Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 510: Em chờ đấy cho tôi



Lúc đó, cô và Tư Bác Văn vẫn chưa cãi nhau, tình cảm của cả hai vẫn rất ổn định.

Trong lúc vô tình, Lục Nghiên Tịch chỉ thuận miệng nói một câu, nếu Tư Bác Văn muốn quen cô thì phải đến nhận lỗi với Lý Tang Du.

Nếu Lý Tang Du không đồng ý thì hai người tuyệt đối không thể quen nhau được, nhưng mà xem ra bây giờ...

Người đàn ông đó, lại có thể lén lút xin lỗi sau lưng cô rồi.

Nghĩ thế, khóe môi Lục Nghiên Tịch không nhịn được cong lên.

Lục Nghiên Tịch chỉ ở cùng Lý Tang Du một chút, mà thoáng một cái đã đến buổi chiều rồi.

Bỗng cô nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.

Reng reng reng ——

Lục Nghiên Tịch nhanh chóng cầm lấy di động, chỉ liếc mắt đã thấy tên người gọi đến là Hoắc Vũ Khải.

"Mẹ, con ra ngoài nhận điện thoại một chút, không tiện nghe."

Lục Nghiên Tịch không nghĩ nhiều, cầm di động đi thẳng ra ngoài cửa.

"Vũ Khải, sao thế ạ?"

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cứ thấy trong lòng có cảm giác gì đó là lạ, quan trọng là, ngày hôm qua sau khi cô trốn khỏi biệt thự về thì người đàn ông kia lại không phản ứng gì, thật sự khiến cô cảm thấy không quen lắm.

Dựa theo thủ đoạn của Tư Bác Văn, không phải anh nên bắt cô về, tàn nhẫn tra tấn cô hay sao?

Nghe thấy giọng nói vội vàng của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải cũng không nhịn được bật cười.

"Nghiên Tịch, em đừng lo lắng, không có việc gì lớn đâu."

"Chỉ là hôm nay anh có một bữa tiệc tối, có thể phiền em đi cùng với anh được không?"

Tiệc tối?

Đi tham gia tiệc tối chắc chắn sẽ có rất nhiều người nổi tiếng, mà với tình huống của cô vẫn nên tránh đến những nơi nổi bật như thế.

Nghĩ như thế, Lục Nghiên Tịch không khỏi có chút do dự.

"Vũ Khải à, em..."

Không đợi Lục Nghiên Tịch nói lời từ chối ra khỏi miệng, Hoắc Vũ Khải lại nói tiếp.

"Nghiên Tịch à, không sao, em đi với anh đi."

"Anh cũng không có bạn gái đi cùng, đến lúc đó chắc chắn họ sẽ chê cười anh mất."

Đối với những mối quan hệ sạch sẽ xung quanh Hoắc Vũ Khải, số người phụ nữ anh ta quen biết cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì vậy thật ra Lục Nghiên Tịch cũng không hề có nghi ngờ gì với mấy lời này.

Nghĩ một chút, Lục Nghiên Tịch không còn cách nào đành chỉ gật đầu đồng ý.

"Thế thì, được rồi."

Nghe Lục Nghiên Tịch đồng ý, Hoắc Vũ Khải lập tức trở nên phấn khích.

"Được, bây giờ anh đến đấy đón em!"

"Vâng."

Nói xong, Lục Nghiên Tịch cúp máy.

Cô đi vào phòng bệnh, nhìn mẹ mình: "Mẹ, có thể con phải đi trước đây ạ."

"Được, con cứ làm việc đi, nhớ lúc nào có thời gian đến gặp mẹ nhiều chút là được rồi!"

Sau đó, Lục Nghiên Tịch lại tiếp tục dặn dò mẹ mình vài câu mới xoay người rời đi.

Lục Nghiên Tịch vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện, một chiếc Maybach màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt của cô.

"Nghiên Tịch, lên xe!"

Cửa kính xe hạ xuống, từ từ lộ ra khuôn mặt ấm áp của Hoắc Vũ Khải.

"Vâng."

Trên xe, Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, hỏi: "Đi tham gia tiệc tối gì thế?"

"Bữa tiệc của người chú thân thiết, ông ấy và vợ mình kết hôn được bốn mươi năm rồi, cho nên qua chúc phúc một chút,"

Nghe thấy con số đó, Lục Nghiên Tịch không nhịn được thấy hơi ngạc nhiên.

"Bốn mươi năm?"

"Lâu thế à, thế thì đúng là hạnh phúc thật đấy."

Bỗng nhiên, trong lòng Lục Nghiên Tịch hơi xúc động.

Một đôi vợ chồng có thể ở với nhau bốn mươi năm, hơn nữa khoảng thời gian chung sống với nhau, thật sự khiến người ta cảm thấy cảm phục.

Đổi lại nếu là cô, chắc chắn không thể làm được.

Nghĩ đến bây giờ cô và Tư Bác Văn mới bên nhau được vài ngày thôi mà người đàn ông kia đã không tin tưởng mình rồi, trong mối quan hệ của hai người, cũng hỏng bét, rối tinh rối mù lên.

