Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 420: Tai nạn



Mặc dù nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch vẫn theo chân Tư Bác Văn.

“Tôi phải đi một lát, tôi cần nghe điện thoại.” Lục Nghiên Tịch liếc nhìn điện thoại nói với Tư Bác Văn.

Tư Bác Văn cau mày hỏi: "Có gì tôi không nghe được à?"

"Ha ha."

Ý của Lục Nghiên Tịch là anh quản nhiều quá, Tư Bác Văn ghét nhất là hai chữ ha ha ​​này, rất muốn thẳng tay bóp chết cái người trước mặt, nhưng anh nhịn được.

"Tùy cô, năm phút."

Năm phút!! Có khi thời gian đi ra ngoài hội trường còn không đủ, Tư Bác Văn, anh điên rồi, trong lòng Lục Nghiên Tịch lôi hết mười tám đời tổ tiên nhà Tư Bác Văn ra chào hỏi, tiện thể hỏi thăm luôn cả Tư Bác Văn.

“Sao? Không đủ à? Thế thì bốn phút nhá?” Tư Bác Văn mặt không chút thay đổi, Tư Bác Văn càng làm như vậy càng khiến Lục Nghiên Tịch thêm đau đầu.

Lục Nghiên Tịch không tranh cãi thêm nữa, vội vã chạy ra ngoài.

Tư Bác Văn cười cười, cô gái nhỏ này lúc bình thường cũng khá đáng yêu, nhưng đôi khi khiến người ta cảm giác hơi quá phận, Tư Bác Văn cứ nhìn mãi về phía Lục Nghiên Tịch rời đi, vẫn cứ nhìn mãi.

Lục Nghiên Tịch vội vàng gọi điện thoại rồi quay lại, năm phút, suýt thì muộn, Lục Nghiên Tịch thở dài, nhanh chóng đi qua chỗ Tư Bác Văn.

“Đúng rồi, tôi có việc cần cô giúp, bây giờ cô cần giúp tôi chút việc vặt.” Tư Bác Văn gần như dùng giọng ra lệnh để nói với cô, không cho Lục Nghiên Tịch cơ hội để từ chối, nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch trực tiếp đồng ý.

"Tôi còn có cơ hội để lựa chọn sao? Chi bằng cứ nói thẳng ra để tôi đi làm là được, ha ha." Lục Nghiên Tịch cười nhạt nhìn anh, dường như anh ta không quan tâm đến điều này.

"Vừa rồi, chắc là cô cũng không vừa mắt giám đốc Trương ban nãy, giờ tôi sẽ cho cô cơ hội, cô chỉ cần đưa ly rượu này cho anh ta là được, những việc còn lại cô không cần quan tâm. Đến lúc phát huy mỹ nhân kế của cô rồi." Tư Bác Văn là đang cố tình làm khó cô, anh muốn cho cô biết chỉ có Tư Bác Văn đối xử tốt với cô.

"Há."

Lục Nghiên Tịch không từ chối, cô thấy Ngụy Như Mai đến rồi, thêm chuyện không bằng bớt chuyện, vì vậy cô rất vui vẻ đi chạy việc vặt, tránh làm cả hai không vui.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch hào hứng chạy đi, không phải chỉ là một giám đốc Trương nhỏ bé thôi sao? Xử anh ta!

Lục Nghiên Tịch biết giám đốc Trương kia chắc chắn đã thấy cô và Tư Bác Văn ở cạnh nhau, nên anh ta sẽ không làm cô khó xử, đây là cơ hội mà Tư Bác Văn cho cô, để xem cô có nắm bắt được hay không.

Nghĩ đến đây, cô liền biết, dù là ai chỉ cần không tốt với mình một chút Tư Bác Văn nhất định sẽ không bỏ qua, mặc cho đó chỉ là một lời nói.

Tư Bác Văn rất tâm cơ, tính tình so với những người khác khó ưa hơn rất nhiều, đây có lẽ là tật xấu của tất cả người lắm tiền nhỉ.

“Là tôi đây giám đốc Trương.” Lục Nghiên Tịch khuôn mặt tươi cười niềm nở vội vàng đi qua.

Giám đốc Trương thấy Lục Nghiên Tịch thì không dám thái độ, vội cười nói: "Là cô Lục đấy à, cô qua đây có chuyện gì sao? Chỗ tôi không có gì đặc biệt xứng đáng làm cô để tâm, sợ rằng những gì cô muốn, họ Trương tôi có thể không có rồi."

Ha ha, chủ đề rõ ràng như vậy, là người khôn ngoan ai cũng hiểu, sợ là anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị Tư Bác Văn xử lý rồi.

"Giám đốc Trương là một người khôn khéo, chắc anh cũng rõ tổng giám đốc Tư cần cái gì, nhưng tôi chỉ là chân chạy vặt, sợ rằng yêu cầu của anh ấy tôi không sửa được, chỉ có thể xem ý của giám đốc Trương thôi, anh dự định nghe theo tổng giám đốc Tư hay là muốn tự mình thu xếp đây?"

