Ba Chúng Ta

Chương 14: Muốn khóc thì cứ khóc đi



Có đôi khi, chuẩn bị tốt cũng không nhất định là có hiệu quả, như mang theo chiếc dù cũng không nhất định là trời sẽ mưa.

Như hiện tại, Byun Baekhyun ăn mặc vô cùng bảnh bao: giày da, quần ôm, áo sơ mi ca-rô, còn có nơ nhỏ và gọng kính màu đen —— lại cùng Park Chanyeol vai sóng vai ngồi trên bãi cỏ ở quảng trường, không hề đẹp đẽ gì thì thôi, lâu lâu lại còn có cơn gió to thổi qua.

Vốn tâm trạng của Park Chanyeol rất xấu, nhưng vừa nhìn đến Byun Baekhyun thì cậu liền bật cười.

“Sao cậu lại ăn mặc như vậy?”

Anh Byun bĩu môi: “Ăn cơm với nam thần đương nhiên phải mặc trịnh trọng một chút~~ Bộ nhìn kỳ cục lắm sao?”

“Rất đẹp trai… Nam thần của cậu, là… anh Xing Xing?”

“Ừm, từ thời đại học thì tôi đã cảm thấy anh ấy như thánh sống, anh Xing Xing học cũng giỏi, lớn lên cũng đẹp trai, nhân phẩm cũng tốt, gia thế cũng tốt… 〒▽〒 Giống như là không hề có khuyết điểm, chỉ có thể ngưỡng mộ thôi… A, đợi một chút, cậu không được gọi anh ấy là anh Xing Xing! Đó là tên tôi lén đặt cho anh ấy…”

Park Chanyeol đột nhiên cắt ngang Byun Baekhyun: “Tên gọi yêu lén đặt cho anh ấy?”

“Cái gì hả?! Không phải!”

Chàng trai như hồ ly lại phát điên rồi, giương nanh múa vuốt mà đánh Park Chanyeol. Đè cánh tay không an phận của cậu ấy lại, trên mặt Park Chanyeol lộ ra chút tiếu ý: “Xin lỗi, hại cậu lỡ mất cuộc hẹn với nam thần.”

“Đã nói là không phải hẹn hò!” Theo thói quen mà gõ lên đầu Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun lại lập tức phát hiện quan hệ hiện tại của hai người vẫn chưa đến trình độ có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy… Cho nên, mau chóng thu hồi nắm đấm, đổi lại nét mặt không được tự nhiên: “Là tôi nên xin lỗi mới đúng chứ, trước đó… hiểu lầm cậu như vậy…”

“Không có gì, cậu cũng không biết.”

Không đùa giỡn nữa, hai người lại im lặng ngồi trên bãi cỏ. Byun Baekhyun chơi với cái móc chìa khóa trong tay: “Tôi mắng cậu như vậy, sao cậu không phản bác lại tôi? Cậu đâu có làm gì sai…”

Park Chanyeol cầm móc chìa khóa trong tay Byun Baekhyun xoay xoay vài cái, lắc đầu: “Chuyện đó… rất không muốn nói cho người khác biết, sợ từ nay về sau người khác nhìn hai ba con chúng tôi như thứ khác loài, Bạch Cửu còn nhỏ, tôi không nỡ để nó chịu chút uất ức nào.”

Nói xong, lại tự giễu mà cười khổ một tiếng: “Tuy nhiên, hình như tôi là người khiến nó chịu uất ức nhiều nhất.”

“Không phải đâu, cậu là baba tốt nhất mà tôi từng thấy, còn tốt hơn cả baba của tôi.”

“Phư~” Park Chanyeol lại đưa tay vò rối tóc Byun Baekhyun: “Kêu một tiếng baba nữa nghe chơi.”

“Này!”

Yên tĩnh chưa được vài phút, hai cái tên này lại giống như hai con vật lăn qua lăn lại trên bãi cỏ. Chỉ lát sau, cả bộ quần áo chỉn chu của Byun Baekhyun đều dính đầy vụn cỏ, Park Chanyeol cũng không đỡ hơn chút nào, đầu tóc hoàn toàn biết thành một đống cỏ khô.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đến cùng vẫn không nhịn được, “Ha ha ha” mà bật cười.

