Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 42: Chị cứ như vậy tha cho cô ta sao?



Ngược lại, ngày đầu Thẩm Ninh đi làm đã cảm nhận được sâu sắc thế nào là ma cũ bắt nạt

ma mới. Cô được Lâm Triệt dãn đến, trước mặt anh ta thì mọi người đều niềm nở nói cười với cô nhưng sau khi Lâm Triệt rời đi thì lập tức lật mặt sai vặt Thẩm Ninh.

"Lấy cafe cho tôi. Nhớ là loại trong cùng, không được nóng quá cũng không được lạnh quá." một nhân viên nữ ngả người ra ghế chỉ thị Thẩm Ninh.

Nghĩ đến ngày đầu đi làm mà múc đồng nghiệp thì không được hay lăm, Thẩm Ninh nén cơn giận tươi cười đi pha cafe.

"Chị Dao Dao, như vậy liệu có ổn không? Cô ta là được đích thân trợ lý Lâm đưa đến đây." một người lo lắng nói nhỏ.

"Sợ gì chứ. Chắc là họ hàng xa của trợ lý Lâm, nếu như là người có thân phận cao quý thì cần gì làm ở chức vị này." Dao Dao không quan tâm nói. Đừng nghĩ được trợ lý cao cấp của tiên sinh đưa đến mà cô ta sợ.

"Đúng vậy, chị Dao Dao là nhân viên lâu năm của Lăng thị, người mới như cô ta chỉ nên nghe lời rồi làm theo thôi."

Thẩm Ninh đứng sau cánh cửa nghe thấy hết mọi người đang nói chuyện. Cô nhìn cốc cafe trên tay nhướng mày vui vẻ đi vào.

"Chị Dao Dao, cafe của chị.... ôi..." Thẩm Ninh đến gần cô ta liền giả và vấp ngã, đồ hết cafe lên người Dao Dao.

"Aaaaa.... áo hàng hiệu của tôi..."

"Chị Dao Dao chị có sao không.."

Thẩm Ninh nhìn chiếc áo trắng tinh đã đổi màu cháo lòng thì trong lòng liền cười lớn. Muốn bắt nạt cô sao? Không có cửa đâu. Cũng may đó chỉ là cafe âm, nếu là nóng thì cô ta đã mất một lớp da rồi.

"Cô cố tình đúng không? Chiếc áo hàng hiệu của tôi..." Dao Dao vừa tức giận vừa tiệc chiếc áo mới mua. Cô ta đã phải cắn răng bỏ ra nửa tháng lương để mua chiếc áo hàng hiệu đắt tiền này. Vậy mà giờ đã thành đồ bỏ.

"Chị Dao Dao nói gì vậy, tôi vấp ngã nên mới làm đô. Hơn nữa... cafe là do chị kêu tôi lấy mà." Thẩm Ninh nhướng mày nói.

"Cô..."

"Hơn nữa chị Dao Dao xinh đẹp sang trọng như vậy, chắc sẽ không để ý đến chút tiền này đâu nhỉ?"

"Chỉ là một cái áo, tôi cũng không phải là thiếu tiền."

Dao Dao nói xong liếc Thẩm Ninh một cái rồi rời đi. Thẩm Ninh nhún vai vui vẻ về chỗ ngồi.

"Chị Dao Dao, chị cứ như vậy tha cho cô ta sao?" một người nhíu mày nói.

"Tha? Đắc tội với Dao Dao tội thì cô ta không sống nội ở đây đâu."

Mấy ngày sau Thẩm Ninh luôn đi làm về muộn, về đến nhà liền mệt mỏi năm trên giường, Lăng Mặc muốn ôm hôn cô một cái cũng bị cô thằng chân đạp ra. Dao Dao kia đúng là nói được làm được, lại lợi dụng chức vụ giao hết việc cho cô, bọn họ thì ngồi chơi hưởng thụ còn cô thì làm mãi không hết việc, ngày nào cũng phải tăng ca.

"Thẩm Ninh, em ghét bỏ anh sao?" Lăng Mặc bị đạp thì uất ức nói.

"Anh nói linh tinh gì vậy. Em mệt lắm, hôm nay anh sang phòng khác ngủ đi."

Lăng Mặc lập tức hoá đá. Đồng ý cho Vợ đi làm rồi mà giờ lại phải ra ngoài ngủ, có ai đáng thương hơn anh không?

"Thẩm Ninh, việc hôm

chapter content