Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 166: Bị Người Cười Nhạo



Ti Khấu Vận bị Nguyễn Manh Manh ôm đến sững sờ, Hạ Văn Hiên ở một bên cũng vì cách làm thẳng thắn phóng khoáng của Nguyễn Manh Manh, nhìn tới ngốc.

Anh nhìn xem khuôn mặt nhỏ lóng lánh long lanh của Nguyễn Manh Manh, mặt ửng hồng lên: "Vậy... Tôi, tôi liền không cần ôm chứ?"

Nói là nói như vậy, người lại bất giác đi về phía trước một bước.

Tuy rằng Hạ Văn Hiên không có ý tứ gì khác, nhưng có thể được em gái đáng yêu ôm một cái, cũng là phúc lớn nha!

"Ừm, đương nhiên không cần ôm... Cậu cũng không phải chị gái nhỏ đẹp đẽ."

Nguyễn Manh Manh không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Văn Hiên, vô tình, đánh nát chờ mong của Hạ Văn Hiên.

Chính vào lúc này, một tiếng bước chân nặng nề, từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.

Mãi đến khi ——

"Lão đại, lão đại... Em rốt cuộc tìm được chị!" Quái vật khổng lồ tùng tùng tùng chạy đến trước người Nguyễn Manh Manh, anh ta dừng bước lại, thở hồng hộc.

Tên béo Cảnh Hướng Kính? !

Từ khi khai giảng từng qua lại với Cảnh Hướng Kính, Nguyễn Manh Manh đã rất lâu chưa từng thấy người này.

Gần như quên mất anh ta ở sau đầu.

"Lão đại, lão đại... Cái kia... Em, em muốn gia nhập Hội Học Sinh, em muốn cùng nhau tranh cử với chị!"

Cảnh Hướng Kính chạy quá gấp, vào lúc này còn chưa thở đều, liền vội vã nói chuyện.

"Em nghe Mộ Cảnh Hành nói chỗ chị thiếu người... Lão đại chị xem một chút, bọn họ có thể dùng hay không..."

Nói, quái vật khổng lồ Cảnh Hướng Kính tránh người ra, lộ ra ba bóng người đi theo phía sau.

Nguyễn Manh Manh quay đầu nhìn lại, nhất thời há hốc mồm.

Tóc đỏ, tóc vàng, tóc... Tóc xanh?

Ba nam sinh với ba loại kiểu tóc màu sắc đỏ, vàng, xanh khác nhau, đứng thành một hàng phía sau Cảnh Hướng Kính, làm như chính là đèn xanh đèn đỏ ven đường.

"Khụ, khụ khụ... Bọn họ là... ?"

"Bọn họ đều là tiểu đệ của em, lần trước sau khi bị lão đại chị giáo dục một trận, bái phục chị đến sát đất. Vì vậy, mới vừa chữa khỏi vết thương liền ồn ào muốn tới cúi đầu. Khà khà... Lão đại chị xem một chút, nếu không liền nhận bọn họ đi?"

Cảnh Hướng Kính mập mạp này phỏng chừng là xem phim quá nhiều, há mồm 'Lão đại', ngậm miệng 'Cúi đầu'.

Làm cho Nguyễn Manh Manh cũng có chút không nói gì.

Nhưng trong lòng lại dâng lên một luồng ấm áp.

Nguyễn Manh Manh rất cảm ơn, Ti Khấu Vận, Hạ Văn Hiên còn có Cảnh Hướng Kính chống đỡ vào thời điểm này.

Phải biết, từ sau khi cô nộp giấy trắng, liền không còn người nào báo danh gia nhập đoàn đội cô.

Thành tích không tốt, trên đường tranh cử liền hình thành yếu thế.

Nếu như kiểm tra hàng tuần lại thất bại một lần nữa, nộp giấy trắng, cô có thể sẽ bị đuổi khỏi lớp, thậm chí xử lý đuổi học.

Vào thời điểm này, còn có người nguyện ý gia nhập, không thể nghi ngờ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

"Chỉ cần các người đồng ý, chỗ này của tôi chào mừng các người gia nhập bất cứ lúc nào. Có điều lão đại thì không cần gọi, mọi người đều là bạn học, gọi tôi là Manh Manh đi."

"Này, như vậy sao được... Lão đại chính là lão đại, nếu không như vậy, sau này chúng em liền gọi là chị Manh Manh."

Cảnh béo nói xong, liền hô với mấy tiểu đệ phía sau: "Nhanh, còn không mau gọi người."

"Chào chị Manh Manh, mong chị Manh Manh quan tâm giúp đỡ —— "

Đỏ vàng xanh 'đèn giao thông' cúi đầu, chỉnh tề như một chào hỏi cô.

Hình ảnh này, có loại cảm giác không hiểu sao vui vẻ.

Nhưng, Nguyễn Manh Manh còn chưa kịp đáp lời, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng trào phúng không hề che giấu chút nào.

"Ha ha... Nguyễn Manh Manh, thì ra cô thiếu người như thế sao? Không ai báo danh, lại tìm những thứ tạp nham thật giả lẫn lộn này. Chỉ bằng mấy người xanh đỏ vàng này, cũng muốn thắng được tranh cử với Hội Học Sinh sao? !"

Chẳng biết lúc nào, Nguyễn Kiều Kiều đã dẫn theo đoàn đội tranh cử của cô ta, xuất hiện ở ngoài cửa phòng học.

Mà trong đó, người hung hăng trực tiếp lên tiếng trào phúng Nguyễn Manh Manh, chính là fans não tàn số một của Nguyễn Kiều Kiều —— Diệp Phong.