Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 92: Chỉ có tiến không có lùi 2



Hiện trường cũng không có phát hiện những đầu mối khác, không thể làm gì khác hơn là trước tiên về bệnh viện xem một chút, sau đó sẽ bàn bạc lại.

Bên trong phòng bệnh yên lặng, chỉ có tiếng lạnh lẽo "Tích tích" của dụng cụ phát ra, hình như Tư Dung canh giữ cả đêm, trong mắt hiện đầy tia máu. Mợ hai ở một bên cũng liên tiếp rơi nước mắt, Tần Mặc bắt đầu có chút đồng tình người phụ nữ này.

Đầu tiên là chồng bị nhốt vào nhà giam, bây giờ con trai cũng trở thành người sống thực vật, vài năm trong tương lai, cuộc sống của bà chắc chắn sẽ càng ngày càng ảm đạm.

"Tư Dung, cô trở về trước đi thôi."

"Tôi không về, lỡ may anh ấy tỉnh lại, không thấy tôi thì làm thế nào?"

Ánh mắt của cô không rời khỏi Hàn Thu, gống như Hàn Thu chỉ đang tạm thời ngủ thiếp đi vậy, cô chỉ sợ lúc chớp mắt anh sẽ tỉnh lại, chỉ sợ lúc cô vừa rời đi, người trên giường sẽ tỉnh dậy.

"Phong Thần, mày đừng có giả mù sa mưa!"

Nét mặt mợ hai ở một bên đầy vẻ giận dữ, bà đỏ mắt, khăn trên tay bị quấn thành vô số nếp nhăn. Đối với trách mắng của bà, Phong Thần cảm thấy không thể làm gì, phân tranh trong gia tộc, đâu phải đơn giản như bề mặt ngoài như vậy.

"Mợ hai, mợ quá mệt mỏi rồi, vẫn là nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Phong Thần bình tĩnh, khiến mợ hai anh càng trở nên điên cuồng, "Nhất định là mày! Đầu tiên mày đẩy chồng tao vào nhà giam, bây giờ lại hạ độc thủ, biến con trai của tao thành người thực vật! Còn ra vẻ giả mù sa mưa, không phải mày chính là vì tranh đoạt vị trí gia chủ nhà họ Hàn sao!"

Bà tức giận toàn thân phát run, chỉ thiếu chút nữa nhào tới đánh nhau, bà thù hận nhìn về phía Phong Thần, cặp mắt đỏ bừng bừng.

"Thôi, hay là chúng ta đi trước thôi."

Tần Mặc kéo ống tay áo Phong Thần, người đàn bà này đã sắp hỏng mất, nếu kích thích thêm nữa..., nhất định bà sẽ nhào lên cắn người.

Ra khỏi bệnh viện, bầu trời âm u, mây đen giăng kín ở đỉnh đầu hai người, giống như màu đen nguyền rủa lấy không ra.

Hàn Thu gặp chuyện không may quá mức kỳ lạ, khiến cho bọn họ ứng phó không kịp, Phong Thần nghĩ, anh ta nhất định đã tra được cái gì, hoặc là anh ta đã nhận ra cái gì đó, sau đó mới xảy ra chuyện!

Nhưng. . . . . . Chữ "người" này, rốt cuộc là biểu thị cho cái gì đây? Cái Hàn Thu muốn biểu đạt, là chuyện tình anh tra được, hay là người xuống tay?

Tần Mặc yên lặng không tiếng động đi vào, nhìn thấy Phong Thần cau mày, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn, ở trong có viết một chữ "người".

"Khuya lắm rồi, ngủ đi!"

Cô đi tới phía sau anh, sức lực vừa phải, xoa bóp bả vai cho anh. Bắp thịt của anh cứng ngắc, chắc là mệt nhọc quá mức, lúc cô xoa bóp, anh từ từ buông lỏng, tay bắt được tay của cô, đặt lên khóe miệng hôn.

"Hàn Thu xảy ra chuyện, lợi ích lớn nhất chính là anh và Hàn Bằng, thật ra thì anh đã biết đáp án rồi, phải hay không?"

Phong Thần cười cười, đặt cô ổn định trên đùi chính mình: "Cái này không khó để suy đoán, nhưng trước đó là anh tự tay đẩy cậu hai vào nhà giam, người khác hoài nghi anh cũng là chuyện hợp tình hợp lý."

Anh nhìn tờ giấy kia, đó là viết một người bên cạnh Hàn Thu, anh nghĩ chữ anh ta định viết là "bá" (伯), nhưng không còn hơi sức nên chỉ viết được chữ "người".

