Bác Sĩ Thiên Tài Và Người Vợ Lẽ Không Dễ Động Tới

Chương 21: Vương Gia Bỏ Đi



Vân Nhược Nguyệt muốn phản kháng, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy, nàng tức giận nghiến răng:” Chu Hiên Thần, cẩu vương gia, ta là vương phi của ngươi, ngươi gọi ta đến phục vụ, là ngươi gây chuyện trước, ngươi có quyền gì mà đánh ta?”

“ Ta không muốn nói chuyện với ngươi. Người đâu mau lôi nàng ra ngoài, cho nàng hai mươi ròi.” Đây là lần đầu tiên Chu Hiên Thần tức giận với nàng như thế.

Trước kia Vân Nhược Nguyệt dù có quấy rối hắn thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ đánh nàng.

Nhưng lần này hắn không thể nhịn được nữa, hắn đã hận người phụ nữ này đến mức chỉ muốn một đao chém chết nàng.

Lý do trước đây hắn tha cho nàng là vì muốn từ từ tra tấn nàng.

Bây giờ nàng dám phá đám đêm tân hôn của hắn, hắn phải dạy cho nàng một bài học đắt giá.

Nhìn thấy nhiều lính canh xông vào như vậy, Nam Cung Nhu xấu hổ trốn trong vòng tay của Chu Hiên Thần, nước mắt không ngừng rơi, chỉ muốn đập đầu chết ngay tại chỗ:” Chu Hiên Thần, mau bảo bọn họ ra ngoài, thiếp sợ.”

“Nhu nhi, đừng sợ.” Nhìn thấy người mình yêu sợ hãi, biểu hiện của Chu Hiên Thần trở nên đáng sợ hơn, giống như một cơn giông sắp ập đến:” Mộ Ly, ngay lập tức kéo nàng ta xuống và giám sát hành hình cho ta”

“Vâng, chủ nhân.” Mộ Ly nói, sau đó lệnh cho thị vệ mau chóng kéo Vân Nhược Nguyệt ra ngoài.

Vân Nhược Nguyệt không ngờ rằng những người cổ đại này lại muốn chém muốn giết bất kì ai vào bất kỳ lúc nào mà họ muốn, nàng nghiến răng tức giận. Đây đúng là một xã hội ăn thịt người.

Nàng căm hận nhìn chằm chằm Chu Hiên Thần, lạnh lùng hét lên:” Cẩu vương gia, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta đi, đánh không chết, ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!”

Thật đáng tiếc Chu Hiên Thần không thể nghe thấy những lời đó bởi Mộ Ly đã đóng cửa phòng tân hôn ngay lập tức.

Trong phòng, Nam Cung Nhu đáng thương nhìn Chu Hiên Thần:” Phu quân, đừng đánh tỷ tỷ được không? Trông tỷ ấy thật đáng thương.”

“ Đừng nói đỡ cho nàng ta. Bổn vương nhát định phải đi giám sát bọn họ, tốt nhất là để cho bọn họ đánh gãy chân nàng ta.” Chu Hiên Thần nói xong liền chuẩn bị xuống giường.



Nam Cung Nhu thấy vậy, từ phía sau ôm lấy hắn:” Thầ, chúng ta còn chưa động phòng, ngươi không thể ở lại sao?”

Nàng ta sợ rằng Chu Hiên Thần sẽ không động phòng cùng mình, nàng ta cũng sợ rằng Chu Hiên Thần sẽ mềm lòng khi tháy Vân Nhược Nguyệt bị đánh.

Vì vậy, nàng ta nhất định phải giữ hắn lại.

Chu Hiên Thần sau lưng cứng đờ trong chốc lát, hắn xoay người ôm lấy Nam Cung Nhu:” Yên tâm đi, hay là ta không đi nữa, ta sẽ ở lại đây với nàng”

“Thần, thiếp yêu chàng.” Sau khi Nam Cung Nhu nói xong, nàng ta nhắm mắt lại và hôn lên môi Chu Hiên Thần một cách cuồng nhiệt.

Cùng lúc đó bàn tay bé nhỏ lại luồn vào định cởi áo của anh, nàng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện đang dở dang.

Ngay khi chạm vào cơ thể Nam Cung Nhu, Chu Hiên Thần đột nhiên sững người, khuôn mặt sát gần của Vân Nhược Nguyệt vụt qua tâm trí hắn, và những lá cờ nhuốm máu đỏ lơ lửng trên đó dường như là linh hồn của những người lính đã chết, trái tim hắn lúc này đã nguội lạnh.

Đồng thời, hắn phát hiện vừa rồi mình không hề có hứng thú với chuyện này, bởi vì mỗi khi chạm vào Nam Cung Nhu, hắn sẽ nghĩ đến khuôn mặt của Vân Nhược Nguyệt, cảnh tượng đó thật đáng sợ.

“Nhu nhi, tối nay ta không có tâm trạng, đổi hôm khác vậy.” Chu Hiên Thần nói xong, đẩy Nam Cung Nhu đang nhiệt tình ra, đồng thời xuống giường mặc quần áo ngoài.

Sau đó hắn an ủi Nam Cung Nhu vài lời rồi xoay người bỏ đi.

Nam Cung Nhu sứng sờ không thể tin được, đây là đêm tân hôn của bọn họ, vậy mà Chu Hiên Thần vừa bỏ nàng ấy lại rồi rời đi.

Nàng ta tức giận nắm tay đấm mạnh xuống giường, hai mắt hung ác chuyển sang màu đỏ bởi những vạch máu:” Con khốn, lại là ngươi!”

Lại là đồ khốn Vân Nhược Nguyệt phá hỏng việc tốt của nàng. Nàng nghiến răng nghiến lượi, hận muốn đem nữ nhân này ra xé nát thành nghìn mảnh.

Chu Hiên Thần rõ ràng là yêu nàng rất nhiều, vậy mà vì Vân Nhược Nguyệt, hắn lại trở nên thờ ơ với nàng, thậm chí từ chối động phòng với nàng. Nghĩ đến đây phổi của nàng ta như muốn nổ tung.