Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 187: Để Vợ Chạy Đi



Mộ Cảnh Hành vừa dứt lời, nhiệt độ trong không khí liền đột nhiên hạ thấp.

ý lạnh kéo tới, hầu như làm da dẻ lộ ra ngoài quần áo anh nổi lên một lớp da gà.

Chết tiệt, vì sao lạnh như thế... Đột nhiên hạ nhiệt độ?

Mộ Cảnh Hành phản xạ có điều kiện kéo cổ áo, đánh vài cái lạnh run.

Anh có thần kinh lớn nên hoàn toàn không có phát hiện, hết thảy ý lạnh kỳ thực toàn bộ đến từ người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm nặng nề trước mắt anh này.

"Có đạo lý." Lệ Quân Ngự gật đầu, sắc mặt trầm tĩnh như nước, càng là tán thành Mộ Cảnh Hành.

ánh mắt man mát, chuyển tới trên mặt Nguyễn Manh Manh vẫn không lên tiếng.

Anh nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Vì vậy, em đã quyết định chuyển về nhà?"

Khuôn mặt Lệ Quân Ngự tuấn tú cao ngạo lạnh lùng, duy trì phong thái ung dung hoàn mỹ.

Khí chất lạnh lẽo, bao lấy tâm trạng chân thực trong nội tâm anh đến kín kẽ không một lỗ hổng.

Loading...
Từ trong tròng mắt đen sâu không thấy đáy kia, không lộ ra một chút xíu tâm trạng.

Nguyễn Manh Manh nhấc mắt, nhìn về phía người đàn ông trong xe.

Khi cô nghe được, ba chữ 'Có đạo lý' từ trong miệng anh phun ra thì, trái tim lại không hăng hái bỗng nhiên căng thẳng.

Một khắc đó, nồng đậm thất vọng tụ ở trong lòng.

Nguyễn Manh Manh có thể cảm giác được rõ rệt, mình muốn chính là Lệ Quân Ngự giữ lại.

Dù cho không có giữ lại, chỉ cần anh biểu hiện ra một chút, một chút không muốn.

Cô cũng sẽ lập tức nói cho Lệ Quân Ngự, cô không chuyển, cô muốn ở lại nhà anh.

Nhưng, không có...

Chẳng có cái gì cả.

Sắc mặt Lệ Quân Ngự như thường, ngũ quan vẫn mười phân vẹn mười, mặt mày lạnh nhạt lạnh lùng y như trước.

Nghe giọng điệu anh hỏi,nhàn nhạt, không chút gợn sóng, giống như đàm luận chỉ là chuyện bình thường nhất.

"Em, em nghĩ..." Hô hấp Nguyễn Manh Manh hơi ngừng lại, tuy rằng cảm thấy rất mất mặt, Lệ Quân Ngự đối với cô căn bản không có mảy may để ý.

Nhưng cô vẫn là muốn nói, cô còn chưa cân nhắc tốt.

Lý trí nói cho cô, cô nên trở về đi.

Nhưng trong lòng có giọng nói, lại đang lặng lẽ cổ động cô ở lại.

Lông mày màu mực của Lệ Quân Ngự nhíu lại.

Biểu hiện do dự của thiếu nữ, làm anh không vui.

Thật là một mèo con không tim không phổi, quả nhiên, nuôi thế nào cũng nuôi không quen.

Người đàn ông cảm thấy bực mình.

Trải qua mấy ngày nay mình tiêu tốn tâm tư ở trên người Nguyễn Manh Manh, giống như tất cả đều quăng cho chó ăn.

Tỉ mỉ đào tạo cô, chăm sóc cô, che chở cô... Ngay cả đối với mấy em trai cũng chưa từng có tính nhẫn nại như vậy.

Quay đầu lại, lại không ngăn nổi ba ba cô trở về.

Kiêu ngạo của Đại thiếu gia Lệ gia, không cho phép anh mở miệng giữ lại.

Dù cho, tay lớn khớp xương rõ ràng nắm trên tay vịn cửa xe, ngón tay thon dài kia, đã nổi lên trắng bệch từ lâu.

"Quên đi, không cần nói với anh. Đây là việc nhà của em, vốn không có liên quan gì tới anh."

Không muốn người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp làm cho cô ở lại, Lệ Quân Ngự lạnh nhạt, trước khi thiếu nữ đáp lại, làm ra phán quyết.

"Những cổ phần kia tuy nói không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng cũng là đồ vật của em. Bạn em nói đúng, không thể tiện nghi người khác."

Anh thay cô làm chủ, không có bất kỳ không muốn và giữ lại.

Nguyễn Manh Manh ngơ ngác nhìn anh, thật lâu, mới tìm về giọng của mình.

"Ừm... Anh cả nói có đạo lý, em biết rồi."

Cô nói xong, mới kinh ngạc phát hiện giọng mình càng cực kì uể oải.

Không muốn để cho anh chế giễu, Nguyễn Manh Manh vội vã nổi lên một nụ cười, mắt lóng lánh bổ sung: "Vừa nãy chính là em muốn nói, em quyết định trở về. Cũng không cần chọn tháng ngày, liền dứt khoát ngày hôm nay được rồi."

Nguyễn Manh Manh lùi về sau một bước, kéo lấy ống tay áo Mộ Cảnh Hành, "Mộ công tử bột, ngày hôm nay ngồi xe nhà cậu."

Nói xong, quay đầu nhìn về phía Lệ Quân Ngự, "Anh cả, ngày hôm nay chúng em liền tạm thời đi học bổ túc. Nhà Mộ Cảnh Hành ở ngay sát vách nhà em, ngày hôm nay chúng em đến nhà cậu ấy học. Cuối tuần em lại trở về thăm mẹ, vậy em đi trước, bye bye..."

Nói xong, không chờ Lệ Quân Ngự trả lời, nắm lấy tay Mộ Cảnh Hành liền chạy đi.

Thấy bóng lưng thiếu nữ càng chạy càng xa, tay nhỏ kia, nắm chặt tay một người thiếu niên khác.

Lần đầu tiên, Lệ Quân Ngự nhớ kỹ tên thiếu niên bên cạnh mèo con.

Mộ Cảnh Hành...

Không những nói nhiều, còn là hàng xóm thanh mai trúc mã, còn có thể thân mật dắt tay mèo con.

Trong con ngươi đen như mực của Lệ Quân Ngự, khí lạnh lẫm lẫm, tức giận khó kiềm chế.