Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới

Chương 45: Thị Nữ Tới



“Cảm ơn.” Vân Nhược Nguyệt nói.

Mặc Ly sửng sốt, vương phi cư nhiên lại nói lời cảm ơn hắn?

Vương phi lúc trước lúc nào cũng hung hãn, đâu có tinh tế được như vậy.

Vương phi trước kia quá phiền phức, nhưng bây giờ Vương phi toát ra vẻ quyến rũ, khiến người ta không tự chủ được tôn trọng nàng.

Mộ Ly làm việc rất nhanh chóng.

Đêm đó, bốn thị nữ đã được gửi đến Phi Nguyệt các.

Bốn thị nữ này đều do Mộ Ly tuyển chọn từ trong cung, đều xinh đẹp, dịu dàng đoan trang, chuyên cần làm việc, rất lễ phép, có người còn biết đọc vài chữ.

Có vẻ như Mộ Ly thực sự biết ơn Vân Nhược Nguyệt vì đã cứu Mộ Trúc, và bắt đầu đối xử tốt với nàng.

Không chỉ vậy, hắn còn sai người hầu dọn dẹp nhà bếp cho vương phi, sai người hầu gửi rất nhiều gà, vịt, cá và các nguyên liệu khác cho vương phi để vương phi bổ sung dinh dưỡng.

Bởi vì vương phi nói nàng hồi phục càng nhanh thì Mộ Trúc cũng sẽ nhanh chóng hết bệnh. Vì vậy, Mộ Ly đã dùng quyền hạn của mình để đối xử tốt nhất có thể với vương phi trong phạm vi nhiệm vụ của mình.

Vân Nhược Nguyệt nhìn bốn cô gái ngoan ngoãn trước mặt và gật đầu, "Đúng vậy, họ đều rất được, Phượng Nhi, ngươi sẽ chăm sóc họ trong tương lai, ngươi đã được thăng chức, từ bây giờ ngươi sẽ là nô tỳ hạng nhất trong cung của ta.”



Phượng Nhi vui mừng khôn xiết: "Nô tỳ đa tạ vương phi."

Phượng Nhi đã quen với việc làm người giúp việc hạng ba cả đời, đột nhiên cô ấy được thăng chức thành một người giúp việc hạng nhất, tất nhiên cô ấy vừa phấn khích vừa hạnh phúc.

"Mộ Ly nói rằng các ngươi đều là người mới ở đây và nhờ ta giúp các ngươi chọn tên, thế này thì sao, các ngươi sẽ được gọi là “ăn uống linh đình”." Vân Nhược Nguyệt thực sự nhớ cuộc sống tiệc tùng tự do ở hiện đại, vì vậy nàng chỉ đơn giảm muốn đặt tên cho bọn họ như thế

“Ăn uống linh đình?” Bốn cô gái tò mò ngẩng đầu lên.

“Ừm, Đặng Nhi, Hồng Nhi, Cửu Nhi, Lục Nhi.” Vân Nhược Nguyệt từ trái sang phải, chỉ từng người một.

Nói xong, nàng lại hỏi: "Các ngươi ai biết nấu ăn?"

"Bẩm phu nhân, nô tỳ trước kia ở phòng bếp lớn phụ trách nấu ăn." Đặng Nhi vội vàng nói.

"Được rồi, ta đói bụng, các ngươi nhanh lên đi, đêm nay chúng ta uống rượu ăn thịt, uống đến say mới ngủ." Vân Nhược Nguyệt nói.

Nàng đã lâu không ăn thịt, hôm nay nhất định phải ăn một bữa thật ngon.

“Vương phi, người không thể uống rượu, người có vết thương.” Phượng Nhi lo lắng nói.

"Ta đương nhiên không uống, các ngươi uống." Vân Nhược Nguyệt cười nói.

Uống rượu không có lợi cho việc phục hồi vết thương, nàng biết điều đó. Là một bác sĩ phẫu thuật, nàng tất nhiên rất chú ý đến những điều này.



Trời đã tối, trăng sáng trời đầy sao.

Gió nhẹ thổi qua, hoa mai trong sân bay phấp phới trong gió, đỏ rực như lửa, có vài bông bị thổi bay xuống, giống như mưa đỏ trút xuống.

Hành lang dưới mái hiên đã đầy thức ăn nóng hổi.

Có sườn kho tộ, gà bao tử, gà rán cung đình, canh vịt già, chim quay vàng, đùi nai nướng, cá vược hấp, khoai tây chiên giòn tám vị, trà sữa bạch ngọc, các loại rau củ, đồ ăn nhẹ cùng trà, còn có mấy cái bình rượu ấm. Nhìn thấy rượu và đồ ăn, Vân Nhược Nguyệt đói đến nỗi ngón trỏ của nàng giật giật điên cuồng.

Phượng nhi cung kính dẫn theo bốn nha hoàn đứng bên cạnh, mỗi người đều chảy nước miếng, nhưng đều nhịn xuống, chuẩn bị hầu hạ phu nhân dùng bữa tối.

“Các ngươi ngồi xuống ăn cơm với ta đi.” Vân Nhược Nguyệt thấy mọi người đều rất dè dặt nên ngồi xuống trước.

Các tỳ nữ vội vàng lắc đầu: “Không được, đây là đồ ăn của vương phi, nô tỳ không được ăn.”

Nếu Vương phi no không muốn ăn, có thể ăn chút đồ thừa.

Vân Nhược Nguyệt không khỏi lắc đầu, xã hội phong kiến xấu xa.

"Một mình làm sao có thể ăn nhiều như vậy, ăn không hết không phải rất lãng phí sao?" Vân Nhược Nguyệt nói.

“Vương phi, nô tỳ không được cùng vương phi dùng bữa.” Phượng Nhi nói.