Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 74: Đến bên cạnh tôi hoặc trong lòng tôi



Dưới bóng đêm, Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô, hai tay cô dùng sức xoắn chặt một chỗ, có vẻ căng thẳng không yên, Thẩm Duệ rút tay ra khỏi túi quần tây, hơi nghiêng mình, cầm chặt tay của cô, kéo cô vào trong cửa: “Đi vào rồi hãy nói.”

Tống Hân Nghiên bị anh kéo vào, bóng dáng cao lớn của người đàn ông hiện lên dưới ánh đèn đường, bước chân của anh không quá nhanh, đủ để cô đuổi kịp. Nhìn thấy căn biệt thự trước mắt, cô đột nhiên dừng lại, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Thẩm Duệ, tôi không tiến vào, tôi đến đây chỉ muốn hỏi anh mấy câu, hỏi xong sẽ đi ngay.”

Thẩm Duệ dừng lại, quay người, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô, cất giọng khàn khàn: “Hân Nghiên, em tìm đến tôi, tôi rất vui vẻ. Em muốn hỏi cái gì, tôi đều biết cả, thế nhưng em đã nghĩ rõ chưa. Sau khi nghe được đáp án của tôi, em sẽ không thể rời xa tôi nữa.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, tình cảm che giấu trong mắt người đàn ông từ từ tuôn trào, càng ngày càng bừng cháy mãnh liệt, không hề giấu diếm cô. Cô bị anh nhìn đến bối rối, trong lòng hối hận bản thân đã liều lĩnh.

Cô xoay người, vừa định rời đi, phía sau đã truyền đến tiếng của Thẩm Duệ: “Đúng, tôi ly hôn Nhược Kỳ là vì em.”

Tống Hân Nghiên chợt dừng bước, bên tai ông một tiếng, không thể tin anh thật sự thừa nhận. Cô xoay người sang chỗ khác, tình cảm trong mắt người đàn ông càng thêm sâu sắc. Anh tiến lên một bước, lặp lại: “Tôi ly hôn Nhược Kỳ, là vì em!”

Tống Hân Nghiên rối ren trong gió, tình cảm thiêu đốt trong mắt anh khiến cô không thể chống cự. Cô lảo đảo lui về phía sau một bước: “Anh đã biết Tống Nhược Kỳ và cháu trai mình… Tại sao anh lại chọn bỏ qua?”

Thẩm Duệ nhìn cô không hề chớp mắt, bỗng nhiên thở dài: “Hân Nghiên, chẳng phải trong lòng em đã có đáp án từ lâu rồi à?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, không thể tin nổi. Anh che giấu tới mức này, chỉ sợ đến bây giờ Đường Diệp Thần còn tưởng tất cả những chuyện giữa anh ta và Tống Nhược Kỳ vô cùng bí mật.

“Tôi hỏi anh một vấn đề cuối, anh cố gắng tiếp cận tôi, là vì muốn trả thù bọn họ đúng chứ?”

Thẩm Duệ bất đắc dĩ thở dài, cô nhóc này quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu thế này thôi à? “Tống Hân Nghiên, những lời này tôi chỉ nói một lần, em hãy nghe cho kỹ. Tôi thích em, thích đến mức không thể kiềm chế được. Tất cả những chuyện tôi làm đều chỉ một mục đích duy nhất, chính là cố gắng làm em yêu tôi.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh đầy khó tin, anh đã từng nói rất nhiều lời tâm tình tương tự nhưng cũng chỉ có câu này khiến tâm trạng cô run rẩy. Anh nói anh thích cô, thích đến mức không thể khống chế. Người đàn ông này, tại sao đến chuyện tỏ tình cũng tràn đầy khí phách như vậy chứ.

“Không, tôi không tin, trước đêm bên ngoài đồn cảnh sát giao thông, chúng ta hoàn toàn không có cái gì, tại sao anh lại thích tôi?" Đầu Tống Hân Nghiên rối tinh rối mù, cô mơ hồ đoán được Thẩm Duệ có ý với mình, chỉ không ngờ anh sẽ trực tiếp thổ lộ với cô. Một người đàn ông trưởng thành tỏ tình rất quyến rũ, khiến người khác không kiềm được rung động. Chẳng qua cô đã không còn là một cô gái nhỏ, trong lòng rung động đấy nhưng phải suy nghĩ đến thực tế.

Thẩm Duệ nhìn cô, chân thành nói: “Tôi đã chú ý tới em sớm hơn khi ấy rất nhiều.”

Anh vẫn luôn chờ đợi một cơ hội bước vào cuộc đời cô, đêm bên ngoài đồn cảnh sát giao thông đó, thấy cô ngồi xổm bên đường ngẩn người, dáng vẻ kia như bị cả thế giới từ bỏ, anh biết rõ, mình không thể đợi thêm nữa.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên: “Từ khi nào?”

Thẩm Duệ liếc cô, cười khẽ: “Em định đứng ngoài cổng thảo luận với tôi à? Hiện tại tôi rất mệt, chúng ta đi vào ngồi xuống nói chuyện được chứ?”

Tống Hân Nghiên nhìn anh, sự tò mò của cô khiến cô theo sau anh vào biệt thự, ở cửa ra vào vẫn còn đôi dép nữ mà cô mang lần trước. Cô cúi xuống cởi giày, nhìn anh đi vào phòng khách, do dự một hồi. Hiện tại đã muộn, cô ở trong nhà một người đàn ông độc thân có chút không thích hợp.

Thẩm Duệ mặc kệ cô, anh đi vào bếp, rót một ly nước trái cây, thấy cô vẫn đứng bồi hồi ở huyền quan thì nhướng mày: “Hân Nghiên, vào nhà ngồi đi.”

Tống Hân Nghiên lưỡng lự, chậm rãi bước vào. Cô nhận lấy ly nước trái cây, ngón tay vô tình chạm vào đầu ngón tay ấm áp của anh, tim khẽ lệch một nhịp, nhanh chóng rụt tay lại. Chiếc ly rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

"Thật, thật xin lỗi, tôi lập tức dọn dẹp!" Tống Hân Nghiên ngồi xổm, dùng tay nhặt miểng thủy tinh, Thẩm Duệ định ngăn cản đã không kịp. Chỉ nghe thấy cô khẽ kêu một tiếng, anh ngước mắt nhìn lại đã thấy đầu ngón tay cô chảy máu.

