa làm rõ thái độ của Tào Dĩnh, hắn cũng không phải không biết xấu hổ đem vấn đề buộc ngực ra để thảo luận.

- Hì hì ~

Tào Dĩnh nhìn thấy bộ dạng của Triệu Nhan, lại không kìm nổi lập tức cười ra tiếng, sau đó chỉ thấy nàng đứng dậy, nhẹ nhàng cười nói với Triệu Nhan:

- Phu quân chờ, thiếp thân đi một chút sẽ trở lại!

Tào Dĩnh nói xong lập tức đi vào trong phòng ngủ của mình, điều này khiến cho Triệu Nhan sửng sốt, không biết rõ là Tào Dĩnh muốn làm cái gì? Qua một hồi lâu, Tào Dĩnh mới có chút ngượng ngùng từ trong phòng ngủ đi ra, sau đó duyên dáng thi lễ với Triệu Nhan một cái nói:

- Phu quân là hy vọng thiếp thân như thế này sao?

- Cái dạng gì?

Triệu Nhan còn có chút không rõ Tào Dĩnh đi vào trong phòng ngủ làm cái gì, tuy nhiên lời vừa mới nói ra khỏi miệng, hắn liền phát hiện chỗ quần áo trước ngực Tào Dĩnh dường như đầy đặn hơn rất nhiều, tuy rằng mùa đông mặc quần áo tương đối nhiều, nhưng mơ hồ cũng có thể thấy được đường cong lung linh của thiếu nữ, cùng với dáng người cứng ngắc lúc trước quả thật khác nhau rất lớn.

Hóa ra trước đó Tào Dĩnh cũng nghe ra ngụ ý của Triệu Nhan, vừa rồi đi vào phòng ngủ là bỏ xuống buộc ngực trên người mình. Điều này khiến cho Triệu Nhan hết sức kinh ngạc, hắn vốn cho rằng mình phải phí một phen võ mồm mới có thể thuyết phục được Tào Dĩnh, thật không nghĩ đến có thể khiến Tào Dĩnh bỏ xuống buộc ngực đơn giản như vậy.

- Cái này… cái này…

Nhìn thấy trên người Tào Dĩnh phát sinh biến hóa, Triệu Nhan cũng không nhịn được có chút ấp a ấp úng, qua thêm một lát, lúc này Triệu Nhan mới trấn định nói:

- Không tệ không tệ, vẫn là như vậy thoạt nhìn thoải mái hơn, về sau nương tử cũng nên duy trì như vậy, ngàn vạn lần không cần ủy khuất chính mình!

Nghe thấy lời Triệu Nhan nói, Tào Dĩnh cũng không nhịn được lộ ra chút ngượng ngùng cười, kỳ thật nàng cũng không thích buộc ngực, dù sao ngực bị một tấm vải gắt gao quấn lấy, đến thở cũng thấy rất khó chịu, chỉ có điều là mẫu thân bức bách cùng với áp lực thế tục, mới không thể không làm như vậy, vừa rồi nàng nghe ra ý tứ trong lời nói của Triệu Nhan, hơn nữa lại nghĩ đến một chuyện khác, vì vậy không chút do dự bỏ xuống buộc ngực.

- Phu quân, trước đó nhìn thấy bức tranh này của chàng, nữ tử trong bức tranh đó có thân hình đầy đặn, có phải hay không chàng rất thích nữ tử như vậy?

Lúc này sự ngượng ngùng của Tào Dĩnh đã qua đi, bỗng nhiên mở miệng hỏi, trước đó nàng cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, không rõ vì sao Triệu Nhan lại thích vẽ tranh nữ tử ngực to, vừa rồi sau khi nghe lời của Triệu Nhan nói, trong lòng nàng bỗng lóe lên một ý tưởng, nghĩ tới nguyên nhân trong đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân vừa rồi nàng không chút do dự bỏ xuống buộc ngực, dù sao mình cũng đã gả cho người ta, huống chi từ năm ngoái buộc ngực đối với nàng mà nói đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Triệu Nhan không nghĩ tới Tào Dĩnh lại quá thông minh như vậy, từ những mỹ nữ trong trò chơi mình vẽ trong bức tranh liền đoán được ý nghĩ của mình, lúc ấy sắc mặt cũng không khỏi vô cùng lúng túng, may mắn da mặt của hắn cũng không phải dày bình thường, lập tức cười ha hả mở miệng nói:

- Ta có thích hay không không quan trọng, mấu chốt là các nàng mỗi ngày phải buộc cái này vào ngực khẳng định cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa nếu cứ như vậy mãi, rất có thể sẽ dẫn đến tuyến vú bị bệnh, nếu chẳng may bị ung thư vú mà nói, đến lúc đó cho dù cắt toàn bộ ngực đi, chỉ sợ cũng không chắc chắn giữ được tính mạng.