Lục Nghiên Tịch cố ý dừng lại ngay đoạn quan trọng, dù sao thì Lục Nghiên Tịch thật sự không có cách nào thay đổi chuyện này, hơn nữa đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với một người như vậy cũng chẳng quá đáng.

Lục Nghiên Tịch không nghĩ rằng ly rượu này chỉ là một ly rượu đơn thuần, hẳn là đã bỏ vào ít thuốc, khiến anh ta đau không thiết sống nữa, hối hận cả đời. Nếu giám đốc Trương uống ly rượu này, sợ rằng là nửa đời sau anh ta sẽ khó sống đây.

“Tôi biết ý của tổng giám đốc Tư, ha ha, cô cứ nói với anh ấy ly rượu này tôi uống rồi.” Không một chút đùa, anh ta nhanh chóng uống cạn ly rượu trên tay, rồi giơ lên cho cô xem.

Nhìn sự thẳng thắn của giám đốc Trương. Lục Nghiên Tịch mỉm cười.

Đúng là phong cách của Tư Bác Văn, tàn nhẫn, Lục Nghiên Tịch đã quen với phong cách của Tư Bác Văn từ lâu, nhưng nhìn thấy nó rất quen thuộc, Lục Nghiên Tịch vẫn cảm thấy do dự.

"Ô, đây không phải là Lục Nghiên Tịch sao? Thế nào, Tư Bác Văn không cần cô nữa, cô chạy đến đây quyến rũ giám đốc Trương hả? Giám đốc Trương, để tôi nói cho anh biết, người phụ nữ này rất mưu mô, tôi khuyên anh đừng có tin cô ta!"

Ngụy Như Mai không phục, tại sao Tư Bác Văn lại tin tưởng Lục Nghiên Tịch như vậy chứ! Tại sao không phải là cô ta, bản thân cô ta đã cố gắng đến vậy rồi.

Tại sao Tư Bác Văn vẫn không thể chấp nhận cô ta, nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai liền nổi trận lôi đình!

"Ha ha, thưa cô, tôi thấy cô uống nhiều rồi, nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây."

Giám đốc Trương cảm thấy trong người hơi khó chịu, có chút choáng váng, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không mình nhất định sẽ làm thành trò cười ở chỗ này!

"Tôi không biết người đàn bà Lục Nghiên Tịch này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh mà anh không tin tôi! Lúc nào về tôi sẽ bảo Tư Bác Văn dạy cho anh một bài học! Mấy người cứ chờ mà xem!"

Ngụy Như Mai không biết tại sao mọi người đều đứng về phía Lục Nghiên Tịch, cô ta không phục, nhất định cô ta sẽ khiến Lục Nghiên Tịch phải xấu mặt, để mọi người đều chú ý đến cô ta, như vậy cô ta sẽ có thể ngẩng cao đầu trước mặt Tư Bác Văn rồi!

"Ồ."

Lục Nghiên Tịch không định để ý đến Ngụy Như Mai, hơn nữa đây là địa bàn của Tư Bác Văn, cô ta không dám làm ra chuyện gì quá đáng, nên cô chẳng sợ gì cả.

Lục Nghiên Tịch nhìn Ngụy Như Mai rời đi, lúc này mới chuẩn bị về nghe lệnh.

Nhiệm vụ mà Tư Bác Văn giao cho cô đã hoàn thành, bây giờ tâm trạng của cô cũng tốt hơn rất nhiều, cho nên cô gần như là nhảy chân sáo quay lại.

"Vui thế cơ à? Nhiệm vụ hoàn thành rồi sao?"

Tư Bác Văn cười cười, khi nãy thấy Ngụy Như Mai đi qua, suýt nữa anh đã chuẩn bị ra tay, không ngờ người phụ nữ nhỏ bé này lại có thể bình tĩnh, không hề xảy ra chuyện gì, anh thật sự không ngờ tới.

“Xong rồi.” Hiếm khi Lục Nghiên Tịch không nổi nóng với Tư Bác Văn, điều này khiến Tư Bác Văn rất bất ngờ.

"Lát nữa có tiệc rượu cần cô chặn rượu giúp tôi, đợi lát nữa cô phải đi theo tôi, cái kiểu một tấc không rời ấy."

Tư Bác Văn bổ sung thêm với Lục Nghiên Tịch.

"Ừm."

Lục Nghiên Tịch gật đầu.

Ngụy Như Mai thấy hai người họ nói chuyện thì tức đến nghiến răng, vì thế lúc hai người họ lại lần nữa kính rượu liền nâng ly.

Thấy Tư Bác Văn rời đi một lúc, cô ta vội vã đi tới, nhân lúc Lục Nghiên Tịch không chú ý thì giả vờ như bị vấp ngã, rồi đổ hết rượu trong tay lên quần áo của Lục Nghiên Tịch.