Anh cúi người xuống, cầm chặt tay cô, kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm, ngồi xuống ghế sô pha. Anh cẩn thận kiểm tra trên vết thương cô còn vụn thủy tinh nào không, xác định không có, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu ngậm ngón tay trong miệng.

"Thẩm Duệ, bẩn..." Tống Hân Nghiên không kịp ngăn cản anh, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác mềm mại nóng ướt khiến cả người cô run lên. Nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, trong lòng cô giống như có một con nai, điên cuồng chạy loạn. Anh nhẹ nhàng mút đầu ngón tay cô, không làm cô có cảm giác đau đớn nhưng lại hệt như mang theo một dòng điện, nhanh chóng xuyên qua cả người.

Cơ thể Tống Hân Nghiên không kiềm được bắt đầu run rẩy, cô biết rõ anh làm như vậy để cầm máu cho mình nhưng vẫn khiến cô kìm lòng không đậu suy nghĩ miên man.

Thật ra hiện tại đêm đã khuya, trai chưa cưới vợ gái chưa gả chồng ở cùng nhau, còn làm động tác mập mờ thế này…

Tống Hân Nghiên nhanh chóng rút tay về, lòng bàn tay Thẩm Duệ trống rỗng. Anh ngước mắt lên liền thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, chậm rãi nhoài người về phía cô.

Tống Hân Nghiên nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mình càng ngày càng gần, trong mắt anh ánh lên tia ham muốn cực nóng. Cho dù cô ngây thơ cũng biết anh muốn làm gì, tim cô đập nhanh, muốn đứng dậy nhưng cả người lại mềm nhũn không có chút sức lực.

Thẩm Duệ càng ngày càng đến gần, Tống Hân Nghiên sợ tới mức vội vàng nhắm chặt hai mắt, độ nóng trong tưởng tượng không rơi xuống môi, mí mắt hơi ngứa ngáy. Cô mở to mắt, chỉ thấy Thẩm Duệ đang chà xát sợi lông mi trên đầu ngón tay, cười như không cười nhìn cô. Anh đùa giỡn: “Vừa rồi em đang suy nghĩ gì? Tại sao lại nhắm mắt thế? Muốn tôi hôn em à?”

Tâm tư bị nhìn thấu, Tống Hân Nghiên vô cùng chật vật, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô còn nghĩ, nếu anh hôn cô, cô nên hùa theo hay chống cự?

Thẩm Duệ vô cùng tiếc hận: "Tiếc thật! Nếu biết trước em chờ mong như vậy, tôi đã không buông tha cơ hội tốt này, hiện tại muốn tiếp tục không?” Nói xong, anh giả vờ nghiêng người muốn hôn cô.

Tống Hân Nghiên phản ứng cực nhanh, vội vươn tay che lại miệng anh, hoảng sợ kêu lên: "Thẩm Duệ, anh đừng làm loạn!"

Thẩm Duệ hôn lên lòng bàn tay cô một cái, Tống Hân Nghiên vội vã rụt tay lại. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ngứa ngáy, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, không dám nhìn anh. Mắt thấy ngón giữa bị anh mút đến trắng bệch, máu đã ngừng chảy. Nhịp tim cô đập rất loạn, không dám ở lại tiếp, đứng dậy nói: "Tôi về đây."

Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay lớn siết chặt, nhịp tim khẽ ngừng, quay đầu lại. Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô nói: “Đã muộn rồi, tôi lo lắng em một mình trở về, đêm nay ở lại đây được không?”

Lời mời của một người đàn ông trưởng thành, không hề pha trộn ý gì nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng rung động.

“Thẩm Duệ, tôi..."

"Đêm nay tôi không muốn ở một mình, ở bên tôi được không? Tôi hứa sẽ không làm gì, chỉ ngủ thôi, nhé?" Giọng Thẩm Duệ khàn khàn, đầy từ tính, liên tục kiểm tra sự tỉnh táo của cô.

Biết rất rõ không thể như vậy, nhưng khi nhìn thấy sự mong chờ trong mắt anh, Tống Hân Nghiên lại không đành lòng từ chối khiến anh thất vọng. Cô không kiềm được gật đầu: “Tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”

"Không được, em ngủ chung với tôi." Trong giọng của Thẩm Duệ xen lẫn một tia tùy hứng hiếm thấy. Cô ở chỗ này, ngay trước mặt anh, anh kiềm chế không đụng vào cô đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Anh muốn cô ở lại, vô cùng muốn.

Tống Hân Nghiên nhíu mày: "Vậy tôi trở về."

Giữa họ bỗng nhiên biến thành như thế này, cô chưa nghĩ thấu hiện tại phải đáp lại anh như thế nào, hay là nói sau này bọn họ phải làm gì đây? Anh đã thú nhận với cô như một đàn ông đối xử với người phụ nữ mình yêu, cô không thể lờ đi xem như không thấy. Nhưng phải ngủ cùng nhau, cô cảm giác mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù anh có hứa hẹn sẽ không làm gì cả.

Thẩm Duệ thỏa hiệp, lùi lại cầu việc khác: “Chúng ta không trở về phòng, ngay ở chỗ này, ở trên ghế sô pha, tôi gối lên chân em ngủ, được không?”

Yêu cầu này không tính là quá phận, Tống Hân Nghiên chỉ hơi do dự. Nơi này là phòng khách, không nguy hiểm như phòng ngủ, lại vẻ mặt vô hại của anh, khẽ gật đầu.

Trong mắt Thẩm Duệ phát ra ánh sáng rực rỡ, tay hơi dùng sức, Tống Hân Nghiên đã ngã ngồi trên ghế sô pha, Cô vừa định đứng lên, một cái đầu đã gác lên trên đùi. Cả người cô cứng đờ không dám lộn xộn, hai chân nặng trĩu nhưng không có động tĩnh gì.

Cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Duệ nhắm hai mắt. Dưới ánh đèn, ngũ quan sắc sảo của anh càng hiện lên rõ ràng, mày kiếm lạnh thấu xương, môi mỏng gợi cảm, là một người đàn ông rất ưa nhìn. Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, chưa bao giờ nghĩ tới anh lại thích cô nhiều đến thế. Nghe nói đàn ông môi mỏng thường lạnh lùng bạc tình, tại sao anh lại không giống?

Thẩm Duệ không mở mắt nhưng vẫn cảm giác được cô đang nhìn chăm chú. Anh vươn tay mò mẫm nắm lấy bàn tay mềm mại không xương, luồn ngón tay vào giữa các ngón tay, bao phủ mu bàn tay của cô, khẽ nói: "Em nhìn tôi như vậy, có phải rất thích tôi không?"

Mặt Tống Hân Nghiên nóng lên, chật vật dời ánh mắt, phản bác: "Tôi mới không nhìn anh."

"Nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy." Thẩm Duệ mở mắt ra và nhìn cô, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô từ một góc độ như vậy. Cằm tinh xảo nhỏ nhắn, sống mũi rất thẳng, đôi môi anh đào hơi dẩu lênh, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ căng mọng. Hầu kết anh bỗng nhúc nhích, một khát vọng mãnh liệt bỗng trỗi dậy trong lòng.

Tay anh dùng sức kéo một cái, cô hơi cúi đầu, anh duỗi tay nắm lấy phần gáy, đè cô xuống rồi nhổm người dậy, hôn lên môi cô, làm chuyện anh muốn làm từ nãy đến giờ.

Tống Hân Nghiên kêu lên một tiếng buồn bực, không nghĩ tới anh lại đột nhiên hôn mình. Tư thế này lập tức làm cho máu của cô chảy ngược, bên tai ù đi, Thẩm Duệ thô bạo cướp đoạt một phen, sau đó thở phì phò thả cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: "Nụ hôn đính ước!"

Tống Hân Nghiên vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ, hai mắt mờ mịt. Cô còn chưa sẵn sàng tiếp nhận anh, anh đã xem cái hôn vừa rồi là nụ hôn đính ước, có phải cái nhịp điệu này nhanh quá rồi không?

"Thẩm Duệ, chúng ta..."

"Hân Nghiên, em còn nói nửa lời làm tôi khó chịu nữa, có tin tôi lập tức làm em ngay tại đây không?” Mắt phượng Thẩm lóe lên tia uy hiếp, anh không thích lúc anh đang vui vẻ lại bị cô dội cho một chậu nước lạnh, mùi vị lạnh thấu xương thật sự rất không dễ chịu.

"..." Tống Hân Nghiên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.



Hàn Mỹ Hân tắm rửa xong đi ra, Bạc Mộ Niên còn chưa trở về phòng. Cô ấy lau khô tóc, ngồi trên giường lướt weibo, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ, trong lòng vô cùng hồi hộp. Cổ họng cô ấy như có lửa đốt, miệng lưỡi khô khốc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, càng ngày cô ấy càng ngồi không yên, đúng chín giờ rưỡi, Bạc Mộ Niên trở về phòng. Khoảnh khắc anh ta đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy Hàn Mỹ Hân đang ngồi trên giường giật mình nhảy dựng lên. Anh ta hơi nhướng mày: "Tôi là hổ báo à? Dọa cô sợ đến thế?"

Hàn Mỹ Hân nhìn điện thoại rơi xuống đất, cảm thấy lúng túng không nói ra lời. Nói không sợ là giả, ai có thể bình tĩnh tiếp nhận việc lên giường với một người đàn ông bản thân không hiểu rõ chứ?



“Anh muốn tắm rửa không? Tôi đi xả nước cho anh." Hàn Mỹ Hân căng thẳng liếm môi, lại không biết phản ứng theo bản năng này của mình rơi vào mắt tên đàn ông cấm dục nào đó quyến rũ như thế nào.

"Được." Bạc Mộ Niên lên tiếng, xoay người vào phòng thay quần áo.

Hàn Mỹ Hân xả đầy bồn tắm, lúc đi ra suýt nữa đã đụng phải Bạc Mộ Niên đứng ngoài cửa. Tim cô ấy đập loạn xạ, khó khăn né sang một bên, không đụng vào người đối phương. Cô ấy lấy lại bình tĩnh, nói: “Nước đã xong rồi, anh vào tắm đi.”

Bạc Mộ Niên nghiêng người để cô ấy đi ra ngoài, bản thân tiến vào phòng tắm.

Hàn Mỹ Hân đứng trong phòng ngủ, nghe tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm, lòng tràn đầy căng thẳng. Cô ấy cứ đi tới đi lui trong phòng ngủ như con ruồi không đầu, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Cô ấy gấp đến độ trực tiếp nắm tóc, hay là dứt khoát chạy trốn nhỉ?

Nhưng tránh được mùng một lại không tránh được mười lăm a a a a!

Tiếng nước trong phòng tắm rất nhanh đã dừng lại, Bạc Mộ Niên mặc áo ngủ màu gỉ sét, vừa lau tóc vừa đi ra. Nhìn thấy Hàn Mỹ Hân dang hai tay hai chân thành hình chữ đại cứng đờ nằm trên giường, tròng mắt đen nhanh chóng lướt qua ý cười, nhíu mày: "Tôi không ngờ hóa ra em lại gấp gáp không chờ nổi như vậy đấy.”

Hàn Mỹ Hân nghe ra ý cười nhạo trong giọng anh ta, cô ấy mở bừng mắt, thấy đối phương đang đứng bên giường thì tức giận đến mặt mày đỏ bừng, cộc cằn nói: “Muốn làm thì làm nhanh đi, tôi buồn ngủ rồi.”

Bạc Mộ Niên thấy cô ấy xem chuyện giường chiếu hệt động vật giao phối thì lập tức chẳng còn hứng thú. Anh ta vung tay lên, phủ khăn mặt ẩm lên mặt Hàn Mỹ Hân, cường thế ra lệnh: “Dậy lau tóc cho tôi.”