Triệu Nhan đã sớm luyện được bản lĩnh làm lệch hướng đề tài, đặc biệt đối phó với Tào Dĩnh lại càng đơn giản, trục tiếp chuyển đến chủ đề y học, khẳng định có thể dời đi lực chú ý của đối phương.

Quả nhiên, Tào Dĩnh nghe thấy lời nói của Triệu Nhan lập tức cảm thấy hứng thú, lập tức mở miệng nói:

- Phu quân, tuyến vú là cái gì, cái gì gọi là ung thư vú, buộc ngực thực sự có nguy hại lớn như vậy sao?

Nhìn thấy ngay cả Tào Dĩnh là nữ tử tinh thông y học cũng không biết tính nghiêm trọng của buộc ngực, Triệu Nhan lập tức cũng không nhịn được cảm thán kỹ thuật y học lạc hậu của cổ đại, sau đó hắn cầm lấy bút vẽ, vẽ một bức giải phẫu bộ ngực cho Tào Dĩnh, sau đó giảng giải kết cấu bên trong đó một chút cho nàng, lại nói nguy hại của nữ tử khi buộc ngực, đơn giản mà nói chính là ảnh hưởng đến hệ hô hấp của nữ tử, từ đó khiến cho thân thể không được cung cấp dưỡng khí đủ, hơn nữa bộ ngực bị chèn ép lâu dài, khiến cho bộ ngực phát triển không tốt, ảnh hưởng đến mỹ quan và sữa để sau này nuôi con, thậm chí còn có thể khiến xuất hiện khối sưng ở bên trong, gia tăng nguy cơ mắc ung thư vú…

Về phần ung thư vú, Triệu Nhan cũng đơn giản giới thiệu một chút, kết quả Tào Dĩnh nghe xong toàn thân rét run, trước kia nàng cũng biết có một số ít người sinh bệnh là vì trong cơ thể để một số đồ vật lâu dài quá, nhưng không nghĩ tới bộ ngực nữ tử cũng như vậy, hơn nữa mấy thứ này bản chất đều giống nhau, dựa theo Triệu Nhan giảng giải chính là u, trong đó u lành còn đỡ hơn một chút, nhưng nếu là u ác tính mà nói, thì chính là ung thư mà Triệu Nhan vừa nói rồi.

- Phu quân, nếu là bị ung thư, thật sự không có thuốc nào cứu được sao?

Sau khi Tào Dĩnh nghe xong tò mò mở miệng hỏi, nàng từ lời ông nội nghe về một loại giống như bệnh ung thư này, trong đó người bệnh có thể sống sau đó gần như là không có, vì vậy ung thư ở trong trung y cũng gần như là một bệnh nan y.

- Chỉ dựa vào dược liệu khẳng định là không được, theo ta biết, có một số bệnh ung thư nhẹ hơn, hơn nữa tình trạng sức khỏe của người bệnh tương đối khá, có thể dùng phương pháp phẫu thuật cắt bỏ u, mặt khác còn có một số phương pháp trị liệu khác, chỉ có điều ở Đại Tống chúng ta căn bản không làm được, vì vậy nếu thật sự có người bị ung thư, gần như có thể nói là chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Triệu Nhan kiên nhẫn giải thích.

- Phẫu thuật? Cái gì gọi là phẫu thuật?

Tào Dĩnh nghe thấy danh từ mới thì lại tò mò hỏi.

Triệu Nhan nghe đến đó không khỏi cười khổ một tiếng, hắn phát hiện mình không thể giải thích quá nhiều cho Tào Dĩnh, nếu không mỗi khi phát ra một danh từ mới thì đều phải giải thích một chút, cứ tiếp tục như vậy thì không thể ngừng được rồi.

- Nói như thế nào đây, kỳ thật phẫu thuật chính là thầy thuốc dùng một số dụng cụ tiến hành cắt bỏ khối u trên người bệnh nhân, khâu lại và trị liệu, ví dụ như Hoa Đà trong truyền thuyết lịch sử Trung Hoa, y có thể dùng dao nhỏ lấy chỗ bị bệnh trong cơ thể con người ra ngoài, dùng cái này để đạt được mục đích trị liệu, tuy nhiên phẫu thuật không phải người nào cũng có thể làm được, đầu tiên nhất định phải quen thuộc với toàn bộ kết cấu trong thân thể con người, mặt khác còn phải có một vài dụng cụ và dược liệu phụ trợ, nếu không có chuẩn bị những điều cần thiết với phẫu thuật… vậy thì gọi là mưu sát chứ không còn là phẫu thuật nữa.

Triệu Nhan lại kiên nhẫn giải thích, lần này hắn cẩn thận không dùng danh từ mới.

- Hóa ra không ngờ y thuật của Hoa Đà trong truyền thuyết thật sự tồn tại?