“Chanyeol, tâm trạng đỡ hơn chưa?”

“Ừm, cảm ơn Baekhyun.”

“Này… Đừng khách sáo với tớ được không? Tớ ngay cả nam thần cũng không cần mà chạy đến an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu. Như vậy còn chưa nói rõ vấn đề sao? Tớ xem cậu là bạn thân, đừng nói những lời rỗng tuếch như vậy.”

“Tâm hồn bị tổn thương cũng sắp được chữa lành rồi, chỉ là tớ cảm thấy trong vấn đề dạy dỗ con cái thì mình có chút thất bại… Cộng thêm là thật sự rất mệt, thật sự rất cần nghỉ làm một ngày.”

Vừa quay đầu, Byun Baekhyun đã nhìn thấy quầng thâm dày đặc quanh mắt Park Chanyeol, suy nghĩ một hồi, vẫn vỗ vỗ lên bả vai gầy nhỏ của mình.

“Nè, dựa vào đây đi!”

“Hử?”

“Không phải nói mệt mỏi sao?”

Chàng trai như con chó bự nghe lời mà nhích lại gần, bộ dạng như giao cả người mình cho Baekhyun, thậm chí còn như chó ôm khúc xuương (gì vậy nè ==+)  mà ôm cánh tay Byun Baekhyun.

“Baekhyun, cậu mềm mềm thật thoải mái, cảm giác như gà quay ấy~~”

“=口= Cậu mới là gà quay đó! Người chỗ cậu ở đều phóng đại như cậu sao?”

=v= Xin chào tiểu thư, nàng thật xinh đẹp, tựa như đùi gà giòn cây và bánh khoai môn.

… Đúng vậy nha~ Là ai phát minh ra cách nói phóng đại này vậy…

“Baekhyun quay.”

“=口= Làm gì vậy?”

“Cậu nói… có khi nào từ nay về sau Tiểu Bạch Cửu không để ý đến tớ nữa không?”

Vai Byun Baekhyun run run làm Park Chanyeol hơi lắc lư một chút: “Sẽ không đâu, thằng bé sẽ không mang thù như thế… Nhưng mà bất kể thế nào, cậu đánh nó như vậy là cực kỳ không đúng.”

Park Chanyeol nhưng thật giống như không có suy nghĩ đến vấn đề này: “Vậy… nếu Tiểu Bạch Cửu tìm cậu làm baba, Baekhyun, cậu không được đồng ý với nó!”

“=口= Sao lại không đồng ý? Chẳng lẽ tớ chỉ có thể làm mama của nó thôi sao?”

“Cậu có thể làm anh của nó, lúc Baekhyun không giận xù lông cũng đáng yêu như Tiểu Bạch Cửu~”

“Cảm ơn cậu nha~”

Khẽ hắng giọng, Byun Baekhyun đột nhiên nghĩ đến cái gì.

“Chanyeol, có rất nhiều chuyện cậu thật sự không cần quá lo lắng. Bất kể là tương lai của cậu và Sehun hay bất kể là những chuyện khác. Có lẽ chuyện đã qua, mặc kệ cậu cố gắng nắm nó trong lòng bàn tay như thế nào, nó vẫn sẽ chạy đi. Không bằng cứ mở tay ra, vậy thì cậu cũng không cần vất vả nữa.”

“Tớ không muốn Tiểu Bạch Cửu nếm trải những chuyện buồn không đáng có…”

“Tớ kể một câu chuyện cho cậu nghe. Trước đây tớ có thích một người, là lúc mới lên đại học, thật sự là cực kỳ thích người đó, thích đến nỗi nếu phải chết vì người đó cũng không chút do dự. Tớ theo đuổi rất lâu mới quen được người đó, nhưng mà chỉ sau một tuần thì người đó đã bỏ rơi tớ.”

“Hả? Tại sao vậy?”

