Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 457: Không Phải Tới Hầu Hạ Các Ngươi



Bách Lý Nhứ vừa chết, Vu Hoan lập tức trở nên có chút uể oải, nhìn thoáng qua Ngọc trưởng lão và Lâm trưởng lão phía dưới còn đang tắm máu chiến đấu hăng hái, Vu Hoan miết nhẹ khóe môi, lấy Thiên Khuyết Kiếm ra, làm Thiên Khuyết Kiếm biến lớn một ít, trực tiếp ngồi lên.

Sóng nước biển bỗng nhiên cuồn cuộn hơn lúc trước, linh thú vốn đang ở tranh đoạt thức ăn tập thể an tĩnh xuống, tùy ý để nước biển đang mãnh liệt quay cuồng đánh vào trên người chúng nó, khiến chúng nó điên đảo.

Vu Hoan khẽ nhíu mày, đây là có thứ gì muốn ra tới?

Ngọc trưởng lão và Lâm trưởng lão cũng nhìn thấy cảnh tượng quái dị này, sôi nổi dừng tay, nhìn về phía mặt biển.

Còn những người còn chưa có chết, từng người ôm thành nhúm, trong lòng run sợ nhìn mặt biển. Những con linh thú đó chỉ có thể hành động trong biển, bọn họ chỉ cần ở không trung là sẽ không sao, nhưng nếu là có cái loại linh thú gì có thể rời khỏi mặt biển xuất hiện, vậy bọn họ chỉ có thể thảm.

Linh thú an tĩnh được một lúc, mới chậm rãi bơi lội lại.

Đầu hướng tới phương hướng của Vu Hoan, thân mình hơi hơi cong cong, dáng vẻ cung kính hành lễ.

Vu Hoan: "..."

Nàng cũng không có làm cái gì mà?

Chỉ là móc Thiên Khuyết Kiếm ra...

Nhưng mà, nàng cũng đâu có bảo Thiên Khuyết Kiếm phóng thích uy áp!

Đây tuyệt đối không có liên quan gì đến nàng.

Tiếng thú trầm thấp vang lên trên mặt biển, trong âm thanh kia mang theo lấy lòng và kính sợ, cực kỳ giống cung nghênh.

Mặt biển cuồn cuộn nháy mắt an tĩnh lại khi tiếng thú ngừng hô, Vu Hoan đang thấy kỳ quái, lập tức thấy mặt biển xuất hiện lốc xoáy, trung tâm của lốc xoáy dường như có con thú nhỏ màu trắng ngồi xổm trong đó.

Vu Hoan: "..."

Đờ mờ, vật nhỏ này sao lại ở đây?

Những con linh thú đó là đang hành lễ với vật nhỏ này à?

Thú nhỏ nhìn thấy Vu Hoan, 'chi chi chi' từ trong lốc xoáy nhảy dựng lên lao thẳng đến Vu Hoan.

"Chi chi chi, chi chi chi, chi chi chi!!" Thú nhỏ lao thẳng tới trong ngực Vu Hoan, ở trong ngực Vu Hoan lăn lộn.

Nhớ ta không, nhớ ta không, nhớ ta không!!!

"Chi chi chi." Thú nhỏ lay lay tay Vu Hoan tay, đôi mắt đen bóng ngập nước nhìn Vu Hoan: "Chi chi chi chi?"

Không nhớ ta sao?

Buồn quá đi.

Khóe miệng Vu Hoan giật giật, ấn đầu nó: "Ta còn tưởng rằng ngươi không trở lại."

"Chi chi chi, chi chi chi chi chi chi." Mới sẽ không, ta sẽ không vứt bỏ ngươi.

"Trở về cũng tốt." Vu Hoan lại chà đạp đầu thú nhỏ một trận: "Sao ngươi lại ra từ chỗ này?"

Con hàng này không phải ở trong không gian khe hở kia sao? Sao nó từ nơi đó lăn đến nơi này?



"Chi chi, chi chi chi chi chi chi." Không biết, ra tới chính là nơi này.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, ra tới chính là nơi này?

Kỳ lạ như vậy?

Thôi, vốn dĩ thế giới này đều đủ kỳ lạ.

Lúc nãy không phải còn có từ Thần giới ra tới, cũng đến nơi này sao?

"Đi thôi, chúng ta đi Tiên Linh Cảnh." Vu Hoan nhét thú nhỏ vào trong lòng, chuẩn bị rời đi, nhưng thú nhỏ lại lay lay tay Vu Hoan, ý bảo nàng nhìn về phía dưới.

Vu Hoan theo nó nhìn xuống, phát hiện lốc xoáy lúc nãy thú nhỏ ra ngoài kia còn không có biến mất, mà trong lốc xoáy còn có một con thú nhỏ màu trắng.

Xem bề ngoài, không khác với thú nhỏ lắm, chỉ là màu lông không trắng bằng thú nhỏ, bộ lông có chút cảm giác mềm mại màu đen đen.

"Chi chi chi."

"Ngươi bảo ta mang nó lên?" Vu Hoan nhíu mày: "Đó không phải là ngươi dẫn tới chứ?"

"Chi chi chi, chi chi chi chi chi chi chi chi." Mới không phải, là nó một hai phải đi theo ta.

"Ta mang theo một con như ngươi đã đủ phiền phức, ngươi còn bảo ta mang theo một con nữa? Ngươi cho là ta tới hầu hạ các ngươi hả! Không được." Quyết đoán cự tuyệt.

