Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Chương 139: Manh Manh Nói, Bảo Đảm Trọn Điểm



Bên trong căn phòng nhỏ, Nguyễn Manh Manh còn đang múa bút thành văn.

Tiếng bút viết xoẹt xoẹt xoẹt, không dứt bên tai.

Trần Thần và Dương Tử Du là hai người giám thị cuối cùng ở lại, lúc này ngay cả con ngươi, cũng nhìn tới mức suýt chút nữa rơi ra.

Hai người bọn họ, đã cực kỳ quá đáng, đứng hai bên trái phải bàn học Nguyễn Manh Manh.

Khoảng cách gần như vậy, đủ để ảnh hưởng đến bất luận người nào.

Nhưng mà, Nguyễn Manh Manh không bị bất luận ảnh hưởng gì.

Bút trong tay vẫn như có thần trợ, tốc độ ngòi bút kia viết trên bài thi, hầu như vượt qua tốc độ đại não suy nghĩ của người bình thường.

Đã là một đề bài cuối cùng ...

Dương Tử Du không nhìn nổi, nếu như thật sự để cho Nguyễn Manh Manh đối phó toàn bộ, vậy nhiệm vụ Nguyễn Kiều Kiều giao cho cô ta làm sao bây giờ?

Cô ta liếc nhìn cửa, thấy không ai đi vào, liền không nhịn được đưa tay đi kéo cánh tay phải của Nguyễn Manh Manh.

Loading...
Nhất định phải ngăn cản Nguyễn Manh Manh tiếp tục làm bài!

Nhưng... Vì sao không kéo được?

Tay Dương Tử Du, kéo lấy ống tay áo đồng phục học sinh của Nguyễn Manh Manh, nhưng kéo thế nào, Nguyễn Manh Manh đều là bất động.

Trần Thần thấy thế, cũng thẳng thắn làm theo, đi kéo cánh tay còn lại của Nguyễn Manh Manh.

Chỉ cần có thể làm Nguyễn Manh Manh dừng bút, đến thời gian nộp bài thi còn chưa làm xong, vậy cô liền không còn lời nào để nói.

Nhưng, dưới sự lôi kéo của hai người, Nguyễn Manh Manh không chỉ không bị bọn họ lay động, tay phải vẫn con đang múa bút trên bài thi.

Dương Tử Du kinh ngạc!

Trần Thần cũng kinh ngạc!

Ngay lúc bọn họ kinh ngạc, cửa phòng đột nhiên bị người từ ngoài mở ra.

Ba vị giáo viên vừa nãy đi ra ngoài, lúc này vừa vặn cùng nhau đi vào.

Bắt gặp rõ ràng, hành động ác liệt của hai người!

Bọn họ rõ rõ ràng ràng nhìn thấy, lúc thí sinh Nguyễn Manh Manh còn đang múa bút thành văn.

Mà hai học sinh giám thị cô, lại đang làm chuyện quấy rầy cô!

"Các người đang làm gì!" Giáo viên vật lý cầm đầu gầm lên giận dữ.

Dù cho trước đây bọn họ đối với Nguyễn Manh Manh tồn tại phiến diện, nhưng cũng không có nghĩa là, có thể cho phép Hội Học Sinh có hành vi như vậy.

Các thầy giáo, chỉ là không kéo mặt xuống ở ngay trước mặt toàn bộ giáo viên học sinh xin lỗi cô, nhưng nên có đạo đức giáo viên, vẫn có.

Bằng không, cũng sẽ không bởi vì Nguyễn Manh Manh nộp giấy trắng, mà tức giận.

"Em, chúng em..." Trần Thần và Dương Tử Du trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Bị các thầy giáo bắt gặp, bọn họ căn bản không thể nào giải thích.

"Giáo viên, các người hiểu lầm... Chúng em chỉ là đang giúp bạn học Nguyễn Manh Manh, cô ấy..."

Trần Thần đang muốn cứu chữa, lời còn chưa dứt, Nguyễn Manh Manh bị anh ta kéo ống tay áo đồng phục học sinh, đột nhiên thả bút xuống.

Chỉ thấy Nguyễn Manh Manh đứng lên, không nhìn hai người còn đang sững sờ kéo cô, không biết buông tay.

Trực tiếp đập bài thi vào trên bàn.

"Các vị giáo viên, em đã làm xong, mời các người phê duyệt."

Nói xong, cô trở tay vỗ vào trên mu bàn tay của hai người Trần Thần và Dương Tử Du.

Hai tiếng "Đùng đùng" giòn giã vang lên, còn giống như đi kèm hai tiếng xoạt xoạt nhẹ nhàng.

Thật giống như, là tiếng xương bị đánh gãy?

Tay phải của hai người, nhất thời lại như bị cái vật nặng gì đánh trúng, càng đột nhiên không nhấc lên nổi.

Trần Thần vẫn là nam sinh, vẫn còn có thể cắn răng, mà Dương Tử Du thì lại khóc lên tại chỗ.

"Ô... Đau, đau quá... Tay tôi..."

"Khóc khóc cái gì? Lúc tôi thi, hai người hai bên trái phải lôi kéo ống tay áo tôi, tôi cũng không khóc, cô có tư cách gì khóc?"

Trong giọng mềm mại của Nguyễn Manh Manh lộ ra trong trẻo, trực tiếp từ cửa phòng chưa đóng, truyền ra ngoài.

Đã khôi phục lại yên lặng, Lệ Quân Ngự từ trong một phòng làm việc khác đi ra, vừa lúc ở ngoài cửa, nghe được giọng mèo con.

Người đàn ông mang theo đầy người lạnh lẽo, không nhìn mấy vị giáo viên, trực tiếp đi vào.

"Nguyễn Manh Manh, xảy ra chuyện gì... Có người bắt nạt em?" Ngữ điệu của bạo quân đại nhân trầm thấp lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô mang theo thâm trầm chết chóc.

Rõ ràng, còn đang tính toán, chuyện vừa rồi bị cô cưỡng hôn.

Có điều, ở trước mặt người ngoài, anh hỏi ra lời, vẫn như cũ đang làm chỗ dựa cho cô.

Nhìn thấy Lệ Quân Ngự, Nguyễn Manh Manh lập tức cong khóe môi lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

"Không có, tại sao có thể có người bắt nạt em, là em đang giáo huấn bọn họ." Lúm đồng tiền bên gò má cô lúc cười lên, thực sự là đáng yêu đến cực điểm.

Nói xong, dường như còn sợ Lệ Quân Ngự không tin, cầm lấy bài thi trên bàn giơ giơ lên.

"Bài thi đều làm xong, khẳng định trọn điểm!" Nụ hôn kia, thật sự chữa khỏi bệnh cũ của cô.

Nghĩ đến từ nay về sau, sẽ không ngất khi làm toán nữa, còn có thể thay chị gái hoàn thành tâm nguyện, Nguyễn Manh Manh liền cực kỳ hài lòng.

Cũng không để ý tới những người khác, trực tiếp cầm bài thi, chạy tới chỗ Lệ Quân Ngự.

Thiếu nữ như mèo con nhảy vào trong ngực người đàn ông, ôm lấy anh, giống như hiến vật quý đưa bài thi lên, "Không tin, anh tự mình kiểm tra xem."