"Ngày mai đi bệnh viện xem!"

Tần Mặc nói : "Ba em quen biết một bác sĩ, rất có chuyên môn trong việc chữa trị bệnh nhân thực vật."

Phong Thần hôn lên trán cô : "Vậy thì dẫn đi xem một chút, nói không chừng là tốt."

Hai người trong mắt chớp ăn ý với nhau, không cần dùng nhiều ngôn ngữ, chỉ một cái ánh mắt, là biết rõ tâm ý của đối phương. Phong Thần ôm Tần Mặc, trong lòng hết sức bình tĩnh, cho dù là mưa bom bão đạn, chỉ cần thấy cô, thì anh đã có dũng khí để bình yên vượt qua.

Nhà họ Hàn có vẻ như càng ngày càng an tĩnh, Hàn Trữ có chút không quen nhà họ Hàn như thế này, nhìn ba anh đang đi về phía mình, cảm thấy hết sức xa lạ.

"Ba, đã trễ thế này, người đi đâu?"

Hàn Trữ thấy bộ dạng Hàn Bằng khí thế, không khỏi cảm thấy kỳ quái, Hàn Thu hôn mê bất tỉnh, sao ông một chút quan tâm cũng không có? Tuy nói trong cuộc chiến này, Hàn Bằng đã vững vàng nắm vị trí gia chủ của nhà họ Hàn, nhưng Phong Thần lại được ông nội ủng hộ, cũng được xem là một đối thủ mạnh.

Hàn Bằng ho nhẹ một tiếng : "Thế nào? Bây giờ hoài nghi ta?"

"Con không có ý này, bây giờ ba đã không có đối thủ, thu tay lại đi!"

Hàn Bằng làm tất cả mọi chuyện, Hàn Trữ có phát hiện đôi chút, nhưng vẫn không dám xác định. Trong lòng anh, mặc dù Hàn Bằng hết sức khát vọng với vị trí gia chủ nhà họ Hàn, nhưng không đến mức ông lại giết hại người thân của mình.

Hàn Trữ không dám đi chứng thật, nội tâm của anh vô cùng rối rắm phức tạp, trong lòng rất bất an.

"Thu tay lại? Hàn Trữ, mày chính là lòng dạ đàn bà, cho nên ông nội mày mới không muốn gặp mày! Nếu tao làm giống như lời mày nói, tao còn hi vọng vào cái gì! Mày là con tao, về sau, tất cả của tao, còn không phải là cho mày sao! Điều ta làm hiện tại, cũng là vì mày... mày có hiểu hay không!"

Lời nói của Hàn Bằng, đã nghiệm chứng ý nghĩ về phương diện khác của Hàn Trữ, đứng ở trước mắt anh, giống như không phải ba của mình, mà là một ác ma chỉ vì lợi ích dùng mọi thủ đoạn!

Anh không nói chuyện cùng Hàn Bằng nữa, Hàn Bằng trầm mặt, nhìn Hàn Trữ trở về phòng của mình, thầm mắng "đồ vô dụng", buông lỏng cà vạt một chút, rồi trở về phòng.

Ông nhất định phải đến vị trí này, nếu không, người chết chính là ông!

Hôm sau, Tần Mặc mang theo bác sĩ đến xem Hàn Thu, Tư Dung dẫn mợ hai ra ngoài, lúc này nếu bà nhìn thấy Phong Thần xuất hiện, sẽ nổi điên lên.

Bà cố chấp cho rằng, là Phong Thần muốn hại chết Hàn Thu, cho nên nếu để bà gặp Tần Mặc, nhất định sẽ không để cho cô đến gần Hàn Thu.

"Như thế nào?"

Chờ sau khi bác sĩ đi, Tư Dung mới nói chuyện với Tần Mặc, Tần Mặc nhìn cô một chút : "Có thể tỷ lệ tỉnh lại chỉ có 20%, hi vọng rất thấp."

Mặc dù sớm biết kết quả không như ý muốn, nhưng chính tai nghe Tần Mặc nói như vậy, lòng của Tư Dung vẫn chìm vào đáy cốc. Chỉ có 20% hi vọng, cô tuyệt đối sẽ không buông tha.

Cô miễn cưỡng cười cười : "Mặc dù hi vọng thấp hơn, tôi cũng như bình thường, sẽ chờ anh ấy tỉnh lại."

"Còn có một việc. . . . . ."

Tần Mặc cúi đầu vào vành tai cô, nhỏ giọng nói mấy câu, Tư Dung suy tư chốc lát, sau đó gật đầu : "Tôi nghe cô!"