"Anh không có tay à?" Hàn Mỹ Hân tức giận kéo khăn lông che trên mặt xuống, nghe thấy anh ta ra lệnh thì tức giận. Anh ta cưới cô ấy, ngoại trừ làm ấm giường thì để sai bảo như người hầu đó à?

"Vậy thì chúng ta giao phối thôi." Bạc Mộ Niên chống hai tay trên giường nệm, giả vờ muốn lên giường.

Hàn Mỹ Hân sợ tới mức nhảy dựng lên, cầm khăn mặt nói: “Hoàng thượng, nô tì lau tóc cho ngài, mời ngồi!”

Bạc Mộ Niên lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi xuống giường. Hàn Mỹ Hân ngồi xổm sau lưng anh ta, cầm khăn mặt lau tóc. Hành động gần gũi như vậy, ngoại trừ người kia, cô ấy chưa bao giờ làm với người khác nên không nhịn được ngơ ngẩn.

Bạc Mộ Niên ngồi trên giường, cảm giác động tác trên đầu chậm dần rồi biến mất, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn cô mê man nhìn chằm chằm phía trước, giống như đang nhớ lại chuyện gì. Anh ta nhíu mày, không vui hỏi: "Suy nghĩ gì thế, tay đâu?"

Hàn Mỹ Hân lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ như ông lớn của anh ta thì giận điên, tay cầm khăn lông lau mạnh, động tác cực kỳ thô lỗ đến mức bứt luôn mấy sợi tóc.

Bạc Mộ Niên bị đau, xụ mặt, quay người nắm lấy cổ tay của cô ấy, giận dữ hỏi: "Đủ chưa? Quậy cũng có mức độ thôi."

Hàn Mỹ Hân mặc kệ anh ta, phủ khăn mặt lên đầu anh ta: "Không phải anh kêu tôi lau tóc à? Tôi lau cho anh đấy!"

Bạc Mộ Niên không ngờ cô lại dám xuống tay với mình, anh ta nắm cổ tay, đẩy Hàn Mỹ Hân về phía sau, bản thân nhanh chóng trở mình đè lên người đối phương. Cô gái dưới cơ thể mềm mại vô cùng, lửa giận của Bạc Mộ Niên đột nhiên biến mất, anh ta nhìn cô từ trên cao, tròng mắt đen thoáng qua một tia ham muốn

Hàn Mỹ Hân ngã xuống giường, choáng đầu hoa mắt, tiếp theo người lún xuống. Cô ấy mở to mắt, chỉ thấy Bạc Mộ Niên đang nằm đè lên người mình, tư thế hai người rất nguy hiểm. Cô ấy rùng mình, vội đến mức chửi ầm lên: "Bạc Mộ Niên, đồ khốn, anh..."

Người đàn ông không thể chịu nổi sự kích động, đôi mắt Bạc Mộ Niên tối sầm, anh ta bất ngờ đè xuống, chặn lại đôi môi đang mắng chửi kia, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ cho em thấy, thế nào mới là đồ khốn thật sự!"

Mấy phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ truyền ra tiếng kêu thảm như heo bị giết thịt của Hàn Mỹ Hân: "Bạc Mộ Niên, đồ khốn nạn, anh đi ra ngoài mau, đau chết bà đây rồi!"

………

Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu xuống đầu giường, Tống Hân Nghiên mở mắt, tỉnh lại. Cô nhìn trần nhà hơi quen thuộc, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm. Tối hôm qua Thẩm Duệ gối lên đùi cô nhanh chóng ngủ say, cô nhìn anh một hồi, cuối cùng không nhịn được thiếp đi.

Cô đảo mắt, đánh giá căn phòng, dán tường màu gỉ sét, đèn trần mang đậm màu sắc cá nhân. Nơi này không phải phòng khách mà là phòng ngủ của Thẩm Duệ. Cô hoảng hốt, muốn ngồi dậy nhưng chợt phát hiện bản thân đang bị người khác ôm chặt trong ngực.

Hơi thở ấm áp phả vào gáy, trên eo là cánh tay cứng rắn, lưng dán chặt vào một lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Cô bị anh ôm lấy chìm vào giấc ngủ như một cặp vợ chồng, thậm chí hai chân còn quấn lấy chân anh.

Tống Hân Nghiên hãi hùng khiếp vía, không nhớ nổi tại sao bọn họ lại chạy từ phòng khách dưới lầu lên phòng ngủ trên tầng hai. Cô lấy bàn tay bên hông ra, muốn đứng dậy xuống giường.

Thẩm Duệ mơ màng tỉnh dậy, lại vòng tay ôm cô, khuôn mặt tuấn tú cọ vào cổ cô, rầm rì: “Ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm lắm.”

Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ không dám nhúc nhích, không chỉ bởi vì động tác nũng nịu của người đàn ông mà còn vì nhiệt độ cơ thể nóng hổi và phản ứng của anh. Thông tin cơ thể anh xảy ra phản ứng truyền vào trong đầu, cô lập tức ngơ ngác, vội vã bật người ngồi xuống, vén chăn lên nhìn chằm chằm nhìn chỗ giữa hai chân anh. Biến hóa nơi đó khiến cô hoảng sợ khiếp vía, nói không nên lời: “Anh…”

Thẩm Duệ cũng ngồi dậy, nhìn cô đầy vô tội: "Có hài lòng với những gì em thấy không?”

Tống Hân Nghiên khiếp sợ nhìn chằm chằm anh: "Sao lại thế này? Chẳng phải anh nói…”

Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên bọn họ đi công tác ở thành phố C, cô khiêu khích hỏi anh, anh có chức năng này không? Sau đó anh nói, anh bị một con mèo nhỏ cào thương, nhưng tại sao bây giờ lại có thể có phản ứng?

“Nó thích chào hỏi em đấy.” Trên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ vẫn còn vẻ lười biếng chưa tỉnh ngủ, giọng nói ẩn chứa trêu tức, rõ ràng người đàn ông này lừa cô, thậm chí còn gạt cả thế giới.

