Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 191: Vậy mà bị nam nhân coi trọng



Điện Vị Ương nằm ở phía bắc Định Nam Thành, nằm trên một khu vực rộng lớn.

Ngoại trừ Phần Thiên Vực ra thì trong toàn bộ Định Nam Thành thì điện Vị Ương chiếm diện tích lớn nhất.

Đình đài lầu các xây dựng xa hoa lộng lẫy, cửa điện cũng là to lớn khí phách.

Vu Hoan đối với điện Vị Ương cũng không hiểu rõ lắm, trước kia cũng chưa từng giao dịch gì với người của điện Vị Ương kia, cho nên khi nàng đứng ngoài cửa lớn, lại phát sầu.

Long Tuyền chỉ cho nàng biết tin Linh La ở trong điện Vị Ương, tính mạng đang khá lo ngại.

Điện Vị Ương quá lớn, nàng không có cách tỏa định vị trí của Linh La ở đâu.

Muốn liên hệ Long Tuyền, lại phát hiện con hàng này này đơn phương che chắn.

Quả thật!!

Mẹ nó muốn tạo phản!!

Vu Hoan rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!!

Vu Hoan thử tiến vào điện Vị Ương, nhưng không qua được.

Bực bội xoa xoa tóc, ở ngoài cửa lớn xoay vài vòng, cũng không nghĩ được làm thế nào đi vào.

Phòng vệ ở điện Vị Ương nghiêm mật hơn cửa thành Định Nam Thành nhiều, trừ phi nàng...

Ánh mắt Vu Hoan lại lần nữa dừng trên Thiên Khuyết Kiếm, nếu mà chém xuống, phỏng chừng toàn bộ người trong điện Vị Ương đều sẽ biết.

Trời bắt đầu sáng nhưng Vu Hoan còn đứng ở nơi đó, vẻ mặt rối rắm nhìn cửa lớn điện Vị Ương.

Đêm nay, thế nhưng không có người tìm kiếm lụt soát gì trong Định Nam Thành, Vu Hoan cũng tỏ vẻ thật kinh ngạc.

Chẳng lẽ cửa thành Định Nam Thành thường xuyện bị người ta phá, những người này đã quen?

Đừng mà!!

Trước kia nàng tiến vào, có lúc nào mà không phải như đi đánh giặc đâu?

Vu Hoan suy nghĩ trong chốc lát cũng không biết nên suy nghĩ cái gì, bụng không có tiết tháo 'rột rột' kêu lên, thú nhỏ cũng rất đúng giờ bắt đầu 'chi chi' kêu to.

Vu Hoan đau đầu, trong lòng gọi Dung Chiêu vài tiếng.

Dung Chiêu không phản ứng như cũ.

Vu Hoan giận!

Một đám đều phản hết rồi!

Hay lắm!

"Cô nương xinh đẹp này, mới sáng sớm đã đứng ở đây, là vì chờ ta sao?" Giọng nói ngả ngớn từ phía sau truyền đến.

Vu Hoan quay đầu, chi khí hung ác trên mặt còn chưa lui xuống, cho nên lúc này nàng nhìn qua có chút vặn vẹo.

Nàng không biết khi nào ở phía sau lặng yên không một tiếng động ngừng một chiếc xe ngựa, trên xe chỉ có một người, toàn thân áo gấm màu lam...

Dù sao cũng là một nam nhân.

Liên Thanh bị Vu Hoan đột nhiên quay đầu, khuôn mặt vặn vẹo làm hắn hoảng sợ, nhìn bóng dáng còn tưởng rằng một mỹ nhân...

Lập tức mất đi hứng thú, vội vàng leo lên xe ngựa rời đi.

Con ngươi Vu Hoan vừa chuyển, bắt lấy bên cạnh xe liền nhảy lên xe.

"Ngươi làm gì?" Liên Thanh nhíu mày, lớn lên xấu như vậy, chẳng lẽ còn muốn bá vương ngạnh thượng cung?

"Đưa ta vào." Vu Hoan chỉ chỉ điện Vị Ương.

Liên Thanh đè lại tay Vu Hoan, áp sát nàng vào trên vách xe, Vu Hoan thật quỷ dị không có giãy giụa.

"Ngươi có mục đích gì?" Liên Thanh vuốt vuốt tay Vu Hoan, trong ánh mắt ngả ngớn nhiễm băng lãnh.

Vu Hoan bĩu môi: "Vào xem, không có mục đích gì."

Vào xem? Biết nơi đó là đâu không?

Nha đầu này nghĩ mình là tên bại não dễ lừa sao?

Tay Liên Thanh nắm chặt tay Vu Hoan càng thêm lực đạo, nhưng một giây sao, cả người từ trên xe ngựa bay ra ngoài.

Dung Chiêu lạnh mặt nắm tay Vu Hoan: "Hắn là nam nhân."

"Ngươi không phải cũng vậy sao?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân."

"Ta đói bụng."

"Chi chi chi..." Cuộc trò chuyện này thật quái dị!

Liên Thanh lửa giận tận trời vén rèm cửa lên: "Vừa rồi ngươi dùng sức mạnh gì? Sao lại..." Câu nói kế tiếp trực tiếp bị nuốt đi xuống.

Mỹ nhân...

Mỹ nhân thật xinh đẹp.

Liên Thanh nhanh nhẹn bò lên xe ngựa, hai mắt phát sáng, cũng không buồn chớp mắt nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Dung Chiêu nhíu mày, lại lần nữa đạp Liên Thanh bay ra ngoài.