Phong Thần lại bị cho gọi đến trong phòng bệnh của ông cụ nhà họ Hàn, lần này anh không đem theo Tần Mặc, nên trong lòng có chút băn khoăn, bên trong phòng bệnh anh nhìn thấy cậu cả nhà mình, Hàn Bằng.

"Như thế nào? Gọi tôi tới làm cái gì?"

" Gần đây trong nhà xảy ra không ít chuyện, hiện tại Hàn Thu ngủ mê không tỉnh, cậu hai cháu cũng bị bắt, hiện tại chỉ có cháu với cậu cả của cháu mới có năng lực vực dậy nhà họ Hàn."

Ông cụ nhà họ Hàn nghiêm mặt nói, ánh mắt kia mang theo tìm tòi nghiên cứu, quét qua hai người đứng ở mép giường, sắc mặt hai người không đồng nhất. Phong Thần mang theo vẻ mặt không sao cả, sắc mặt của Hàn Bằng lại có vẻ có chút giãy giụa : " Dù sau Phong Thần cũng không phải là người nhà họ Hàn, con sợ. . . . . ."

"Sợ cái gì! Cho mày trợ giúp, những người kia còn có dị nghị?"

Ông cụ nheo mắt lại, Hàn Bằng chỉ có thể không cam lòng đồng ý, Phong Thần nhận được tin nhắn của Tần Mặc, anh khẽ mỉm cười : "Tôi không phải họ Hàn, nhận lấy nhất định sẽ có người chỉ trích, tôi mới vừa nhận được điện thoại của Tư Dung, nói Hàn Thu có khả năng tỉnh lại, đến lúc đó có thể biết, là ai xuống tay."

Phong Thần nhìn về phía Hàn Bằng, sắc mặt ông ta không thay đổi : "Thật sao, vậy thì thật là tốt quá!"

"Hàn Thu đại nạn không chết, nhất định sau này sẽ có phúc! Chờ anh ấy hoàn thành giải phẫu, tôi cũng không cần bị đẩy lên nhận vị trí."

Anh xoay người rời đi, ông cụ nhà họ Hàn trầm tư một lát : "Con đi làm việc đi!"

Hàn Bằng rời khỏi khỏi phòng bệnh, trên mặt âm tình bất định, từ trước đến giờ Phong Thần giảo hoạt đa đoan, lần này nói không chừng là bẫy rập nó bày ra! Nhưng vì Phong Thần xáo trộn đến tầm mắt, ông vẫn nên phái người đi điều tra một phen.

Phẫu thuật cho Hàn Thu là bác sĩ Tần Mặc đem tới, thời điểm Hàn Thu được đưa vào phòng giải phẩu, Tư Dung và mẹ Hàn Thu đều đã ở đây, sau mấy tiếng, bác sĩ thông báo, giải phẫu tiến hành rất thành công, hai ngày sau, Hàn Thu sẽ tỉnh.

Sau khi Hàn Trữ biết tin tức này, trong lòng không biết là vui hay buồn, Hàn Thu chưa từng hại anh, nhưng ba của anh lại. . . . . . Bây giờ Hàn Thu phẫu thuật thành công, như vậy. . . . . .

Ngoài phòng, anh nghe thấy tiếng bước chân đi qua trước phòng vô cùng nhẹ nhàng, chân mày nhíu lại, đôi tay khẽ nắm chặt, cho thấy nội tâm giãy giụa của anh.

Đêm, yên tĩnh, thâm trầm.

Ngoài phòng bệnh của Hàn Thu có hai người trông chừng, canh gác nghiêm ngặt, một bóng người ở khúc quanh lóe lên rồi biến mất, hắn kiểm tra tình thế một lát, ngoan độc trong ánh mắt lóe ra.

Kế hoạch của hắn lâu như vậy, tại sao có thể thất bại dễ dàng? Hàn Thu tỉnh lại, như vậy hắn phải chết, mặc dù không truy cứu, người bên kia cũng sẽ không bỏ qua hắn! Không bằng để cho hắn đánh cược một lần!

Thắng, hắn có thể tiếp tục đấu cùng Phong Thần, thua, cũng chỉ là đền bù thêm một cái mạng!

Hắn lấy lại bình tĩnh, đeo khẩu trang, vừa muốn cất bước đi ra ngoài, sau lưng có người kéo hắn lại. Quay đầu nhìn, đôi mắt hắn lóe lóe, có chút kinh ngạc, sao nó lại xuất hiện?