Một con ăn đồ vật đã sắp nghịch thiên, lại đến một con, làm sao nàng nuôi nổi?

"Chi chi chi." Thú nhỏ lay lay tay Vu Hoan, vô cùng đáng thương kêu.

"Không được." Nàng mới sẽ không mềm lòng.

Thú nhỏ lại kêu loạn một trận, Vu Hoan đều không có ý muốn đồng ý, nó đành phải đi xuống cùng con thú nhỏ kia 'chi chi chi' một phen.

Vu Hoan không nghe hiểu nó nói cái gì, nhưng con thú nhỏ mềm mại đen đen kia trực tiếp biến mất trong lốc xoáy, thú nhỏ quay lại trong ngực Vu Hoan, rất tự giác bò vào trong áo của nàng, cuộn thành một nhúm.

Những người khác ngu người, nhìn Vu Hoan ôm một thứ đồ chơi trắng trắng, ngồi ở trên thân kiếm lấp lánh kim quang, chầm chậm bay về phía chân trời kéo ra một đường kim quang rất lớn.

Thẳng đến khi kim quang biến mất, bấy giờ mọi người mới phản ứng lại được.

Vừa rồi đã xảy ra cái gì?

Hình như có con thú nhỏ...

Hình như con thú nhỏ đó đặc biệt lợi hại, nó vừa xuất hiện, những linh thú trong biển này cũng không dám nhúc nhích.

Hình như con thú nhỏ đó là của nữ nhân kia...

Hình như có chỗ nào đó là lạ.

____

Bách Lý Hề là bị nóng tỉnh lại, ánh sáng bốn phía chói lọi làm hắn không mở mắt ra được, quanh thân khô nóng, như là bị thứ gì đó đang nướng.

Nóng... Nóng quá...

Theo sát cảm giác nóng cháy này là một cơn đau đớn.



Trái tim như là bị người ta cầm dao găm sắc bén từng đao từng đao cắt lên.

Cơn đau kia, thâm nhập vào tận xương tủy.

"Thiếu gia, vì sao hắn còn chưa phát độc?" Giọng nói có chút quen thuộc từ rất xa truyền tới.

Đây là...

Giọng của Dư Diêu?

Hắn ở đâu, Dư Diêu đang nói chuyện với ai?

Nam Cung Triệt nhìn Bách Lý Hề bị ánh sáng của trận pháp bao phủ, thần sắc âm trầm: "Gia tăng trận pháp."

Thiếu nữ phía sau Nam Cung Triệt lập tức đi đến trận pháp, ở bốn phía bận việc một trận, ánh sáng của trận pháp chợt tăng lớn.

"Thiếu gia, thứ cho Dư Diêu to gan, vì sao chúng ta nhất định phải làm hắn phát độc? Hiện tại hắn đã không còn sức phản kháng nào, trực tiếp gϊếŧ không phải được rồi sao?" Dư Diêu khó hiểu nhìn Nam Cung Triệt.

Ở trong nàng ta nhìn thấy, đây là làm điều thừa.

Nam Cung Triệt vung tay áo, Dư Diêu lập tức bắn bay ra ngoài, đụng vào kệ sách trong phòng, những quyển sách từ trên kệ sách rơi xuống, rơi rớt trên người Dư Diêu.

"Không nên hỏi thì đừng hỏi." Nam Cung Triệt hừ lạnh một tiếng: "Đợi thêm một canh giờ, sau đó ném hắn tới Tiên Linh Cảnh đi."

"Khụ khụ..." Dư Diêu che ngực đứng dậy, rũ mi rũ mắt, giấu đau đớn trong mắt: "Rõ. Không biết ném hắn tới chỗ nào của Tiên Linh Cảnh?"

"Đến nơi nhiều người."

Nam Cung Triệt đi nhanh rời đi, trong phòng chỉ còn lại có ánh sáng chói mắt của trận pháp, cùng với đầy đất hỗn độn.

Dư Diêu chậm rãi đi đến trước trận pháp, tầm mắt dừng ở trên bóng người trong trận pháp: "Bách Lý Hề, đừng trách ta."

Bách Lý Hề cảm giác khắp người đều bị thứ gì đó đang gặm cắn, có cái gì đó đang chiếm cứ thân thể hắn, chui vào đầu hắn, muốn khống chế thân thể hắn.

Quỷ dị chính là, hắn phát hiện thân thể bắt đầu tràn ngập sức mạnh, không còn cảm giác mềm như bông nữa.

Nhưng cơn đau đớn kia quá mức hung mãnh, cổ sức mạnh kia áp không được những cơn đau đớn đó.

"Không muốn..." Ý thức của hắn chậm rãi biến mất, hắn có thể cảm giác được, mình đang bị cổ sức mạnh trong thân thể kia tiêu diệt.

"Dư Diêu cô nương, thời gian đến rồi." Có người từ ngoài cửa tiến vào, nhỏ giọng nhắc nhở Dư Diêu đang đứng trước trận pháp.

Dư Diêu nhìn nhìn trận pháp, Bách Lý Hề đã hôn mê bất tỉnh.

"Ừ, chuẩn bị Truyền Tống Trận." Dư Diêu thu lại trận pháp mang Bách Lý Hề ra tới.

"Rõ."

Trong Truyền Tống Trận, Dư Diêu xa xa nhìn về phía lầu cao nơi xa, nơi đó đứng một thân ảnh màu đen.

Ánh sáng trận pháp chặn tầm mắt của hai người, ai cũng không thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương.

Ánh sáng lớn mạnh, bóng người trong trận pháp biến mất.