“Người đó cảm thấy tớ rất nhàm chán, không chút thú vị, cho nên liền chia tay chứ sao. Chanyeol, tớ nói cậu nghe, lúc đó tớ cảm thấy như cả bầu trời đều sụp đổ, tớ cảm thấy như cả đời này tớ cũng sẽ không thích người khác nữa. Cảm giác bị người mình yêu nhất chối bỏ~”

Park Chanyeol ôm sát cánh tay Byun Baekhyun: “Là do đầu óc người đó bị úng nước.”

“Mặc dù tớ đau lòng khổ sở vì người đó bỏ rơi tớ, nhưng mà trong lòng tớ vẫn rất thích người đó… Thời gian trôi qua từng ngày, một tháng hai tháng, đợi đến lúc tớ không nhớ rõ đã chia tay bao nhiêu ngày thì một ngày nọ, tớ đột nhiên phát hiện, thật ra ở trong lòng tớ, người đó đã sớm không còn quan trọng nữa… Cho nên, dù trong lòng nghĩ là phải nhớ thật kỹ, nhưng được thời gian giúp đỡ, cũng sẽ từ từ phai nhạt.”

“…”

“Mọi người trên thế giới này đều như nhau, Oh Sehun cũng thế, nó có rất nhiều tình yêu mà cậu dành cho nó, nó cũng sẽ dần quên khoảng thời gian bất hạnh và đau thương. Huống chi, đó là chuyện không cần phải nhớ kỹ.”

“Ừm, tớ hiểu được.” Park Chanyeol nhàn nhạt cười, đột nhiên giơ cánh tay của Byun Baekhyun lên cao: “Baekhyun quay, thật thoải mái lại thật sáng suốt!”

“… Tớ thật sự là… mặc kệ cậu… Tốt xấu gì thì tớ cũng đã kể cậu nghe chuyện tình của tớ, không phải sao? Sao cậu lại phản ứng như vậy! Nếu cảm thấy đồng cảm với tớ thì cũng không cần nói qua quýt như vậy! Muốn khóc thì cứ khóc đi!”

Phư, khóc cái gì chứ? Tại tớ cảm thấy thời điểm này có chút ấm cúng.

Điện thoại đột nhiên reo lên inh ỏi.

Park Chanyeol lấy điện thoại ra, nhất nút nghe: “Alô?”

“… Baba…”

“Tiểu Bạch Cửu?” Nghe được giọng nói của con trai, Park Chanyeol liền bật người dậy: “Bảo bối, con có khỏe không? Đang ở cùng với chú Lu sao?… Vẫn còn giận baba sao?”

“Baba… Ba về nhà đi, con nhớ ba lắm…”

“Tiểu Bạch Cửu…”

“Con không nên, không nên cào Xiao Ming… Nhưng mà con cũng không thích người khác nói baba của con không tốt… Con không phải là thằng bé không có baba…”

“Ba biết, ba biết… Thật xin lỗi, baba không nên đánh con, mông còn đau không?”

Thằng bé ở đầu bên kia điện thoại do dự một chút, sau đó mơ hồ nghe thấy được giọng của Lu Han ở một bên khuyến khích: “Mau nói đau! Đau muốn chết! Xem lần sau cậu ấy còn dám đánh con không!”

Byun Baekhyun ở đầu bên này của điện thoại cũng dựng lỗ tai lên nghe, lập tức bật cười: “Ha ha ha… Anh Lu Han làm gì vậy~~”

Oh Sehun cũng không phải là đứa bé ngốc, chỉ nghe thấy thằng bé dùng giọng bập bẹ nói: “Baba vù vù sẽ không đau ~”

Park Chanyeol từ trước đến nay vốn không có sức chống cự nên đương nhiên là bị hòa tan hoàn toàn.

“Được! Baba về nhà ngay!”

Một đoạn phong ba chấm dứt, cả người Park Chanyeol bắt đầu cảm thấy thoải mái.

Byun Baekhyun nhìn cậu ấy khôi phục lại bộ dạng đần độn lúc mới quen, chỉ cảm thấy khoảng thời gian cãi nhau “pằng pằng chéo chéo” với cậu ấy cũng sắp quay về rồi.