Nếu anh không mắc chứng rối loạn cương dương, Tống Nhược Kỳ sẽ không ngoại tình, càng không gian díu với Đường Diệp Thần. Anh tính toán từng bước một, cuối cùng ép Tống Nhược Kỳ đến đường cùng khiến cô ta phải trắng tay ly hôn, lòng dạ anh sâu đến đáng sợ!

Khi nào thì anh bắt đầu tính toán tất cả nhỉ, có phải cô và Đường Diệp Thần cũng nằm trong tính toán của anh không?

“Hân Nghiên, dọa em à?" Thẩm Duệ nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trong lòng bỗng có cảm giác không ổn. Anh nghiêng người muốn ôm cô vào lòng, cô chợt vùng khỏi tay anh, xoay người nhảy xuống giường.

“Đừng chạm vào tôi, Thẩm Duệ, rõ ràng anh không có vấn đề, tại sao lại lừa gạt Tống Nhược Kỳ, tại sao lại muốn khiến cô ta nghĩ rằng anh không thể?" Tống Hân Nghiên đứng trên thảm, cơ thể khẽ run rẩy, mỗi lần cô hỏi tại sao,, trong lòng lại đau đến không thở nổi. Nếu như chuyện Tống Nhược Kỳ ngoại tình là do anh tính toán thì cô phải làm gì để tiếp thu sự thật này?

Bảo cô phải tiếp nhận sự thật người cô đang dần dần yêu thiết kế chồng cô yêu đương vụng trộm với chị gái ruột thế nào?

Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ tối đi, anh nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, rất dễ đoán được suy nghĩ của cô lúc này: “Em cho rằng Tống Nhược Kỳ ngoại tình với Đường Diệp Thần là do tôi tính toán à?”

“Nếu không thì sao? Rõ ràng anh không có vấn đề gì nhưng anh cưới Tống Nhược Kỳ lại không chạm vào cô ta, chẳng phải đã giải thích cho tất cả à?” Lúc này Tống Hân Nghiên chỉ đang nói chuyện nhưng từng câu chất vấn của cô rơi vào tai Thẩm Duệ lại mang hàm ý khác.

“Em hy vọng tôi ngủ với cô ta?" Thẩm Duệ nổi điên, sự thật này càng khiến anh tức giận hơn cả việc cô hiểu nhầm anh thiết kế Tống Nhược Kỳ ngoại tình với Đường Diệp Thần.

"..." Tống Hân Nghiên lại bị trọng tâm của anh đánh bại, rõ ràng bọn họ đang nghiêm túc nói chuyện Tống Nhược Kỳ ngoại tình, sao lại đột nhiên kéo tới chủ đề này rồi?

“Em nói đi, có phải em mong tôi chạm vào cô ta không?” Giọng điệu của Thẩm Duệ hùng hổ dọa người, anh đứng dậy xuống giường, đi từng bước một về phía cô.

Tống Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, không biết tại sao, nhưng chỉ cần cô nghĩ đến việc Thẩm Duệ chạm vào Tống Nhược Kỳ, cô còn cảm thấy khó chịu hơn lúc biết Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ đang ngoại tình, cô không muốn anh chạm vào mình! Nhưng cô có tư cách gì để không muốn điều đó xảy ra? Nếu Thẩm Duệ không có, Tống Nhược Kỳ sẽ không ngoại tình, cô cũng vậy…

Không, không cần biết Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ có ngoại tình hay không, chuyện cô và Đường Diệp Thần ly hôn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thấy cô nghiến răng không nói lời nào, Thẩm Duệ càng tức giận, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được người phụ nữ mình yêu lại muốn mình động vào người phụ nữ khác, nhưng chỉ cần nghĩ đến điều đó đã khiến lòng cô lạnh lẽo khó chịu.

“Trả lời tôi!” Thẩm Duệ đến bên cô, tay lớn nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của anh.

Ở cằm truyền đến một cảm giác nhói đau, Tống Hân Nghiên nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Thẩm Duệ, cô nói: “Cô ta là vợ anh, chẳng lẽ anh không muốn chạm vào cô ta thật ư? Anh đừng nhắc đến anh ta, hiện tại tôi đang hỏi anh, anh dám làm nhưng không dám nhận đúng không?”

Thẩm Duệ rất tức giận, lý trí và bình tĩnh của anh đều tan thành mây khói, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng vậy, là tôi đã lập ra kế hoạch đó đó, nếu bọn họ không ngoại tình, tôi cho thang vào tường cũng vô dụng thôi, bây giờ em đã vừa lòng chưa?"

Chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn ra, cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã phịch xuống đất, hai mắt nóng rực, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh có thể làm vậy hả? Thẩm Duệ, anh quá nham hiểm.”

Thẩm Duệ không giải thích, anh lặng lẽ nhìn cô, lòng tự tôn của một người đàn ông khiến anh không thể giải thích, đó có phải là nham hiểm không? Để có được cô, chuyện nham hiểm nào mà anh không thể làm được chứ?

Tống Hân Nghiên cúi đầu, hai tay ôm lấy chính mình, nước mắt lăn dài: “Tại sao lại là anh, tại sao lại là anh chứ?”

Thẩm Duệ đứng sững, lời buộc tội của cô đâm vào lồng ngực anh, anh nghiến răng, không muốn giải thích. Anh có lòng kiêu hãnh của mình, anh thà để cô hiểu lầm, anh đã lên kế hoạch để họ ngoại tình, anh cũng không muốn cô biết rằng chính Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần là những người có lỗi với anh trước.

Thấy cô ngồi dưới đất, anh cúi xuống định đỡ cô nhưng tay anh chưa kịp chạm vào cô thì đã bị cô đã tát cho một cái, cô ôm mình chặt hơn, van xin anh: "Đừng chạm vào tôi, làm ơn, để tôi được yên.”

Hai tay Thẩm Duệ đơ cứng trên không trung, anh duy trì động tác cúi người, một lúc sau mới đứng thẳng người bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt u ám, sau lưng anh, tiếng khóc của cô càng lớn hơn.

