Ba Trăm Năm Chẳng Gặp Thượng Tiên

Chương 85: Chém linh



DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

_________

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."



Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"



Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.

Hắn thuận theo một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiêu Phục Huyên vang lên từ giữa môi, hỏi hắn: "Ô Hành Tuyết, tại sao ngươi ngủ còn phải để con hát gõ chiêng."

Hắn không biết đáp lại thế nào, mơ mơ màng màng đùa giỡn: "Bằng không ngươi tới gõ cũng được, gõ dễ nghe hơn con hát ta lập tức thưởng hai tiểu đồng tử cho ngươi."

Hai tiểu đồng tử kia ngây ra như phỗng mà đứng ngay bên cửa, cách một tấm rèm không nhìn thấy rõ tình huống trong phòng, đành nhỏ giọng hỏi: "Bọn ta phải đi theo Thiên Túc đại nhân sao?"

Tiêu Phục Huyên đáp: "Miễn."

Hắn trả lời hai tiều đồng tử xong, rũ mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ô Hành Tuyết lại liếc mắt nhìn con hát kia một cái, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi ghét ở một mình hay không?"

Lúc ấy Ô Hành Tuyết ngẩn ra một thoáng.