Anh Và Chúng Ta

Chương 30: Ngoại Truyện Phiên Bản Nguyễn Tiến Đức 3



Tôi ngồi trong phòng gõ máy tính, à nói đúng ra là ngồi tập chỉnh âm, đó là công việc chính của tôi mà.

Anh Mạnh từ bên ngoài bước vào, anh vừa tắm xong, một tay dùng khăn lau tóc cho bớt nước.

"Cho anh mượn cái mấy sấy."

Tôi đang bận tay nên chẳng nhìn lại mà chỉ tiện miệng nói:

"Ở tủ đầu giường anh nhé, anh lấy giúp em."

Thật ra anh Mạnh cũng chẳng muốn ở nhà tôi, chỉ là thời điểm này tìm trọ hay chung cư thuê cũng không dễ, với cả bố mẹ tôi cũng mong anh ở lại đây để hai anh em tiệm chăm sóc nhau nên anh mới miễn cưỡng.

Mãi một lúc sau tôi chẳng nghe thấy động tĩnh gì từ anh, tôi mới quay đầu lại, trên tay anh là một sấp ảnh mà tôi đã cất từ lâu trong tủ, những tấm hình kỷ yếu cuối cấp ba của tôi và Hương, thực ra thì cũng không có gì để tôi phải dấu anh, nhưng tôi sợ anh sẽ nghĩ nhiều vì chỉ có ảnh của tôi và Hương, không ai biết tôi giữ lại những tấm ảnh này.

Tôi hơi hoảng, nhưng vẫn cố bình tĩnh, tôi đứng lên bước về phía anh, tôi cố tỏ ra bình tĩnh để nói chuyện:

"À, đây là những tấm ảnh kỷ yếu cấp ba. Em với Hương chỉ chụp ảnh bạn bè thôi."



Anh Mạnh đưa lại cho tôi những tấm hình, trên gương mặt không biểu lộ gì, tôi thở phào nhẹ nhõm. Còn anh tôi lấy máy ra sấy tóc như bình thường.

Anh ấy chẳng bao giờ ngủ với tôi, dù là nhà chỉ có hai anh em, tôi cũng tưởng anh sấy tóc xong sẽ về phòng mình như mọi khi, nhưng không, tôi ngồi di chuột như bình thường, anh ngồi phía sau giường lại nói:

"Tối nay cho anh ngủ với chú nhé."

Tôi có chút không hiểu, chẳng biết sao nay anh lạ quá, chẳng lẽ anh đã nghi ngờ gì mối quan hệ của tôi và Hương. Tôi hít sâu rồi thở dài, đóng máy tính lên, tắt điện lên nằm với anh, đây là hôm đầu tiên tôi thấy anh không ôm mấy tính làm việc hay gọi khách hàng.

Tôi có sự chột dạ sẵn trong người vì tôi biết Hương là người yêu anh nhưng vẫn ôm mộng tưởng kéo cô ấy về với tôi. Tôi là em trai nhưng lại lén lút sau lưng làm phiền người yêu anh.

Tôi im lặng nằm bên anh, tôi chẳng biết mở miệng thế nào.

"Anh đã từng nghe cô ấy nói về mối tình đầu một cách đầy hy vọng, rồi lại rất nhiều lần anh vô tình thấy cô ấy ở trong phòng khóc đến tê tâm liệt phế, anh lúc đó chỉ muốn tìm đến thằng khốn đó, cho nó một trận. Đức à, chú có biết không? Lúc đó anh đau lắm, anh tức vì bản thân chẳng thể xuất hiện sớm hơn."

Màn đêm im lặng, tiếng anh như phá vỡ tất cả, tôi nghe anh nói mới biết hóa ra anh yêu cô gái ấy không kém tôi. Anh thậm chí chưa từng làm tổn thương cô ấy như tôi.

Tôi nghẹn họng, tự dưng họng tôi khô đến kì lạ, những tuyến nước bọt bỏ rơi tôi rồi thì phải.

"Anh gặp cô ấy như thế nào? Hương quan trọng với anh như thế sao?"

"Lần đó trường anh mở hộ sách to lắm, anh cũng tiện thể ghé qua mua vài cuốn sách bổ ích thì vô tình gặp Hương, cô ấy lẻ bóng một mình, e thẹn, ít nói. Khi vô tình đụng phải anh, cô ấy đã cắm gằm mặt xuống để xin lỗi, còn anh lại vô tình bị đôi mắt long lanh chan chứa nỗi buồn đó thu hút, anh thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Lần thứ hai, anh gặp cô ấy ở hồ Con Rùa, cô ấy vẫn đi một mình, nhưng hoạt bát hơn, anh bước đến xin thông tin liên lạc, cô ấy cười, cúi đầu xin lỗi rồi bước đi. Lần thứ ba, anh lại gặp cô ấy ở trong trung tâm thương mại, cô ấy vẫn xinh đẹp như thế, nhưng không còn nhút nhát nữa, cũng không còn đi một mình nữa, anh lại đến xin thông tin của cô ấy, cô ấy vẫn cúi đầu xin lỗi và quay đi, mãi vài ba lần sau nữa, anh mới miễn cưỡng được cô ấy cho phương thức liên lạc. Lần đầu anh cảm thấy mình vui đến thế, lúc đó anh chưa có gì trong tay cả, nhưng cô ấy chưa từng đòi hỏi gì. Hỏi cô ấy có quan trọng không? Ngoài bố mẹ ra, có lẽ người duy nhất cần mạng của anh, anh cũng không ngần ngại đưa chính là Hương, chỉ có thể là cô ấy."