Tống Hân Nghiên không biết tại sao cô lại khóc, tại sao trái tim cô lại buồn như vậy? Tối qua sau khi nghe những lời nói của Tống Nhược Kỳ, cô ta mơ hồ đoán được chuyện ngoại tình của mình với Đường Diệp Thần có liên quan đến Thẩm Duệ. Nhưng khi sự thật thực sự ở trước mắt, cô không thể chấp nhận được.

Vì sao lại là anh chứ?

Tống Hân Nghiên khóc đến khi trời đất tối mịt, cô vẫn chưa hết đau lòng cho đến khi điện thoại rung lên, cô bò ra giường, cầm điện thoại lên, nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên điện thoại, mũi cô đau nhói, nước mắt suýt rơi thêm lần nữa, cô nhận cuộc gọi, những giọt nước mắt chảy ra không nói được một lời.

Kết quả là Hàn Mỹ Hân trên điện thoại khóc to hơn cô: “Hân Nghiên, tớ bị một con sói cắn, hu hu…”



Tống Hân Nghiên sững người, nỗi buồn đến tuyệt vọng ban đầu của cô đã biến mất, phiền muộn đến mức biến mất, cô không kìm được khóc nói: “Mỹ Hân, hôm nay mới sáng sớm mà cậu đã tấu hài rồi à?”

“Cậu đúng là một người phụ nữ vô lương tâm, hu hu hu, không thấy tớ đang buồn sao? Cậu còn giễu cợt tớ, tớ muốn nghỉ chơi cậu quá!” Hàn Mỹ Hân khóc không thành tiếng, ngay cả sóng điện thoại cũng không thể ngăn được oán khí của cô ấy.

Bạc Mộ Niên kia nói một đêm bốn lần thì không thiếu nửa phần, anh ta không hề thương tiếc lần đầu tiên của cô ấy, thật đáng ghét!

Tống Hân Nghiên ấn huyệt thái dương đau nhói, cô dựa vào giường yếu ớt hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Chuyện dài lắm, Hân Nghiên, bọn mình gặp nhau đi, tớ phải nhờ cậu kiện cái tên bạo chúa tàn ác và vô nhân tính đó, hu hu, tớ đã đi lạc vào hang sói mất rồi.” Hàn Mỹ Hân nằm trên giường không muốn nhúc nhích, đau đến mức cô không phải là chính mình nữa.

Tống Hân Nghiên cũng có điều muốn nói với cô ấy nên cô đã đồng ý.

Cô đứng dậy, đôi mắt sưng húp lên vì khóc, nhìn mọi thứ mơ hồ, cô bước vào phòng tắm, vặn vòi nước, lấy hai nắm nước vỗ lên mặt, nước lạnh tát vào mặt, người cô đã cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn bản thân với đôi mắt sưng húp trong gương. Cô khổ sở đau đớn như vậy, hoàn toàn không phải bởi vì chuyện Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần ngoại tình là do Thẩm Duệ bày mưu, mà cho dù biết Thẩm Duệ đã bày ra tất cả những chuyện này, trong lòng cô cũng không thực sự trách cứ anh.

Rửa mặt xong, cô thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, trong phòng khách, Thẩm Duệ đang ngồi trên sô pha, vẫn mặc bộ quần áo tối hôm qua, thản nhiên đổi kênh. Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, nhìn lướt qua rồi quay lại, tiếp tục chuyển kênh.

Tống Hân Nghiên không biết phải đối mặt với anh như thế nào, rõ ràng là đêm qua họ vẫn ổn, nhưng hôm nay mọi chuyện đã thay đổi. Thái độ phớt lờ của anh khiến cô không nói nên lời, cô từ từ bước xuống lầu, đi thẳng ra cửa.

Cô mở tủ giày ra, cúi xuống lấy giày đặt xuống đất, trước mặt xuất hiện một đôi dép lê quen thuộc của nam giới, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Duệ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, cô theo bản năng lùi ra sau một bước.

Thẩm Duệ khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Em muốn đi đâu?”

Tống Hân Nghiên cụp mi xuống không thèm nhìn anh, trong lòng vẫn rất khó chịu, mang giày vào rồi quay người ra mở cửa mà không nói lời nào.

Cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm lấy, cả người cô đều bị anh làm cho lảo đảo, sức lực giữa hai cổ tay nặng đến mức tưởng như muốn bóp nát xương cổ tay cô, lạnh giọng nói: “Không nói gì? Em định tiếp tục giận dỗi với tôi à?”

Mùi hương nam tính và trong trẻo quyện với mùi thuốc lá tươi nồng nặc truyền đến, qua khóe mắt cô bắt gặp tàn thuốc vương vãi trên sàn bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, anh hút thuốc rất nhiều, một lúc sau ít nhất cũng đã hút được một bao thuốc, cô không nhịn được nói: “Thần Duệ, anh đừng hút nhiều thuốc, không tốt cho sức khỏe của anh!”

“Em lo cho tôi à?” Lông mày cau có của Thẩm Duệ giãn ra, ngón tay anh nhẹ nhàng xoa cổ tay cô, tâm trạng anh có vẻ khá lên: “Nghiên Nghiên, chỉ có vợ tôi mới có thể quản được tôi.”

Tống Hân Nghiên khó chịu vì hành động tùy tiện của anh, cô đột nhiên thu tay lại và quay ra mở cửa: “Vậy thì anh cứ tiếp tục hút thuốc đi.”

Thẩm Duệ hơi tức giận, anh kiềm chế tính khí của mình, tiến lên một bước, dùng bàn tay to nắm lấy bàn tay cô, đóng cánh cửa mà cô đã mở ra, đặt thân hình cường tráng của mình áp lên lưng cô, đặt cằm lên vai cô, anh vô hình trung tỏ ra ưu ái cô: “Đừng giận tôi nữa, được không? Em cứ như vậy, tôi không yên tâm làm em quay về bên tôi được.”

Tống Hân Nghiên sững người, chiếc túi trên tay rơi xuống đất. Mũi cô đau xót, anh đúng là một người kiêu ngạo nhưng lại hạ thấp người xuống, ăn nói khép nép dỗ dành cô. Cô không đáng được như vậy, sự bốc đồng của cô đêm qua đã hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi những gì xảy ra sáng nay, cô đang rất bối rối, hoàn toàn không tìm được lối ra.

