Bà Đây Muốn Ly Hôn!

Chương 46: Vô Tình Gặp Phải Cặn Bã



“Thì ra tổng giám đốc Hoắc nhà cậu thích khẩu vị nặng, vậy lần sau tớ tặng quần áo hầu gái cho cậu vậy, loại vớ đen viền ren có đai đeo ấy, cậu có thể chơi trò cosplay với tổng giám đốc Hoắc…”

Tô Loan Loan không nghe nổi nữa: “Tớ còn có việc, cúp máy trước đây.”

Vừa đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên, lúc này là bà cụ Hoắc gọi tới, hỏi cô đi đến đâu rồi.

Đồng hồ đã điểm mười giờ sáng, nhưng… Hình như cô không nói hôm nay định tới biệt thự mà nhỉ?

“Bà nội, cháu… hôm nay cháu có chút việc…”

Điện thoại đột nhiên bị ai đó giật lấy.

Hoắc Cạnh Thâm cầm điện thoại của cô, tác phong nhanh nhẹn, giọng điệu cũng rất điềm đạm thong dong: “Bà nội, tối nay bọn cháu sẽ qua.”

“…”

“Không sao, Loan Loan vừa rời giường, có hơi gắt gỏng do mới thức dậy.”

Tô Loan Loan nhắm mắt lại.

Sau đó bỗng nhiên trừng mắt với anh.

Sau khi để điện thoại xuống, Hoắc Cạnh Thâm lập tức thấy cô vợ nhỏ của mình đang tức hận nhìn chằm chằm anh.

“Tôi gắt gỏng do mới thức dậy à?”

Hoắc Cạnh Thâm: “…”

“Tôi gắt gỏng do mới thức dậy hay do anh làm ra chuyện tốt, trong lòng anh không có suy nghĩ gì về điều đó sao?”

Hoắc Cạnh Thâm: “…”

“Muốn đi thì anh tự đi đi! Tôi không đi!”

“Nghe lời.” Hoắc Cạnh Thâm sâu sắc cảm giác được bản thân như đang dỗ dành trẻ nhỏ vậy: “Một tuần rồi anh chưa về, bà nội cũng có chuyện muốn nói với em.”

Tô Loan Loan mặc kệ anh, trực tiếp đứng dậy, tập tễnh đi tới ghế sô pha ngồi xuống rồi mở điện thoại ra chơi trò chơi.

Trận này có quá nhiều thứ tạp nham, cũng lâu rồi cô chưa đánh xếp hạng nên bị tụt mất mấy sao rồi…

Hoắc Cạnh Thâm xoa xoa ấn đường, vài giây sau bèn quay người rời khỏi phòng.





Vừa đánh xong một ván thì bà cụ Hoắc lại gọi tới.

“Loan Loan, A Thâm nói sức khoẻ cháu không tốt, không muốn tới ăn cơm, cháu nói thật cho bà nội biết, rốt cuộc cháu không khoẻ ở đâu, có phải thằng nhóc thúi kia ức hiếp cháu, chọc cháu tức giận không?”

Chuyện mất mặt này…

Chuyện này bảo cô làm sao nói ra được chứ?

Tô Loan Loan âm thầm mắng chửi tên khốn kiếp nào đó một lần nữa.

“A Thâm là người như vậy đấy, lạnh như băng, không thích nói chuyện, có khi không đủ cẩn thận quan tâm, cháu khoan dung cho nó một chút.” Bà cụ Hoắc quở trách cháu trai nhà mình một hồi lâu, sau đó lại bắt đầu dỗ dành cô: “Bây giờ trời nóng như vậy, mỗi ngày đi học lái xe mệt lắm đúng không, vừa rồi bà đã bảo Văn Tú hầm canh đậu xanh để hạ hoả giải nhiệt rồi, cháu và A Thâm tranh thủ thời gian tới đây đi rồi bà lại bảo Văn Tú làm mấy món cháu thích, cả hoa quả cháu thích ăn cũng được cắt rồi đó…”

Bà cụ nhiệt tình như vậy, Tô Loan Loan thực sự không tiện từ chối nên chỉ có thể đồng ý.

Thế là nửa tiếng sau, cô ngồi vào xe với vẻ mặt không tình nguyện.

Vừa ra khỏi biệt thự, Tô Loan Loan đột nhiên nghĩ đến trong nhà còn có một bé con: “Nhóc con đâu? Không về cùng chúng ta sao?”

Hoắc Cạnh Thâm: “Lát nữa Hứa Hinh sẽ tới đón nó.”

“Hứa Hinh là ai?”