“Hôm nay cám ơn cậu nhiều, Baekhyun. Nếu như cậu theo đuổi nam thần cần tớ giúp đỡ, tớ nhất định dùng hết khả năng!”

Cậu xem đi, lại nói cái gì vậy?

Lại nổi giận mà đập lên đầu người kia: “Đã nói với cậu là tớ đối với anh Xing Xing không phải yêu thích giống kiểu kia!”

“Được rồi, được rồi, tớ biết rõ các người đều là con trai mà~~ Chỉ đùa một chút thôi~~~ Đừng có mỗi lần ra tay đều nặng như vậy~~~ ”

Park Chanyeol đẩy đẩy kéo kéo rồi lại dựa đầu lên vai Byun Baekhyun, vẻ mặt thỏa mãn kiểu “Nơi này thật sự là tiên cảnh nhân gian”.

Byun Baekhyun lại giống như, đột nhiên, không còn vui vẻ như ban đầu.

Do Kyungsoo đứng ở cửa ra vào của công ty K, cùng với vướng mắc không sao yên lòng được của cậu.

“Chú ơi, thật sự không biết là ai gửi cho cháu sao?”

“À, không biết.”

Thật là quá kỳ quái rồi… Ngày hôm qua mình chỉ thuận miệng nói một câu là cảm thấy máy chơi game mới ra trông rất đẹp, hôm nay nó lại nằm ngay ngắn trong hộp biến thành của mình!!

Ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi… Mình lại không chơi game!… Xin hỏi cái máy này có thể chơi trò Snake sao?

Cảm giác bị thần ma phương nào dòm ngó mà chính mình lại hồn nhiên không biết gì hết, cho dù biết rõ cũng không thể nào nhìn thấy được… lại khiến cho Do Kyungsoo từ đầu đến chân đều không thoải mái.

Vì sao mà mấy cô trong kịch truyền hình lại thích chuyện ngạc nghiên không đầu không đuôi thế này? Không biết là rất dọa người ư!

Tặng quà cho mình, có thể là hoàng tử mà cũng có thể là ếch xanh. Hơn nữa, mình cảm thấy người tặng những món này nhất định là một ông chú kỳ quái!

(⊙_⊙) Cảm giác cuộc sống của mình rơi vào một cái động tối đen sâu không thấy đáy.

Ông chú kỳ quái xin hãy buông tha cho cháu! Cháu là một thằng nhóc rất nhàm chán!

“Hắt xì!” Trong văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc Kim Jongin hắt xì một cái vang dội.

Nghĩ suốt hai ngày xem nên tặng quà gì cho chàng trai mắt to mà mình vừa thấy đã yêu, điện thoại liền vang lên, là bạn xấu nhiều năm của mình —— Wu Yifan.

“Kkam Jong, sao vậy?”

“Suy nghĩ làm sao để đánh gục tên nhóc của tớ~”

“Nhìn không ra nha~ Đổi chiến thuật rồi hả? Lần này mất bao lâu để cưa được… Để tớ đoán thử xem, 10 ngày?”

“Thôi đi, tớ vẫn chưa theo đuổi được. Đang thả dây dài~~~ câu cá lớn~~”

“Vậy cậu cũng không cần thả lưỡi câu tới tận chỗ của tớ, không biết là có hơi xa sao? Hơn nữa, hôm nay tớ nhìn thấy cậu ấy rồi, thằng nhóc kia, thằng nhóc kia ít nhất cũng một mét tám!”

Kim Jongin có chút khó hiểu: “Lão Wu, cậu đang nói cái gì… DoDo nào có một mét tám… A! Mẹ nó! Ai nói với cậu rằng người đến chỗ tòa soạn của cậu là người tớ yêu hả?! Đó là bạn thân của DoDo của tớ! Tớ đã nói với cậu rất rõ ràng rồi mà!”

=v= Cái gì mà DoDo của cậu, DoDo bị cậu dọa cũng thừa sống thiếu chết rồi…

“Hả? Người cậu thích không phải cậu ấy?”

“Không phải! Tớ sẽ không quen người cao hơn tớ!”

“Ặc… Có chút phiền toái…”