“Thẩm Duệ, anh buông tôi ra đi, chúng ta một người là mây một người là bùn, mây và bùn khác nhau, chúng ta không hợp nhau đâu.” Tống Hân Nghiên vươn tay gỡ tay anh ra.

Thẩm Duệ giữ chặt không buông, khẽ cau mày, bất mãn nói: “Em gọi tôi là bùn?”

Tống Hân Nghiên nghe anh cố tình hiểu sai ý cô, cô đỏ mặt giận dữ: “Thẩm Duệ, anh đừng có lộn xộn, anh biết tôi không có ý đó.”

“Vậy ý của em là gì? Không hợp mà tối qua vẫn ngủ với tôi sao?” Thẩm Duệ vẻ mặt lạnh lùng hỏi, anh cho rằng sau khi cãi nhau, cô đã gây gổ, sau khi cô mất bình tĩnh, họ không còn gì để làm, không ngờ cô sẽ rời xa anh. Đây không phải là khách sạn, không phải cứ muốn đến là đến, muốn đi là đi!

Tống Hân Nghiên không ngờ anh cái gì cũng có thể nói được, cô cãi lại: “Đêm qua chúng ta không có ngủ…”

“Ngủ chung giường không phải là ngủ à? Vậy thì em nói cho tôi thế nào mới gọi là ngủ?” Giọng điệu của Thẩm Duệ rất không tốt, anh không thể tin được, chỉ vì anh làm vậy, cô sẽ đem quan hệ của hai người trở lại như cũ. Là phụ nữ, người đàn ông của cô làm được, chẳng lẽ cô sẽ càng làm càng với anh hơn hả?

“...” Tống Hân Nghiên chắc chắn Thẩm Duệ đang lộn xộn, cô che trán: “Thẩm Duệ, tâm trạng của tôi rất rối và không ổn định, tôi không muốn cãi nhau với anh đâu, tôi cũng không muốn nói bất cứ điều gì làm tổn thương anh, anh để cho tôi yên một chút để tôi suy nghĩ về nó, được không?”

“Muốn yên tĩnh thì có thể yên lặng ở đây. Tôi sẽ không quấy rầy em, nhưng em không được rời khỏi tầm mắt của tôi.” Thẩm Duệ hạ giọng, đặt bàn tay to lên vai cô, dùng sức xoay người cô lại, nhìn thấy đôi mắt cô sưng lên vì khóc, anh cảm thấy đau nhói trong tim: “Hân Nghiên, em có tình cảm với tôi mà đúng không?”

Tống Hân Nghiên cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Thẩm Duệ, tôi muốn về nhà, anh cho tôi về nhà đi được không? Tôi không muốn ở lại đây đâu, tôi sợ ở đây thì tôi sẽ không nhịn được mà ghét anh mất.”

Nghe vậy, Thẩm Duệ càng nắm chặt tay cô hơn, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lần đầu tiên trở nên lạnh lùng, anh nói rất nhanh, nói: “Được rồi, em không muốn ở lại chỗ này, tôi cũng không ép em, nhưng em và tôi thì sao?”

Để cô rời khỏi đây, cô sẽ lại thu mình vào trong vỏ bọc của mình, giữ anh ở ngoài trái tim mình. Anh không muốn quay đi quay lại trải qua nỗi đau khi yêu đơn phương, anh muốn cô cho anh một câu trả lời và một lời hứa hẹn.

Ánh sáng trong mắt anh quá nóng khiến Tống Hân Nghiên không thể chịu đựng được. Cô cúi mắt nhìn những miếng đá cẩm thạch trên mặt đất, nơi phản chiếu rõ nét bóng dáng của họ, cô cắn chặt môi,nói một cách quyết liệt: “Tôi và anh, chưa bao giờ bắt đầu, cũng sẽ không có kết quả, chúng ta hãy dừng lại ở đây đi!”

“Em mơ đi!” Thẩm Duệ tức giận, không thể tin được tối hôm qua dịu dàng liền biến mất, hai vai run rẩy, giọng nói càng giống như một thanh kiếm sắc bén từ trên trời rơi xuống: “Nếu em tính như vậy, tôi sẽ lập tức muốn em ngay bây giờ, để cho cơ thể lẫn tâm trí của em đều in dấu vết của tôi.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, cô nói: “Thẩm Duệ, tại sao anh luôn độc đoán như vậy chứ hả?”

“Là vì em đó! Hân Nghiên, dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không để em đi. Nếu em trốn tôi tôi sẽ đào ba tấc đất, tôi cũng sẽ tìm được em, tôi sẽ mang em đi.” Hai mắt Thẩm Duệ sáng lên, cả người đẩy góc cạnh sắc bén, sự độc đoán bá đạo đến mức làm cho người ta phải run sợ.

Tống Hân Nghiên run lên, ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông này, anh yêu cô một cách liều lĩnh, nhưng anh có biết rằng cô không xứng đáng với sự tận tâm của anh chút nào cả! Trái tim cô đau đến mức khóe mắt như muốn vỡ ra: “Thật hoang đường!”

“Tôi biết.” Thẩm Duệ tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng điệu dịu dàng độc đoán: “Trên đời này có hàng ngàn phụ nữ, tôi cũng chỉ muốn có một em, em vùng vẫy, em do dự, em bàng hoàng, em không chịu để tôi bên cạnh em, tôi hiểu mà. Nếu như em không chịu tiếp nhận tôi thì tôi sẽ tiếp nhận em, nếu như em sợ quan hệ của chúng ta bị phát hiện, tôi sẽ đợi đến ngày chúng ta có thể quang minh chính đại công khai. Nhưng tôi không chấp nhận lời từ chối của em đâu. Tống Hân Nghiên, em nghe cho kỹ đây, tôi không chấp nhận lời từ chối của em!”

Giọng điệu dịu dàng và độc đoán như vậy, chỉ có anh mới có thể kiêu ngạo như vậy, làm cho trái tim cô đau đớn, chua xót, không nói nên lời.

