Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây

Chương 23



Trình Hiểu Cát bị Lục Nhất Phương kéo lên xe, cô ngập ngừng hỏi: “Lục Nhất Phương, đó là Thẩm Diệc Hàm đấy,sao anh không chào hỏi một tiếng?”

Mặt Lục Nhất Phương không cảm xúc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, trầm giọng hỏi: “Em hy vọng anh và cô ấy chào hỏi nhau?”

Trình Hiểu Cát hoảng loạn xua tay, “Anh cùng không cùng ấy chào hỏi, liên quan gì đến tôi, tôi có cái gì hy vọng hay không hy vọng?”

Lục Nhất Phương trầm mặc một trận, không có trả lời, tự khởi động xe, trực tiếp đi về nhà. Trình Hiểu Cát thấy anh trầm mặc, tâm tình rất bực bội, đồn đại năm đó, Thẩm Diệc Hàm làm chuyện có lỗi với anh, cho nên lại một lần nữa nhìn thấy cô ta, mới tuyệt tình như vậy, chào hỏi người ta cũng bủn xỉn.

Cô muốn nói chút gì để an ủi  Lục Nhất Phương một chút, nhưng lấy danh nghĩa gì chứ? Trình Hiểu Cát tự giễu cười cười, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, chỉ nhìn đèn đường lùi lại phía sau, cuối cùng bao phủ tầm nhìn.

Sắp về đến nhà, Trình Hiểu Cát nói: “Tôi ăn hai củ khoai lang nướng nên giờ ăn không vô.”

“Anh đưa em về nhà.” Lục Nhất Phương vẫn là vẻ mặt không có tình cảm.

Xe một đường chạy vào tiểu khu, ngừng ở dưới lầu, Lục Nhất Phương nói: “Em đi về trước đi, anh đi ăn một chút.”

Trình Hiểu Cát gật gật đầu, mở cửa xuống xe, Lục Nhất Phương chờ cô đi vào, mới chạy xe đi. Còn chưa đi xa, anh lại nhận được tin nhắn ngày hôm qua vẫn là dãy số đấy, vẫn là một tấm ảnh như cũ, ở nhà ăn đại học C, Thẩm Dực ôm Trình Hiểu Cát vào trong lòng, hai người giống như đang thân mật nói chuyện với nhau,  nội dung tin nhắn là: “ Cô giáo trường đại học C cùng sinh viên ôm nhau thật lâu, uổng cho người làm cô.”

Lục Nhất Phương dừng xe lại, gọi cho số đó, điện thoại vang lên một lúc, vẫn không ai nghe. Anh trả lời tin nhắn nói: “Tần Nhu, tiệm cà phê Xuân Hạ ở gần trường đại học C, nếu không đến tự gánh lấy hậu quả.”

Chẳng được bao lâu,  dãy số xa lạ trả lời: “Được.”

Lúc Lục Nhất Phương tới tiệm cà phê, Tần Nhu đã tới rồi, cô ta mặc một áo khoác màu nâu nhạt ngồi ở một góc, đối mặt cửa ra cửa, lần này tóc để xõa nhìn rất nhẹ nhàng, giả vờ thục nữ, cùng bộ dạng trước đây khác nhau như trời với đất. Thấy anh vừa đến, Tần Nhu đã thấy được anh, vẫy vẫy tay với anh.

Thấy anh đi qua, Tần Nhu có chút vội vàng đứng lên, “Bác sĩ Lục, anh đã đến rồi?”

Lục Nhất Phương không có trả lời, tìm ghế ngồi xuống.

Tần Nhu lại hỏi: “Bác sĩ Lục, anh muốn uống gì không?”

Thái độ của Lục Nhất Phương  lạnh nhạt, “Không cần.”

Tần Nhu thấy bản thân vài lần mặt nóng dán mông lạnh, khó chịu, lạnh lùng nói: “Bác sĩ Lục, vậy anh hẹn tôi ra đây là có chuyện  gì?”

Lục Nhất Phương: “Tôi là tới cảnh cáo cô, nếu tiếp tục ác ý bôi đen Trình Hiểu Cát, tôi sẽ khiến cô biết thế nào là hối hận.”

Lục Nhất Phương giống như thay đổi một người khác, áp lực cường thế ép Tần Nhu thở không nổi, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng, “Theo như lời em nói đều là sự thật, anh tin hay không tùy thích!”

Mắt Lục Nhất Phương nguy hiểm nheo lại, “ Nếu cứ tiếp tục bịa đặt, tôi có rất nhiều biện pháp làm cho cô hối hận.”

