Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 104



Tại quầy lễ tân KTV chọn phòng, sau khi mọi người đi vào, Trịnh Tinh Tinh vừa gọi đồ uống xong lập tức chạy ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn rồi mới quay trở lại phòng.

Sau vài vòng uống rượu và ca hát, người say rượu ngã trái ngã phải ngã xuống sofa, mắt say lờ đờ nhìn những người khác còn đang hát vang.

“Không thể uống nữa …” Lý Tang Du lắc lắc đầu, cảm thấy choáng váng, muốn cố gắng nhìn rõ người trước mắt, nhưng không thể nhìn rõ: “Thật, say thật rồi, trong các cô ai … Đưa tôi về nhà? Cô líu lưỡi nói.

“Đúng đúng đúng, muốn uống các cô tự mình uống đi, trưởng nhóm đã say rồi.” Trịnh Tinh Tinh đỡ rượu thay cho Lý Tang Du.

“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Lý Tang Du mở to mắt nhìn, tất cả mọi thứ đều mơ hồ, sờ trái sờ phải, rốt cục mở được cửa phòng, lảo đảo đi ra ngoài.

“Trưởng nhóm đi một mình có được không?” Trịnh Tinh Tinh lo lắng nhìn bóng lưng Lý Tang Du rời đi, muốn đuổi theo, bị các chị em khác lôi kéo.

“Tinh Tinh, đêm nay cô nói nhiều quá, cứ nhìn chằm chằm trưởng nhóm làm gì, nhanh lên, đến lượt cô, nói thật hay là thử thách …”



Trong một phòng riêng khác.

“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!” Một người đàn ông nâng ly lên.

“Sau này mong tổng giám đốc Lục nhớ tới các anh em nhiều hơn.” Một người đàn ông khác lộ vẻ mặt nịnh nọt, nở nụ cười lấy lòng nịnh bợ nói.

Lục Huyền Lâm vươn tay cầm ly rượu ra khẽ chạm vào rồi lập tức thu về.

Đàm phán xong hợp đồng, hai người đàn ông đương nhiên là vui mừng, gọi người giám đốc tới.

“Gọi tất cả những cô gái tốt nhất ở nơi này của các anh tới đây.”

“Đúng vậy!”

Người giám đốc đi ra ngoài không lâu, sau đó đưa ba cô gái vào.

Lục Huyền Lâm lạnh nhạt liếc mắt một cái, lập tức không còn hứng thú.

Anh rất ít khi đến nơi như này, hôm nay nếu không phải bởi vì Lý Tang Du anh căn bản sẽ không chọn chỗ này.

“Ba vị, ba người này là những cô gái tốt nhất ở chỗ chúng ta, ngoại hình đẹp, giọng nói ngọt ngào, quan trọng là làm việc rất tốt…”

“Vậy thì đều ở lại đi.” Một người đàn ông nói.

“Vâng!” giám đốc tự giác ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Tổng giám đốc Lục, anh chọn trước đi.”

Lục Huyền Lâm không hề có hứng thú, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút.

“Vậy thì người anh em này sẽ không khách khí nữa.”

Hai người đàn ông mỗi người ôm một người.

Một đôi bắt đầu đoán số:

“Mười lăm!”

“Hai mươi!”

Một đôi khác đang náo loạn với nhau.