Hoắc Cạnh Thâm nhíu mày: “Mẹ kế nó.”

“Ặc…”

Mẹ kế?



Hoắc Cạnh Thâm lái xe tới toà nhà nghệ thuật 998 gần biệt thự, nói là bà cụ bảo anh tiện đường thì mang một bức tranh đóng khung về.

Chiếc xe vừa dừng lại, Tô Loan Loan lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Muốn đi thì anh tự đi đi.”

Hoắc Cạnh Thâm: “…”

Anh nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn thoả hiệp: “Đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn chờ anh trên xe.”

Chờ em gái anh!

Tô Loan Loan không thèm để ý đến anh.

Chờ sau khi anh xuống xe và rời đi, cô cũng lập tức đẩy cửa xe chạy ra ngoài.



Thật ra toà nhà nghệ thuật này cũng không có gì để đi dạo, hơn nữa bây giờ là ban ngày, rất nhiều cửa hàng cũng không mở cửa, Tô Loan Loan nhìn ngắm một hồi thì cảm thấy trời quá nóng, ánh mặt trời quá chói, quay lại xe ngồi nghe nhạc vẫn tốt hơn.

Ai ngờ đột nhiên có người đâm trúng cô từ phía sau.

“A!”

Tiếng thét chói tai cùng tiếng thuỷ tinh vỡ đồng thời vang lên.

Tô Loan Loan cũng đau đến mức toát mồ hôi lạnh, bởi vì hình như vết thương trên mắt cá chân cô… Bị thứ gì đó chọc vào.

“Cô mù à? Đi ra đường không đem mắt theo hả!” Một giọng nữ điêu ngoa the thé hơi quen tai vang lên.

Tô Loan Loan xoay người lại nhìn. Quả nhiên là Hình Tư Tình, em gái Hình Ngộ Vân.

Nhưng vì đã hai năm không gặp nên hiển nhiên Hình Tư Tình không còn nhận ra cô.

“Biết cái này bao nhiêu tiền không? Bị cô làm vỡ rồi đấy!” Trên khuôn mặt Hình Tư Tình tràn ngập vẻ tức giận.

Cô ta đã tỉ mỉ chọn lựa để tặng quà cho ông ngoại, kết quả bây giờ lại bị vỡ tan tành.

“Bao nhiêu tiền?” Tô Loan Loan hỏi.

Nghe thấy cô hỏi thế, Hình Tư Tiền “à” một tiếng rồi bật cười, giọng điệu cũng trở nên khoa trương: “Bao nhiêu tiền cô đền nổi sao? Nói ra sợ là sẽ doạ chết cô đấy.”

Khoé miệng Tô Loan Loan hơi co quắp lại.

Thiên kim nhà họ Hình quả nhiên không tiến bộ gì cả, vẫn không xem ai ra gì như hai năm trước.

“Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, có ai mà không biết đàn ông ra vào chỗ 998 này đều là kẻ có tiền, có phẩm vị, chẳng phải cô muốn nhân cơ hội để quyến rũ một thằng ngốc sao? Cô tưởng là mình xinh đẹp lắm à?” Hình Tư Tình nói. Cô ta dò xét Tô Loan Loan từ đầu đến chân một lượt rồi lại cười khẩy mỉa mai: “Từ trên xuống dưới toàn là trang sức quần áo rẻ tiền, còn chưa bằng số tiền của một bức tranh ở đây, không biết xấu hổ mà nhìn lại bản thân mình xem, loại người như cô mà còn muốn dựa vào kẻ giàu có sao? Cô biết đàn ông nơi này thích phụ nữ như thế nào không? Buồn cười chết mất thôi…”

Tô Loan Loan cũng cười và nói: “Tôi không biết, tôi chỉ biết đàn ông cô từng chơi qua rất nhiều, sao nào, bọn họ cũng thích ra vào chỗ này à? Cho nên cô mới có thể vừa khéo gặp tôi ở đây đúng không? Vậy thì cô và tôi cũng chẳng khác gì nhau mà.”

Hình Tư Tình biến sắc: “Con khốn, cô nói xàm gì đó? Ai giống cô chứ, không tự hiểu …”

“Tư Tình.”

Một giọng nam quen thuộc vang lên ở phía sau.

Khoé mắt Tô Loan Loan giật một cái, Hình Tư Tình bắt đầu rống to: “Anh, anh mau tới đây.”

Đúng thật là oan gia ngõ hẹp!

Nhân lúc Hình Tư Tình sốt ruột gọi viện binh và không chú ý, cô bèn nhanh chân bỏ chạy.