Bà Xã, Anh Ở Đây!

Chương 167: "Chúng tôi không phải người yêu." 



"Chúc mừng anh, Lăng Mặc. Em đã có thai 2 tháng hơn rồi, 10 tháng tới anh chịu khó tắm nước lạnh nhé."

"Ông xã, em muốn ăn kem."

"Ông xã, em muốn ăn lẩu."

"Ông xã, em muốn ăn vịt quay."

Từ lúc có thai, Thẩm Ninh càng khó tính hơn, cô lúc nào cũng cảm thấy đói, mỗi ngày đổi khẩu vị một lần khiến Lăng Mặc cũng không thể theo kịp. Lần mang thai này cô còn đặc biệt nghén mùi của anh, trước kia yêu thích bao nhiêu thì lần này lại khó chịu bấy nhiêu.

Lăng Mặc vô cùng tủi thân, mỗi lần anh đến gần, cô đều chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn, chẳng lẽ trên người anh có mùi khó ngửi như vậy sao?

"Bà xã, anh cũng muốn ôm." Nhìn Thẩm Ninh ôm U U, Lăng Mặc ghen tị đỏ cả mắt. Đã bao lâu anh chưa được ôm cô, tay chân đều ngứa lên cả rồi.

"Không được. Gần anh là em lại buồn nôn."

"Chắc chắn đứa bé trong bụng em là con trai." Lăng Mặc nhìn chằm chằm bụng cô khẽ nói.

"Sao anh biết? Bây giờ còn chưa siêu âm được mà."

"Lúc mang thai U U, em đâu có bị như vậy. Chắc chắn đứa bé này là con trai nên mới hắt hủi anh."

Thẩm Ninh bật cười, suy luận như vậy mà anh cũng nghĩ ra được. Cô xoa nhẹ lên bụng còn chưa lớn, trong thâm tâm cô cũng muốn sinh một bé trai cho anh.

Thẩm Ninh vừa mang thai, người thân đều lần lượt đến thăm, thậm chí ba mẹ cô còn muốn đón cô về Lệ gia để chăm sóc nhưng Thẩm Ninh từ chối, cô nói anh có thể chăm sóc tốt cho cả hai mẹ con thì vợ chồng Lệ gia chủ mới thôi. Nhìn mọi người ai nấy đều có thể vây quanh cô, Lăng Mặc lại chỉ có thể đen mặt ngồi ở một góc xa.

"Chị dâu, em bé được mấy tháng rồi?" Lăng Thiên bỗng lên tiếng hỏi.

"Đã được 3 tháng rồi. Sao vậy?"

"Vậy là sắp đi siêu âm được rồi. Nào nào, mọi người có muốn cá cược xem em bé trong bụng là trai hay gái không?"

Lăng Thiên vừa dứt lời, mọi người đều nhao nhao đặt. Người Lệ gia đặt là gái, bên Lăng gia lại đặt là trai. Thấy Lệ Tử Ngôn đặt là con trai, Lệ phu nhân liền lườm một cái.

"Tiểu Ngôn, con trọng nam khinh nữ đấy à? Sao lại đặt đứa nhỏ là trai?"

"Nếu Thấm Ninh sinh một đứa nữa giống U U, con trai mẹ sẽ phải đổi nghề sang đọc sách cho trẻ đấy." Lệ Tử Ngôn đau khổ nói. Đọc thì cũng thôi đi, đằng này đọc để mỏi cả miệng mà bé con vẫn chưa ngủ, trong khi hai mắt anh ta đã nặng trĩu rồi.

Lăng Y nghe vậy thì khẽ cười nhẹ, nếu Lệ Tử Ngôn có con, không biết sẽ đáng yêu như thế nào. Cũng không biết cô ta còn có cơ hội không.

Mọi người quyết định sẽ ở lại ăn cơm tối, Lăng Y chủ động đi chợ, Thẩm Ninh thấy vậy liền đẩy Lệ Tử Ngôn đi cùng. Cô sớm đã nhìn ra Lăng Y có ý với anh hai, hai người họ đến được với nhau cũng là điều tốt.

Trong siêu thị, Lệ Tử Ngôn phụ trách đẩy xe đi đằng sau, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Lăng Y đi trước cảm thấy áp lực, mặt anh ta như thể bị ép đi cùng vậy.

"Hay là anh về trước đi, tôi đi mua một mình cũng được."

"Không cần. Một mình cô cũng không cầm hết được."

Lăng Y cũng không nói gì nữa, cả hai đều im lặng chọn đồ. Đi qua quầy hàng thử đồ ăn, nhân viên tươi cười gọi hai người lại giới thiệu.

"Đây là món ăn mới nhất của thương hiệu chúng tôi, đảm bảo rất ngon. Anh trai này có muốn mua cho bạn gái một ít không?"

"Chúng tôi."

"Chúng tôi không phải người yêu."

Chưa đợi Lăng Y nói xong, Lệ Tử Ngôn đã ngắt lời giải thích. Lăng Y nhìn anh ta, trong lòng có chút buồn.

"A... không phải người yêu sao? Vậy hai người có muốn mua một ít không?" Nhân vân ái ngại nói.

"Mua." Lệ Tử Ngôn nói.

Mua đồ về, tâm trạng của Lăng Y có vẻ không vui. Thẩm Ninh nhìn về phía Lệ Tử Ngôn, không hiểu giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Y về đến nhà liền nằm xuống giường thở dài một tiếng. Cô ta cũng không còn trẻ nữa, cũng phải nhanh chóng lấy chồng sinh con. Chỉ là người cô ta để ý lại không có chút tình cảm nào với cô ta, mà bản thân Lăng Y cũng không muốn lấy người mình không yêu.

Trong phòng làm việc, Lăng Mặc uể oải nghĩ cách làm thế nào để có thể thân mật với cô. Chỉ cần anh bước quá gần, cô sẽ lại buồn nôn nên Thẩm Ninh đã trực tiếp đá anh ra ngoài sopha để ngủ. U U cũng không chịu cho anh ngủ chung với lý do bé con sợ dính mùi của anh thì Thẩm Ninh sẽ không ôm nó nữa.

Lâm Triết nhìn thấy dáng vẻ bị hắt hủi của Lăng Mặc thì chỉ muốn cười to thành tiếng, tâm trạng làm việc cũng tốt lên bao nhiêu, không uổng công những ngày tháng anh ta phải đau khổ cọ phòng vệ sinh.



chapter content