Thẩm Duệ lặng lẽ ôm lấy cô, cánh tay ôm lấy eo cô như hóa đá, anh không thúc giục hay tiến sát, để cô từ từ tiêu hóa lời nói của anh, làm rõ suy nghĩ của mình. Nếu không gặp cô trong cuộc đời này, anh sẽ không tung hoành như bây giờ, đấu tranh liên tục để chiếm được trái tim của một người phụ nữ. Nhưng nếu kiếp này anh không gặp được cô thì cuộc đời anh có nghĩa lý gì?

Cái đêm năm năm trước, anh đã để lại dấu răng trên ngực cô, cô đã đá anh suýt chút nữa không thể sinh con. Sau năm năm vất vả tìm cô, thái độ của anh lúc đầu là tìm cô, để cô trải qua nỗi đau không thể chịu đựng được. Về sau, nó trở thành nỗi ám ảnh, nỗi lo thường trực đối với anh.

Sau bốn năm xa cách, ngày đó Nghiêm Thành báo tin anh ta đã tìm thấy cô, anh vui mừng khôn xiết. Tất cả những suy nghĩ hỗn độn muốn trả thù cô đã tan thành mây khói, anh chỉ muốn gặp cô thêm lần nữa.

Nhưng khi nhìn thấy “cô”, “cô” đã khác xa vạn dặm theo bóng đen mà anh tưởng tượng, anh không thể phủ nhận rằng lúc đó anh rất thất vọng, nhưng anh vẫn cưới “cô” vào đêm tân hôn, khi của Tống Nhược Kỳ cởi quần áo ra, đứng trước mặt anh để lấy lòng anh, anh thấy trên ngực cô ta không có gì, lúc này chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội lên đầu anh, khiến anh cảm thấy lạnh thấu tim can.

Anh rời khỏi ngôi nhà mới và ra lệnh cho Nghiêm Thành tiếp tục tìm kiếm, ngay sau đó, Nghiêm Thành nói với anh đã tìm được người đó. Anh nóng lòng hỏi nhưng Nghiêm Thành, vẻ mặt ngượng ngùng, anh ta ngập ngừng không biết nói gì, sau khi bị anh ép nói liên tục, anh mới nhận ra người mình tìm đã có gia đình, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cô chính là cháu dâu của anh!

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh có một sự hoang vắng mà trước đây anh chưa từng cảm nhận được.

Vừa gặp ngoài đồn cảnh sát giao thông, cô đã lao về phía anh và vô tình hôn lên yết hầu của anh, lúc đó anh mới biết rằng trên đời này vẫn còn những người phụ nữ có thể khiến anh thèm khát. Thấy cô bối rối, anh muốn trêu chọc cô. Nhìn thấy đôi mắt cô bỗng nhiên mở to, anh cảm thấy thật thú vị, mọi phản ứng của cô đều rất dễ thương và cảm động trong mắt anh. Anh không kìm được, nên đã nảy sinh sự tương tư trong lòng.

Nhưng mà đối với anh, cô là một ngôi sao trên bầu trời không thể chạm tới, không thể chạm tới là không thể chạm tới.

Với tất cả sức lực của mình, anh không thể gạt bỏ hình bóng của cô, anh đã thỏa hiệp, nếu anh buông người phụ nữ này vào lúc này, thì trong đời anh sẽ không bao giờ có được cô nữa.

Anh không muốn buông tay, không muốn nhìn cô rút khỏi thế giới của anh, anh chỉ có thể ép cô phục tùng. Cô có yêu anh hay không không còn quan trọng, chỉ cần cô mãi mãi ở bên cạnh anh, anh sẽ làm mọi cách để khiến cô yêu anh!

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Thẩm Duệ, đừng ép tôi!”

“Cho dù tôi có ép buộc em hay không, đối với em cũng không có cách nào quay lại, Tống Hân Nghiên, em chỉ có một con đường đi.” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt rực cháy, tùy ý ngạo nghễ: “Đó là ở bên cạnh tôi hoặc là tới trái tim tôi thôi.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, cô nhìn anh đứng trước mặt mình, cô chỉ cảm thấy hoang đường và bất lực. Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng ôm của anh, khẽ cong môi nói: “Chỉ cần tôi vẫn giữ lấy trái tim mình, tôi vẫn còn ngàn con đường phải đi. Thẩm Duệ, anh không đủ để khiến tôi phải mặc kệ tất cả luân thường đạo lý.”

Hai mắt Thẩm Duệ như phun ra tia lửa, hầu kết nhúc nhích nhưng không thể nói nên lời. Tấm lòng của anh đặt trọn trên người cô, thế mà cô lại nói anh còn chưa đủ sức nặng để cô mặc kệ tất cả luân thường đạo lý.

Thẩm Duệ kiêu hãnh, không bao giờ chịu cúi đầu trước bất kỳ ai cả đời. Thế nhưng, trước mặt người phụ nữ nhỏ bé này, anh nhiều lần giấu đi mũi nhọn của chính mình, hạ thấp cái đầu kiêu ngạo, cuối cùng lại nhận được một câu như thế.

Trái tim, lạnh đến thấu xương.

Tình yêu, tuyệt vọng và trống rỗng.

Trong phút chốc, anh như bị cô đá vào địa ngục vô tận, trong mắt đầy u tối.

Tống Hân Nghiên nhìn anh, ngọn lửa trong mắt anh đã bị dập tắt, chỉ còn lại một khoảng trống vô tận, trái tim cô đau đớn không thể giải thích được. Cô không dám nhìn, không dám đọc, không dám mềm lòng, nhặt cái túi rơi trên mặt đất lên, xoay người mở cửa rồi đột ngột bước ra ngoài.

Thẩm Duệ nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của cô, cho đến khi cô biến mất ngoài cửa đồng, trong lòng anh vô cùng tức giận, cầm lấy chiếc bình trên tủ giày ném ra ngoại, chiếc bình va vào cột La Mã ngoài cửa vỡ tan tành.

Dường như Thẩm Duệ cảm nhận được trái tim mình tan thành hàng nghìn mảnh vỡ. Sắc mặt anh lạnh lẽo như hàn băng, Tống Hân Nghiên, nếu kiếp này không có được em thì tôi sống có gì vui?