"Nghiên Tịch, nghĩ đi đâu rồi đấy?"

Thấy Lục Nghiên Tịch ngẩn người, Hoắc Vũ Khải không nhịn được mở miệng gọi.

Lục Nghiên Tịch nâng mắt nhìn, vội vàng nói: "Không có gì đâu."

"Chờ chút, anh đưa em đi trang điểm, thay quần áo mới."

Lục Nghiên Tịch gật đầu, nhìn lướt qua tình trạng bây giờ của mình, quả thật không hợp lắm.

"Được."

...

Lúc này, Tư Thị.

Tư Bác Văn đang ngồi trên sô pha xử lý tài liệu ngày hôm nay, bỗng, Lăng Thiệu Huy đi vào từ bên ngoài.

"Giám đốc, đây là thiệp mời bữa tiệc tối nay của tổng giám đốc Vương đưa đến, anh xem anh có muốn đi không?"

Nói xong, Lăng Thiệu Huy cầm thiệp mời, đưa đến trước mặt Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn cũng không thèm ngẩng đầu lên, mở miệng nói: "Không đi."

Đi tham gia mấy loại tiệc tối nhàm chán này, chi bằng xử lý công việc còn tốt hơn nhiều.

Tư Bác Văn tiếp tục cúi đầu, trong đôi mắt đầy lạnh giá.

Nghe thấy Tư Bác Văn từ chối, Lăng Thiệu Huy cũng không biết nói gì mới tốt, anh ta hậm hực lấy thư mời lại.

"Được rồi."

"Nếu anh đã không đi thì tôi đây đành phải đi từ chối thôi, nhưng mà..."

Nói xong, Lăng Thiệu Huy bỗng dừng lại.

Không thể không nói, Lăng Thiệu Huy như thế này, quả thật đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Tư Bác Văn.

Anh nhíu mày, dựa lưng vào ghế sô pha: "Nhưng mà cái gì? Nói thẳng đi."

Bây giờ ngay cả Lăng Thiệu Huy cũng học được cái kiểu màu mè như thế này.

Thấy Tư Bác Văn như vậy, khóe môi Lăng Thiệu Huy không nhịn được mà cong lên, mở miệng nói.

"Nhưng mà tôi nghe nói, cô Lục và Hoắc Vũ Khải cũng tham gia tiệc tối này."

Nói xong, Lăng Thiệu Huy nâng cổ tay mình lên, nhìn lướt qua thời gian bây giờ: "Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ hai người họ sẽ đến sớm thôi."

Lăng Thiệu Huy biết. Chỉ cần nhắc đến Lục Nghiên Tịch, chắc chắn Tư Bác Văn sẽ không khống chế được bản thân mình.

Huống chi, tối nay Lục Nghiên Tịch còn đến tham gia cùng với một người đàn ông khác, điều này sao Tư Bác Văn có thể chịu được chứ.

Quả nhiên ngay sau đó, sắc mặt Tư Bác Văn đã lạnh xuống, mặt cũng đen lại.

"Cái gì?"

"Lục Nghiên Tịch, cô ấy lại có thể đi cùng thằng nhãi Hoắc Vũ Khải kia sao?"

Tư Bác Văn nắm chặt tay, đôi mắt sắc bén nhíu chặt lại.

Không thể không nói, gần đây lá gan của Lục Nghiên Tịch càng ngày càng lớn. Xem ra, anh phải qua đó dạy dỗ cô một chút mới được.

Lăng Thiệu Huy gật đầu, giả vờ như không thấy vẻ mặt tức giận của Tư Bác Văn.

"Đúng rồi, giám đốc không phải anh không đi hay sao?"

"Nếu như không đi, thư mời này cũng không cần dùng nữa, bây giờ tôi sẽ đem vứt..."

Không đợi Lăng Thiệu Huy nói xong, Tư Bác Văn đã giật lấy thư mời.

"Ai nói tôi không đi."

Đôi mắt Tư Bác Văn vừa lạnh lùng vừa ép người, liếc mắt nhìn Lăng Thiệu Huy.

Cứ như là nếu cậu còn dám nói thêm một câu nữa thì xem hôm nay tôi xử cậu thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói.

"Là tôi!"

"Là tôi tự quyết định."

Nói xong, Lăng Thiệu Huy dứt khoát xoay người bỏ đi.

Anh ta bất đắc dĩ thở dài, vì để tình cảm của Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn ngày càng phát triển, anh ta dễ dàng lắm sao?

Nếu không phải vì không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cái gương mặt lạnh lùng kia của Tư Bác Văn, ai lại muốn làm thế chứ.

Làm một người trợ lý, quả thật anh ta đã chịu đựng nhiều lắm rồi.

Trong văn phòng.

Tư Bác Văn cầm tấm thiệp mời, lật qua lật lại ngắm nghía một chút.

"Lục Nghiên Tịch, em chờ đấy cho tôi."