Bá Chủ Thu Mua

Chương 101: Giá trị của Thanh Long Ngọc



Khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật Thạch Thành cách nội thành 25 km, diện tích 6.2 km2, giao thông thuận tiện, các hạng mục đồng bộ đều đầy đủ hết. Ban quản lý khu quy hoạch là một tòa nhà màu xám 5 tầng, khi tiến vào đây thì bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Trạm Thu Mua.

"Keng: Phát hiện khoáng chất có giá trị kinh tế nhất định!"

Trụ sở Ban quản lý cũng không phải quá lớn, mặt đất được lát bởi một loại đá màu xanh trông rất sạch sẽ. Có lẽ cũng mới lát chưa lâu, xung quanh còn có chút đá vụn thừa chưa được dọn dẹp.

Sau khi Hác mãnh xuống xe, cũng không vội vã đi tới tòa nhà văn phòng, mà trước tiên đi tới phía trước, lượm một khối tảng đá màu xanh không lớn lắm, bỏ vào trong Trạm Thụ Mua!

"Vật liệu màu xanh lục (Thanh Long Ngọc): là một loại ngọc thạch, có giá trị thưởng thức cùng sưu tầm nhất định. Giá mỗi kg thu mua: 60 kim tệ."

Nhìn nhắc nhở của hệ thống Trạm Thu Mua, Hác Mãnh ngây người, mỗi kg 60 kim tệ? Vậy có nghĩa là loại Thanh Long Ngọc này được hệ thống trả giá tương đương với 15,000 tệ tiền mặt sao? Vãi hàng, trong đầu hắn toát lên ý nghĩ, khu quy hoạch này thực sự có tiền, lại dùng ngọc thạch để lót đường, không sợ nửa đêm có người đào đi sao?

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, dù cho khu quy hoạch kinh tế kỹ thuật có tiêng đi chăng nữa cũng không cần thiết lãng phí tiền như vậy chứ?

"Sao vậy, cầm tảng đá vụn rồi trợn mắt ngây ngốc như thế làm gì?" Chu Đào đi tới hỏi.

Tảng đá vụn?

Một câu nói thức tỉnh Hác Mãnh, không sai, lãnh đạo khu quy hoạch dùng Thanh Long Ngọc để lót đường, điều duy nhất có thể giải thích được là loại đá này giá cả cũng không cao, nếu theo suy luận như vậy thì có nghĩa là mọi người còn chưa ý thức được giá trị của Thanh Long Ngọc? Trong đầu hắn liền hiện lên ba chữ, phát tài rồi!

Hác Mãnh mừng rỡ đứng dậy, cầm một khối Thanh Long Ngọc, nói: "Mau tìm người hỏi thăm giúp ta xem loại tảng đá màu xanh này mua từ nơi nào, ta có chỗ cần dùng loại đá này."

Chu Đào sửng sốt, nhìn chằm chằm Hác Mãnh không động đậy.

"Ngất, nhìn cái lông à, mau gọi điện thoại hỏi đi, ta không nói đùa đâu, đang nói chuyện nghiêm túc đó!" Hác mãnh trừng mắt, thấp giọng cười mắng.

"Có giá trị à?" Chu Đào rất hiểu rõ người huynh đệ này, nhẹ giọng hỏi.

Hác Mãnh không trả lời, chỉ gật gật đầu, hắn quay đầu đánh giá xung quanh. Trạm Thu Mua đã đưa ra giá cả thu mua là mỗi kg 60 kim tệ, nói cách khác loại Thanh Long Ngọc này mỗi kg có giá là 15,000 tệ, trụ sở khu quy hoạch lớn như vậy, mỗi viên đá lát có độ dầy 3.5 cm, rộng 30 cm, dài 60 cm, thế thì dùng số lượng Thanh Long Ngọc e rằng cũng không ít hơn 10 tấn chứ?

Đây không phải là dùng đá lát nền, mà là dùng vàng để lát nền rồi.

Chu Đào lấy điện thoại gọi trực tiếp cho trưởng ban quản lý khu quy hoạch, vị này đúng lúc hắn đã từng gặp mặt hai hôm trước, cha hắn muốn đầu tư bên trong khu quy hoạch mấy trăm triệu để xây dựng một xưởng sản xuất thép lớn, nhưng vẫn còn chưa quyết định chắc chắn, vẫn còn đang phải đàm luận.

"Có phải chú Lưu không ạ? Ha ha, cháu là tiểu Chu, Chu Đào, đúng đúng Chu Đại Hải là cha của cháu. Là như này, cháu có một người bạn muốn đầu tư trong khu quy hoạch, muốn xây dựng một xưởng may, vốn đầu tư khoảng chừng 5 triệu, tuy rằng quy mô cũng không phải lớn nhưng chân muỗi dù nhỏ cũng có thịt mà, không biết chú Lưu có hoan nghênh hay không vậy."

Chu Đào nhìn Hác mãnh, vừa cười vừa khách sáo vài câu, sau khi nói rõ ý đồ thì mới hỏi: "Đúng rồi, chú Lưu, ngoài sân trụ sở của các chú lát loại đá xanh gì vậy, mua ở đâu thế, cháu nhìn mà cũng thích, muốn mua một ít để trang trí trong sân nhà."

"Cái đó à, để chú tìm người hỏi giúp cháu, cháu bây giờ đang ở trụ sở Ban quản lý à? Đúng lúc chú cũng đang ở đây, đi vào chúng ta gặp mặt nói chuyện tiếp."

