Ba Trăm Năm Chẳng Gặp Thượng Tiên

Chương 95: Tan băng



DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP, KHÔNG PHẢI 1 CƯƠNG TRUYỆN

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.



Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.



Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.

Hắn im lặng một lúc, lại nói: "Còn có một chuyện."

Tiêu Phục Huyên: "..."

Hắn nắm cằm Ô Hành Tuyết, lúc này không kiềm nổi, ngón tay cái vuốt đôi môi khép khép mở mở kia, hôn một cái.

Ô Hành Tuyết vốn muốn mở miệng nói, lại bị hắn hôn đến mơ màng không rõ.

Lúc này đại ma đầu cũng rất muốn hôn, cho nên đáp lại một lúc. Chờ đến khi Tiêu Phục Huyên thoáng tránh ra, hắn mới nói: "Ta hỏi ngươi ––––– "

Chữ "ngươi" vừa nói ra, Thiên Túc lại hôn tiếp.

Vì thế lại biến thành mơ màng không rõ.

Đại ma đầu: "?"

"Tiêu Phục Huyên, có phải ngươi có chuyện không muốn nhắc đến hay không, muốn bịt miệng ta?" – Ma đầu bị hôn đến mơ mơ màng màng, cố gắng nói cho xong.

"Không có."

"Vậy ngươi để ta hỏi xong đi."

Tiêu Phục Huyên tránh ra một chút.

Ô Hành Tuyết hỏi: "Nếu ngươi nhớ rõ tất cả, lúc trước ta hỏi ngươi, ta là người thế nào tại sao không trực tiếp nói cho ta biết?"

___

Hắn nói: "Ta không đồng ý."

"Đó là tất cả những chuyện ngươi từng trải qua, ai cũng không thể lấy vài câu chữ ít ỏi nhẹ nhàng bâng quơ nói cho ngươi nghe."

"Ta cũng không được."

____

Hơn hai trăm ba mươi năm kia, trong khoảnh khắc này bỗng trở nên xa vời, cũng thật sự mang bộ dáng của "quá khứ".

Cái gọi là "quá khứ", chính là hoàn toàn trôi qua rồi.