"Tại sao mày biết chỗ này!"

"Ba không thể làm như vậy!"

Hàn Trữ nắm tay Hàn Bằng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, nếu như bị bắt được, ông chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót! Tất cả những gì ông đã làm, đều sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng!

"Nó không chết, chính là tao chết!"

Hàn Bằng không tránh được Hàn Trữ, sắc mặt dữ tợn nói : "Mày cứ như vậy là muốn ba mày chết phải không!"

"Con đi!"

Hàn Trữ từ chối chốc lát, sau đó ra quyết định, Hàn Bằng sửng sốt, nhưng là chỉ trong mấy giây. Ông nhanh chóng cởi xuống chiếc áo khoác trắng, giao cho Hàn Trữ.

Đổi thành Hàn Trữ đi ra khúc quanh, Hàn Bằng chú ý tất cả xung quanh đó, thấy Hàn Trữ thuận lợi tiến vào phòng bệnh, tay của ông khẩn trương nắm tường. Trong lòng có chút phức tạp, nhưng rất nhanh, đầu óc của ông đã tràn đầy hấp dẫn của lợi ích.

Hôm nay đi đến bước này, ông đã không quay đầu được rồi, vì sự điều khiển của lợi ích, ông đã quên mất nhân tính, chỉ lo theo đuổi mờ ảo này **.

Hàn Trữ không ngờ có thể dễ dàng lẻn vào phòng bệnh như vậy, trên giường bệnh, người đang nằm là em họ của anh. Dưới ánh đèn lờ mờ, Hàn Trữ không thấy rõ mặt của Hàn Thu, nhưng anh nghĩ, khuôn mắt Hàn Thu lúc ngủ, chắc là bình tĩnh an hòa.

Mùi vị nước sát trùng tràn ngập ở bên trong phòng, giống như một loại độc dược mạn tính, từ từ làm hỏng đi ý chí con người, khiến cho bọn họ làm ra những hành động khác thường.

Hàn Trữ mang theo áy náy và giãy giụa đi tới bên giường, trên người của Hàn Thu có đầy các loại ống dẫn, anh nhìn vào ống truyền dịch, chỉ cần rót không khí vào bên trong, như vậy, Hàn Thu sẽ ngủ đi, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa!

Anh móc ra kim tiêm trước đó Hàn Bằng chuẩn bị xong, tay của anh có chút run rẩy, nhưng anh không thể lui bước.

Cầm ống dẫn, anh nhìn Hàn Thu một cái, ở trong lòng nói tiếng "Thật xin lỗi".

Ánh mắt Hàn Trữ lạnh lẽo, nắm kim tiêm trong tay đâm tới ống dẫn, bất chợt một đạo bóng đen đánh tới, theo bản năng anh lấy kim tiêm ngăn cản lại.

"Bùm" một tiếng, anh đụng vào hộc tủ, phát ra tiếng vang. người giữ ở ngoài cửa nghe bên trong phòng bệnh có động tĩnh, lập tức phá cửa vào, nhất thời, bên trong phòng bệnh toả ra ánh sáng rực rỡ.

Hàn Trữ thấy thế, biết là chạy không nổi, người ở giường bệnh ngồi dậy : "Lấy khẩu trang ra đi!"

Phong Thần mắt lạnh nhìn người mặc áo choàng trắng dài trước mắt, anh hơi nhíu chân mày, bóng dáng của người này không giống Hàn Bằng.

Hàn Trữ tỉnh táo lấy khẩu trang xuống, Phong Thần thất kinh, "Tại sao là anh!"

Tần Mặc cũng lấy làm kinh hãi, thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, người đến giết Hàn Thu là Hàn Trữ. Bọn họ bày bẫy, có phải đã bị Hàn Bằng phát hiện hay không? Cho nên ông ta mới nói Hàn Trữ tới?

"Chính là tôi!"

Hàn Trữ âm thầm thở dài, cười lạnh : "Thế nào? Có phải tôi diễn kịch rất tốt hay không? Ngay cả cậu cũng đều bị lừa! Nếu như đã bị cậu vạch trần, tôi cũng chẳng có gì để nói!"

Thái độ thờ ơ của anh ta khiến Phong Thần cảm thấy lạnh tâm, tối nay bố trí tất cả, cũng là vì muốn bắt Hàn Bằng, lại không nghĩ rằng, có thêm cả Hàn Trữ vào!

Nhìn Hàn Trữ bị dẫn đi xuống, trong lòng Phong Thần phức tạp khó tả, chẳng lẽ là anh đoán sai?