Tôi nghe anh nói thì chỉ biết thở dài, hóa ra không chỉ có một mình tôi yêu cô ấy, ngoài thế giới kia còn rất nhiều người yêu Hương, yêu đến mức sẵn sàng trao mạng cho cô ấy.

"Anh nói nhiều như thế chỉ vì muốn xác nhận trước đây em với Hương là gì của nhau đúng không?"

Trong bóng tối, tôi chẳng thể nhìn vào mắt đối phương, không thể biết trong tim anh Mạnh nghĩ gì, nhưng tôi cũng biết sau khi thấy những tấm hình đó anh mới hỏi tôi và tâm sự nhiều như thế.



"Anh không cần phải vòng vo, em cũng là đàn ông mà, lại còn là em trai anh nữa. Em chính là mối tình đầu của Hương Anh à, bốn năm trước khi còn là sinh viên năm nhất, em đã yêu cô ấy, nhưng.."

"Nhưng người yêu cũ của em từ đâu đó xuất hiện, em đã bỏ rơi cô ấy, đúng không?" Anh Mạnh nói.

Tôi hơi bất ngờ vì những chuyện này không nhiều người biết, bố mẹ Hương chắc chắn sẽ không kể với anh, Phạm Đình Cường thì càng không, tôi thấy bầu không khí này khó thở quá.

"Anh cảm thấy cái thế giới này cũng khá rộng lớn mà, không ngờ khi anh yêu một người, cô ấy lại là người bị chú làm tổn thương. Anh chẳng trách chú được, có trách thì trách anh, anh xuất hiện không đủ sớm. Đức này, nếu bây giờ cho chú cơ hội chăm sóc Hương, chú sẽ nghĩ sao?"

Anh đang thử lòng em à?

Tôi ngồi dậy bật điện, tôi thấy bóng tối kia ngạt quá. Tôi ra ghế ngồi, lúc này tôi mới phát hiện, anh tôi đã mắt đỏ hoe.

Hay khóc quá, cái bộ truyện này ai cũng có cảnh khóc, không chừa ai cả.

"Chú trả lời anh đi."

Anh Mạnh đã căng, tôi cũng đành nói thật, mặc dù tôi biết điều này là sai, nhưng cảm xúc thì không thể che giấu được.

"Anh, anh đang nói gì vậy? Hương là người yêu anh."

"Nhưng anh không thể chăm sóc cô ấy nữa, chú biết không? Anh có bệnh trong người rồi. Anh lo mình không thể đồng hành cùng cô ấy nữa. Anh rất muốn sau này, có ai đó có thể thay anh yêu cô ấy, không làm cô ấy khóc, anh sợ rồi ai đó sẽ làm cô ấy khóc như trước đây Đức à."

Tôi cũng ngơ luôn, anh mắc bệnh gì mà nghe nghiêm trọng quá, tôi biết anh không nói đùa, tôi ngồi lại và nhìn vào mắt anh:

"Anh nói gì vậy? Anh bị bệnh gì? Anh nói cho em nghe, em biết anh không nói dối, anh nói em biết đi."



"Anh bị ung thư rồi, anh sắp chết rồi. Anh không thể đồng hành cùng mọi người được nữa."

Anh Mạnh nói xong thì bật khóc bất lực, giờ tôi mới hiểu thế nào là bất lực thật sự, anh trước mặt tôi khóc như một đứa trẻ, đau khổ vật vã, tôi lại chẳng làm được gì, nước mắt tôi cũng thế mà rơi theo anh từ bao giờ không hay. Có lẽ tôi là người đầu tiên anh tiết lộ căn bệnh của mình, anh nói là ung thư phổi, nhưng một người chưa bao giờ hút thuốc hay chất kích thích như anh làm sao lại có thể bị như vậy, bệnh đã ở giai đoạn hai và cần điều trị, anh lần này trở lại Hà Nội để thăm Hương, rồi sẽ điều trị, nói rằng tôi đừng cho bất kì ai biết, nhất là Hương, đừng để cô ấy biết gì cả.

Tôi đau lòng nhưng cũng chỉ đành đồng ý, nếu không anh ấy sẽ quỳ xuống xin tôi mất. Anh ấy sẽ quay lại Sài Gòn và điều trị vào đúng ngày sinh nhật Hương, vì thế nên anh nhờ tôi tổ chức sinh nhật cho cô ấy, hiển nhiên Hương không biết gì cả.

Anh Mạnh dường như đã yêu Hương đến mức không thể buông bỏ cô ấy, Hương như là món bảo vật quý mà đến chết anh ấy cũng không thể mang theo, chỉ có thể là những tiếc nuối.

Khi anh ấy từ bỏ, tôi sẽ có cơ hội, nhưng chẳng biết sao tôi lại chẳng vui nổi mà trong lòng sáo rỗng, trống rỗng, hoang mang, không biết phải làm gì thêm, tôi yêu Hương, nhưng tình cảnh éo le quá.

Cả đêm đó tôi không ngủ được, sáng hôm sau tôi dậy sớm nấu cơm cho anh, rồi chiều anh lên máy bay trở về Sài Gòn, tôi vẫn phải cố tỏ ra như không có gì trong sinh nhật của Hương, thậm trí còn cưỡng hôn cô ấy.

Khi nghe Hương nói yêu tôi, chưa từng có quan hệ thể xác với anh Mạnh, tôi vui lắm, tôi là người đàn ông duy nhất của cô ấy, thiếu điều đêm đó, tôi cùng cô ấy có một đêm mặn nồng, nhưng nghĩ đến anh trai tôi, tôi thật sự thấy có lỗi, tôi đưa cô ấy và Huỳnh Mai Anh về nhà, rồi ra về.

Tôi thương cô ấy, thương cả anh Mạnh, thương cho cả thứ tình cảm dở dang của ba chúng tôi.