Anh nói xong liền đứng dậy, cũng không liếc mắt nhìn cô ta một cái, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Tần Nhu tức giận muốn điên người dậm dậm chân, được, nếu anh muốn bảo vệ như vậy, tôi càng muốn đem thanh danh chị ta bôi xấu!

Trình Hiểu Cát về đến nhà, nằm liệt ở trên sô pha, nhìn vị trí phòng bếp, sau khi gặp lại Lục Nhất Phương, phần lớn thời gian anh đều ở phòng bếp bận rộn, hai người không có việc gì cùng nhau trải qua mấy tháng yên ổn. Cô đã quen hàng ngày bên người có Lục Nhất Phương, hiện tại đột nhiên nhảy ra Thẩm Diệc Hàm, cô không biết về sau có phải duy trì khoảng cách cùng Lục Nhất Phương hay không ……

Nghĩ như vậy, cô mơ màng hồ đồ bò lên trên giường, mang theo tâm sự nặng nề, quay cuồng nửa đêm, lúc này mới vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, nên Trình Hiểu Cát rời giường đặc biệt khó khăn, quay cuồng một hồi lâu, mới cọ tới cọ lui bò dậy.

Cô vừa đến trường học, liền cảm thấy không khí trường học hôm nay rất vi diệu, thật nhiều người chú ý đến cô, nhìn cô nhiều đến mức cô không thể hiểu được, trong lòng cảm thấy bất an. Cô yên lặng kiểm tra mặt cùng tóc, không có bất thường, lại kiểm tra quần áo, vẫn bình thường như cũ, vậy cuối cùng mọi người nhìn cô làm gì?

Trình Hiểu Cát bị nhìn chằm chằm quỷ dị, đi vào văn phòng, cô Lâm - đồng nghiệp, ngày thường cùng cô có quan hệ cũng tốt, có bát quái gì đều chia sẻ cho cô. Cô còn chưa đi đến chỗ ngồi của mình, đã bị Cô Lâm kéo lại.

Cô Lâm: “ Cô Trình, em đang yêu sinh viên? Em thời thượng thế, dám chơi tình cô trò!”

Vẻ mặt cô Lâm sùng bái nhìn về phía cô, vẻ mặt Trình Hiểu Cát lại ngơ ngác, “Ai? Tình yêu cô trò?”

Cô Lâm bát quái  vỗ nhẹ cô một chút, “Ai nha,giấu làm sao được nữa, hiện tại mọi người đều đã biết.”

“Tất cả đều biết em cùng Thẩm Dực khoa thể dục yêu nhau, tình yêu cô trò!”

Lời cô Lâm giống như sét đánh giữa trời quang, đột nhiên đánh đến mức Trình Hiểu Cát  không kịp đội mũ,  “Ai nói? Bọn em chỉ là quan hệ cô trò đơn thuần! Ai đã tung tin đồn?”

Cảm xúc của Trình Hiểu Cát kích động,cô Lâm cũng kinh ngạc với phản ứng của cô, “Chẳng lẽ, dưa này là dưa giả?”

Trình Hiểu Cát lớn tiếng nói: “Đương nhiên là giả, chị đấy, ngày thường luôn là nơi nơi ăn dưa, cẩn thận ăn dưa giả bị tiêu chảy!”

Cô Lâm hỏi thẳng: “Vậy trên diễn đàn, mấy trăm người đều ăn phải dưa giả dưa thối?”

Trình Hiểu Cát: “Diễn đàn nào? Sao em không biết?”

Cô Lâm tìm bài viết trên diễn đàn, đưa cho cô xem, tiêu đề bài đăng “Cô giáo trường đại học C trâu già gặm cỏ non, hạ gục giáo thảo khoa thể dục!”, Tiêu đề mở đầu còn có chữ màu đỏ “Hot” bằng tiếng Anh, tỏ vẻ cái tin trước mắt rất nóng. Tin tức này là tối hôm qua đăng lên, hiện tại đã có một nghìn lượt bình luận.

Sau khi Trình Hiểu Cát vừa thấy bài đăng, bức đầu tiên là Thẩm Dực cầm di động, ảnh nền di động là trên sân điền kinh, Thẩm Dực ôm cô, một ảnh khác đó là hai người ở nhà ăn, cô bị sặc còn Thẩm Dực giúp cô vỗ lưng, bức ảnh có góc độ, thoạt nhìn là hai người đang tiếp xúc thân mật, còn có vài tấm được chụp trong các trường hợp khác nhau.  

*******