Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 372: Gã Đàn Ông Tồi Tệ Có Da Mặt Dày Đến Kinh Người



Mà Lăng Bắc sở dĩ dám được ăn cả ngã về không lén lút chạy về, nhất định là chắc chắn có thể lấy công chuộc tội.

Lăng Đông dám khẳng định, trên tay Lăng Bắc, khẳng định nắm bắt bài tẩy gì đó mà bọn họ không biết, lại có thể đánh động Đại thiếu gia!

*

Trong sân trường Trí Học, Nguyễn Manh Manh còn bị Cố Huyễn nắm lấy.

Cái câu 'Anh trai Cố Huyễn có thể thỏa mãn em, giải trừ hôn ước với Kiều Kiều, đính hôn với em' vừa nãy của Cố Huyễn, vẫn còn bên tai.

Nguyễn Manh Manh thực sự không biết, Cố Huyễn lấy da mặt ở đâu ra mà dày như vậy.

Cô không nhịn được giơ mắt hạnh lên, xem như là hôm nay sau khi gặp gỡ Cố Huyễn, lần đầu tiên nhìn thẳng nhìn anh.

Kết quả vừa nhấc mắt, thấy rõ anh ta mặc áo khoác dài, cái 'đầu dầu' ít nhất dùng nửa bình keo để chải chuốt kia, nhất thời có loại cảm giác buồn nôn.

Nguyễn Manh Manh thậm chí cảm thấy mình cũng bẩn thỉu lay.

Có phải trước đây là cô ít ngắm trai đẹp, thẩm mỹ thiếu hụt?

Bằng không, vì sao khi còn bé lại cảm thấy Cố Huyễn anh tuấn, đẹp trai! ?

ở đáy lòng sâu sắc tự xem thường mình một cái, Nguyễn Manh Manh không chịu được Cố Huyễn.

Cô cố ý đè thấp tiếng nói, mô phỏng theo giọng điệu lành lạnh lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự: "Cảm ơn, đáng tiếc đề nghị của anh tôi không có hứng thú. Phiền anh có thể cút bao xa thì cút bấy nhiêu, tốt nhất chớ xuất hiện ở trước mặt tôi."

A —— còn 'Thỏa mãn cô, đính hôn với cô'.

Con mắt nào của Cố Huyễn nhìn thấy, cô muốn đính hôn với anh ta? Cô ước gì Cố Huyễn ôm chặt Nguyễn Kiều Kiều nhà anh ta, cút xa một chút là được rồi!"

Tối hôm qua tới hôm nay đến trường trước, Nguyễn Manh Manh hãy cùng ngâm mình ở mật bên trong như thế, cả viên tâm đều là mềm mại, ngọt xì xì.

Nhưng bây giờ mới vừa tới trường học, đụng tới Cố Huyễn, tính khí thô bạo cô không kiềm chế được kia liền nổi lên.

Có phải Cố Huyễn bị bệnh hay không?

Anh ta dựa vào cái gì dùng loại giọng điệu giống như bố thí cô, bị cô chiếm món hời lớn này nói chuyện với cô.

Bây giờ cô tốt xấu cũng là người có người nhà, hơn nữa người nhà còn đẹp trai hơn Cố Huyễn 1000 lần còn không hết!

Có người nhà đẹp trai như vậy không muốn, muốn loại đàn ông tồi tệ như Cố Huyễn này, cô bị điên sao?

"Manh Manh, anh biết... Em quả nhiên vẫn là quan tâm anh. Em xem, anh nhắc tới Kiều Kiều, em liền ghen."

Nhưng mà, Nguyễn Manh Manh nói một chuỗi dài như vậy, đổi lấy, lại là ánh mắt 'Quả nhiên là như thế' của Cố Huyễn.

Ánh mắt kia thực sự là quá gợi đòn!

Gợi đòn đến mức Nguyễn Manh Manh hận không thể vò Cố Huyễn thành một cục, nhét vào trong thùng rác.

Rồi cầm thùng rác lên ngọn núi cao nhất thành phố S, quăng xuống, trực tiếp lăn tới chân núi!

"Ăn giấm hấp tôm của anh đó! Anh tránh ra cho tôi, tôi muốn đi học —— "

Nếu không phải là lúc này, Cố Huyễn vừa vặn che ở giữa đường.

Mà cô lại không muốn tiếp xúc với anh ta, thì cô đã sớm giẫm lên 'Thi thể' của anh ta, bước qua đi tới.

"A, Manh Manh... Em vẫn là nghịch ngợm như trước kia, ngay cả nói lời vô ích cũng thanh tân đáng yêu như thế." Cố Huyễn bị cô mắng, không chỉ có không tức giận, còn cười.

Sau khi cười nhẹ hai tiếng, thậm chí còn nói: "Được được được, em nói không ghen liền không ghen, anh trai Cố Huyễn biết da mặt em mỏng, thích anh cũng không dám thừa nhận."

Nguyễn Manh Manh: "..."

Mẹ nó, có ai có thể lại đây thay trời hành đạo một chút không!

Cô thật sự càng ngày càng ghét người đàn ông đầy mỡ này, ngay cả chạm cũng không muốn chạm anh ta.

Cố Huyễn còn đang tự mình nói nhảm.

Anh ta thoáng nhấc mắt, khóe mắt lộ ra một tia ưu thương, dùng một loại tư thế 45 độ tự nhận là rất đẹp trai ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thở dài.

"Ai... Manh Manh, kỳ thực lần này anh trai Cố Huyễn tìm em, cũng là muốn tốt cho em. Bây giờ anh trai Cố Huyễn cũng như em... Cũng là người lưu lạc nơi xa."

Nguyễn Manh Manh hơi run run.

Từ lúc nào, cô và Cố Huyễn là cùng một loại người?