"Vâng" Chu Đào cúp điện thoại. Trưởng ban quản lý khu quy hoạch kinh tế Thạch Thành là Lưu Kiến Quân, tầm 40 tuổi, một người rất có đầu óc và năng lực, cũng là người biết làm việc nếu không làm sao có thể được lãnh đạo tín nhiệm mà đề bạt làm trưởng ban quản lý được.

"Đi, chúng ta đi vào rồi nói" Chu Đào nói với Hác mãnh.

Hác Mãnh cũng biết có một số việc không vội được, hai người đi vào văn phòng trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch, Chu Đào không có hỏi về Thanh Long Ngọc nên Hác mãnh cũng ngậm miệng không nói thêm gì.

Cũng vì đã điện thoại tới trước nên hai người thuận lợi đi tới phòng làm việc của Lưu Kiến Quân/

"Chú Lưu, đây là người anh em tốt của cháu, Hác Mãnh, hai đứa cháu từ nhỏ mặc chung một chiếc quần mà lớn lên, nhưng mà tên này lại không hứng thú với việc học, vì vậy gia đình hắn muốn giúp hắn xây dựng một xưởng may, tự mình sản xuất ra sản phẩm rồi tiêu thụ thông qua internet, đây cũng coi như gây dựng sự nghiệp rồi!" Chu Đào cười giới thiệu. Qua khẩu khí cũng có thể thấy hắn không coi Lưu Kiến Quân là người ngoài cho nên nói chuyện rất tùy ý.

Hác mãnh cũng biết, đây là Chu Đào đang rát vàng lên hắn của hắn, muốn giúp mình tăng thêm giá trị bản thân. Liền cười nói: "Chào chú Lưu, chú gọi cháu là tiểu Mãnh là được ạ"

Lưu Kiến Quân rất vui vẻ, mời hai người ngồi xuống nói chuyện. "Vừa rồi chú gọi điện thoại hỏi giúp cháu rồi, vật liệu lát bên ngoài sân là đá Thanh Long, giá cả đắt hơn đá Cẩm Thạch một chút, nơi sản xuất là ở tỉnh Đông Xuyên, huyện Thanh Long. Lát nữa chú kêu người đưa địa chỉ cho cháu. Là một nhà máy mới xây dựng, một người họ hàng của lãnh đạo trong Ban quản lý vừa mới mở, nếu không chúng ta cũng sẽ không dùng vật liệu này, đang lo không có nguồn tiêu thụ đây, nếu Chu thiếu có thể giúp đỡ nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn này thì không thể tốt hơn rồi."

"Về nhà cháu sẽ nói với cha cháu, cháu thật sự coi trọng loại vật liệu này, màu sắc tươi đẹp, hoa văn cũng không tệ, khiến người ta nhìn cũng thấy thoải mái." Chu Đào cười nói.

Lưu Kiến Quân cũng không có suy nghĩ nhiều, nói chuyện phiếm một lúc rồi chuyển sang nói tới việc đầu tư xây dựng xưởng may.

Mảnh đất quy hoạch cũng có tốt có xấu, diện tích thì cũng có khối lớn khối nhỏ, vì vậy giá cả từ 50,000 đến 100,000 một mẫu, nơi có nhiều hạng mục hỗ trợ gần với trung tâm khu quy hoạch thì giá cả cao hơn một chút, ngược lại thì giá cả sẽ thấp hơn một chút. Nhưng vì có cái bóng của lão tử Chu Đào mà Hác mãnh cũng được dính một chút ánh sáng.

Bỏ ra 650,000 thuê được 10 mẫu đất không tệ bên trong khu quy hoạch, dựa trên chính sách ưu đãi thì miễn 3 giảm 3, chỉ cần ký kết hợp đồng, bất cứ lúc nào công nhân cũng có thể bắt đầu khởi công xây dựng.

Hác Mãnh cũng không đắn đo gì cả, hơn nữa cũng có Chu Đại Hải làm chỗ dựa, liền lập tức ký hợp đồng tại chỗ.

Trước khi đi, Chu Đào từ Ban quản lý lấy được địa chỉ khai thác ra đá Thanh Long, bao gồm cả số điện thoại của người họ hàng nhà lãnh đạo khu quy hoạch, nếu muốn vật liệu thì không cần tự mình đi huyện Thanh Long tỉnh Đông Xuyên, trực tiếp gọi điện thoại bọn họ sẽ chở vật liệu đá tới đây. Đơn giản, thuận tiện, vấn đề duy nhất là muốn số lượng lớn hay nhỏ mà thôi.

Trên đường vềm Chu Đào vân vê Thanh Long Ngọc trên tay, hiếu kỳ hỏi: "Loại đá Thanh Long này thật sự có giá trị?"

"Ngươi không cảm thấy đây là một loại vật liệu rất tốt sao? Không nghe trưởng ban Lưu nói à, loại vật liệu đá này vừa mới lên thị trường không lâu, mọi người còn chưa biết nhiều đến nó!" Hác Mãnh cười nói, tâm tình hắn hiện tại rất tốt, Thanh Long Ngọc đối với người khác mà nói không biết có đáng giá hay không, nhưng đối với hắn thì có giá trị rất lớn.

Hắn luôn muốn tìm một loại vật liệu có giá trị cao, bán ra lượng lớn cho Trạm Thu Mua để đổi lấy lượng lớn kim tệ. Hắn đã tìm rất lâu rồi mà chưa tìm được, không nghĩ tới ở sân trụ sở Ban quản lý khu quy hoạch lại gặp được, đây gọi là "Đi mòn gót giầy cũng không tìm được, nhưng vô tình gặp được lại chẳng tốn chút thời gian nào".