Tào Dĩnh nghe đến đó cũng cảm thấy có chút khó tin lẩm bẩm, ngay sau đó nàng vô cùng hưng phấn ôm lấy cánh tay của Triệu Nhan hỏi:

- Phu quân, chàng hiểu biết thủ thuật đó như vậy, vậy chàng có phải có thể làm phẫu thuật hay không?

Đối với vấn đề của Tào Dĩnh, Triệu Nhan cũng cười khổ đáp lại:

- Vừa rồi không phải ta đã nói rồi ư, làm giải phẫu phải dùng một số dụng cụ và dược liệu, trong đó dụng cụ thật ra rất dễ làm, mấu chốt là một số dược liệu căn bản Đại Tống ta không có.

Làm giải phẫu ít nhất cần phải có thuốc mê, mặt khác sau đó còn cần một số dược liệu tiêu độc chống viêm, nếu không sau khi làm thủ thuật bị lây nhiễm có thể khiến đại đa số người bệnh bị chết. Hơn nữa làm giải phẫu cần phải có y sĩ chuyên nghiệp, mặc dù Triệu Nhan ở trong học viện y dự thính vài năm, vốn dĩ dựa vào trình độ của hắn, làm phẫu thuật ruột thừa đơn giản còn có chút khó khăn, chớ nói đến các phẫu thuật phức tạp hơn.

Tào Dĩnh nghe thấy Triệu Nhan nói cũng không có nản lòng, mà lại lần nữa truy hỏi vài vấn đề chi tiết về phẫu thuật, đối với cái này Triệu Nhan cũng có chút bất đắc dĩ, đành phải lại kiên nhẫn giải đáp tiếp.

Kỳ thật làm phẫu thuật ở Đại Tống cũng không phẫu thuật có thể để người chế tạo, có một số thuốc đông y có thể làm thuốc mê, tiêu độc thì dùng cồn, lần trước Triệu Nhan dùng biện pháp chưng cất ra rượu mạnh được đám người Liêu quốc vô cùng hoan nghênh, chỉ cần đem những rượu mạnh này tinh chế thêm nữa, tạo ra còn dùng trong y học cũng không phải việc khó gì. Cuối cùng chính là thuốc tiêu viêm người bệnh dùng sau khi làm thủ thuật, dù sao chỉ dựa vào cồn để tiêu viêm căn bản không đạt yêu cầu, nhưng đáng tiếc rằng Penixilin là loại thuốc dùng đi đầu trong y học cũng không phải là thứ Triệu Nhan có thể làm ra được, chỉ có điều không biết trong đông y có dược liệu có thể thay thế được hay không?

Trong mấy ngày tiếp theo, gần như mỗi ngày Triệu Nhan vừa mới mở mắt liền bị Tào Dĩnh kéo vào trong phòng thảo luận về phẫu thuật, trong đó nguyên lý phẫu thuật Tào Dĩnh đã sớm hiểu rõ, nàng cảm thấy hứng thú chính là Triệu Nhan biết rõ kết cấu các bộ phận trong cơ thể con người, đã bị văn hóa Trung Nguyên “Người chết vì lớn” ảnh hưởng, trong đông y gần như không có khả năng tiếp xúc với thi thể, điều này cũng khiến cho đông y nhận thức rất ít về kết cấu trong cơ thể con người, thậm chí còn không bằng người khám nghiệm tử thi trong nha môn, hiện tại Tào Dĩnh đã phát hiện Triệu Nhan không ngờ vô cùng tinh thông trong phương diện này, hơn nữa những vấn đề phẫu thuật này là điều cần phải biết, vì vậy nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú với phương diện này, thậm chí còn yêu cầu Triệu Nhan vẽ ra các bộ phận trong cơ thể, về sau có thể cho nàng làm lễ vật cho ông nội.

Trong lúc này, Tào Tung và Hô Diên Bình lại đến một chuyến nữa, bon họ đến là để nói cho Triệu Nhan, kế hoạch từ hôn của Tào Tung cuối cùng đã thành công, Nhữ Nam quận vương nhìn thấy bức tranh thứ nhất của Tào Tung hết sức hài lòng, đáng tiếc sau đó lại bị Tào Tung âm thầm đánh tráo, kết quả khi đưa đến tay vị tiểu quận chúa lại là một bức họa khác.

Nhìn bức họa vẽ Tào Tung đáng khinh kia, ánh mắt luôn cao của tiểu quận chúa kiên quyết không đồng ý thành thân, kết quả hôn sự này cứ như vậy thất bại, vì thế Tào Tung quyết định mở tiệc chiêu đãi Triệu Nhan ở một nơi đặc biệt khác, dùng cái này để tỏ lòng cảm tạ của mình. Vừa vặn Triệu Nhan cũng rất muốn đi ra ngoài, vì thế cũng vui vẻ đồng ý, đáng tiếc hắn cũng không biết rằng, chính bởi vì chuyện này của Tào Tung lại khiến hắn rước lấy một đống phiền toái.