Liên Thanh lại vui rạo rực chạy tới, vẻ mặt như phản ứng của bị hạ dược.

Đột nhiên Vu Hoan run lên, con hàng này không phải là...

"Các ngươi muốn vào điện Vị Ương? Đợi một chút, tiểu gia ta đưa các ngươi đi vào." Liên Thanh lần thứ ba bị đá bay, sau khi trở về liền nói một câu như vậy với Vu Hoan.

Vu Hoan nhanh chóng giữ chặt Dung Chiêu đang muốn tiếp tục đá người.

"Vị công tử này tên gọi là gì thế? Ta tên là Liên Thanh, Liên trong hoa sen, Thanh trong nước."

"Liên Mặc là gì của ngươi?" Vu Hoan theo bản năng hỏi lại một câu.

Trên người Liên Thanh lập tức tản mát ra cổ sát khí, nhưng tầm mắt lại đảo qua Dung Chiêu, sát khí kia biến mất sạch sẽ.

"Ngươi biết Liên Mặc?"

"Không biết." Vu Hoan tim không đập mặt không đỏ nói dối.

Nhưng đối với Vu Hoan mà nói, chỉ gặp Liên Mặc mới có mấy lần, theo như nàng thấy thì thật sự không quen biết.

Liên Thanh không nói chuyện nữa mà dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Dung Chiêu.

Vu Hoan yên lặng cầu nguyện cho Dung Chiêu một chút, vậy mà bị một người nam nhân coi trọng, thật là...

Ha ha ha, có phải rất buồn cười hay không?

Dung Chiêu hận không thể bóp chết nữ nhân bên cạnh đang rũ đầu, nhịn không được cười ra tiếng bên cạnh.

Liên Thanh đưa theo hai người một đường thông suốt vào điện Vị Ương, hơn nữa lấy tư thế này của hắn, ở trong điện Vị Ương, chỉ sợ địa vị còn không thấp.

"Thiếu gia trở về." Xe ngựa dừng ở một chỗ tinh xảo trong đại điện, người canh giữ ở cửa điện nhìn thấy Liên Thanh, lập tức hành lễ, tiến lên giữ chặt xe ngựa.

Liên Thanh lên tiếng, dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa: "Chuẩn bị hai phòng trống, ta có khách nhân."

"Thiếu gia... Lão gia cùng phu nhân đã trở lại." Người nọ đè thấp âm thanh nhẹ nói bên tai Liên Thanh một câu.

Liên Thanh nhíu mày: "Bọn họ trở về làm cái gì? Phiền phức."

Người nọ nhanh chóng cúi đầu, làm bộ không nghe thấy.

Liên Thanh lại nói thầm vài câu, mới vén rèm cửa cho Vu Hoan cùng Dung Chiêu xuống dưới.

"A Hòa, ngươi dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi, hầu hạ cẩn thận, nếu thiếu một cọng tóc nào, ta sẽ hỏi mạng ngươi."

A Hòa chính là người báo tin cho Liên Thanh, nghe thấy Liên Thanh nói, liên tục gật đầu, nhiều lần đảm bảo bản thân mình sẽ làm tốt.

"Một lát sau ta sẽ quay lại." Liên Thanh cười khanh khách nói với Dung Chiêu.

Vu Hoan ác hàn, chứng bệnh mặt mù của nàng chẳng lẽ lại nghiêm trọng hơn rồi? Con hàng kia thật sự là một nữ nhân sao?

"Mời hai vị đi vào bên trong này." A Hòa đợi thân ảnh Liên Thanh biến mất mới dẫn Vu Hoan cùng Dung Chiêu đi vào trong.

"Thiếu gia nhà các ngươi... có phải có đam mê đặc thù gì không?" Vu Hoan đi nhanh hơn vài bước, đi đến bên cạnh A Hòa.

A Hòa lui về sau mấy bước, đi đến phía sau Vu Hoan, dư quang lại quét đến khuôn mặt Dung Chiêu, sửng sốt một chút. Nhưng rất nhanh lại cúi thấp đầu xuống, đè thấp âm thanh: "Cô nương là hỏi, thiếu gia thích nam nhân đúng không?"

Vu Hoan: "..." Người bây giờ đều nói trắng ra như vậy sao?

"Ở Định Nam Thành, chuyện thiếu gia thích nam nhân cũng không phải chuyện gì bí mật, cô nương muốn hỏi gì cứ việc hỏi là được." A Hòa dám nói như vậy, đương nhiên những việc này bọn họ có thể trả lời.

Người ta đều đã nói như thế, Vu Hoan tất nhiên không khách khí: "Thiếu gia nhà ngươi sao lại thích nam nhân? Chảng lẽ nam nhân lớn lên đẹp hơn nữ nhân?"

A Hòa nghẹn nghẹn, sau một lúc lâu mới nói: "Thiếu gia cũng không phải không thích nữ nhân, nhưng mà... nam nhân có lực hấp dẫn với thiếu gia hơn."

Vu Hoan: "..." Cảm tình đây là hai người đều thích à?

Thật đáng sợ, nàng giống như nhận thức được một người biến thái không ra gì rồi.

A Hòa cẩn thận nhìn xung quanh một chút, tựa hồ sợ người ta nghe thấy: "Hai vị chính là khách nhân đầu tiên thiếu gia đưa về, chắc sẽ rất nhanh có lời đồn đãi truyền ra ngoài, hai vị cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."

"..."