Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 102: Tôi muốn sống cho chính mình



Nhận thấy Tống Hân Nghiên đang nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đến thất thần, Đường Diệp Thần nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ kịp nhìn thấy cái ót với kiểu tóc được cắt gọn gàng vụt qua, anh ta nhíu mày, bỗng nhớ tới câu Thẩm Duệ nói với anh ta trước đó ở cửa Tập đoàn Thẩm thị.

Trong lòng anh ta đấu tranh kịch liệt, anh ta nói: “Hân Nghiên, có phải em và chú Tư...”

Tống Hân Nghiên quay đầu, nhíu mày nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu: “Không có gì.”

Miệng Đường Diệp Thần nói không có gì, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, dường như giữa Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên có điều không bình thường.

Đêm đó ở nhà trọ của Tống Hân Nghiên, biểu hiện của Thẩm Duệ không giống trưởng bối, cũng không giống cấp trên, ngược lại giống như người đàn ông bắt được cảnh người phụ nữ của mình đưa người đàn ông khác về nhà, buồn bực, ghen tuông.

Anh ta không muốn nghĩ rằng giữa Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên có mối quan hệ mờ ám, bởi vì Thẩm Duệ là người đàn ông có mắt cao hơn người, chắc chắn anh sẽ không đụng đến người phụ nữ anh ta từng dùng. Thế nhưng câu nói kia của anh lại khiến anh ta nghi ngờ.

Tống Hân Nghiên ngồi một lát, nhìn bên ngoài đã tối sầm, cô đứng dậy, nói: “Dưỡng thương cẩn thận, tôi về trước đây.”

Đường Diệp Thần nhìn cánh tay băng bó băng gạc của cô, ánh mắt chậm rãi dời đi, dừng ở khuôn mặt không trang điểm của cô, giọng nói chứa sự hy vọng kín đáo: “Hân Nghiên, tối nay ở lại với anh được không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trước.”

Đường Diệp Thần nhìn thấy cô cầm túi ở sô pha, đi về cửa phòng bệnh không chút lưu luyến, anh ta bỗng nói: “Em gấp gáp muốn ly hôn với tôi như vậy, có phải bên ngoài có người khác đúng không?”



Tay Tống Hân Nghiên vừa chạm vào cửa, nghe vậy cô quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần nằm trên giường bệnh. Cô cắn chặt răng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Dáng vẻ này của cô không nghi ngờ gì là thừa nhận, Đường Diệp Thần cười lạnh liên tục, lại hỏi: “Người kia là chú Tư đúng không?”

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, suýt chút nữa cô không đứng vững, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Đường Diệp Thần, xem ra đầu óc anh bị đụng hỏng rồi, cần tỉnh táo lại đi, ngày mai tôi chờ anh ở tòa án!”

“Tống Hân Nghiên, tôi nghĩ cho dù tôi mắc lỗi không thể tha thứ, trước kia tôi lái xe chắn xe tải, em cũng tha thứ cho tôi. Xem ra là tôi quá ngây thơ rồi, sao em lại nhẫn tâm như vậy, tôi bị thương chưa lành, em vẫn còn muốn kiện tụng ly hôn với tôi sao?” Đường Diệp Thần chất vấn, anh ta đã liều mạng bù đắp, tại sao cô lại không nhìn thấy?

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh cứu tôi, tôi rất biết ơn. Biết ơn anh giống như tám năm trước, vì vậy năm năm nay, mặc dù biết anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tôi nghĩ anh sẽ quay đầu, thế nhưng anh không những không quay đầu, mà còn ở cùng một chỗ với Tống Nhược Kỳ. Diệp Thần, bây giờ tôi chỉ cần nhớ lại cảnh hai người ở biệt thự nhà họ Thẩm, tôi đã thấy ghê tởm. Đúng, là anh cứu tôi một lần, nhưng tôi không muốn dùng năm năm nữa để trả ơn cứu mạng nữa. Từ khi tôi mười bảy tuổi, chúng ta gặp nhau, đến bây giờ tôi đã hai mươi lăm tuổi, quãng thời gian đẹp nhất của tôi đều dành cho anh, chờ đợi hết hy vọng, những năm tháng còn lại, tôi muốn sống cho chính bản thân mình.”

“Hân Nghiên, tôi đã chuộc tội, chẳng lẽ em không nhìn thấy sự thật lòng của tôi sao?” Đường Diệp Thần u buồn nhìn cô: “Hân Nghiên, có phải tôi đã phạm sai lầm mà không bao giờ nhận được sự tha thứ của em đúng không?”

Tống Hân Nghiên mở to mắt, lẳng lặng nhìn anh ta, cô nói: “Diệp Thần, tôi không có tư cách tha thứ cho ai, chỉ là chúng ta đã đi đến hồi kết, cần gì phải cho nhau bi thương nữa. Cảm ơn anh đã cứu tôi, tạm biệt!”

Tống Hân Nghiên nói xong, mở cửa ra ngoài, vừa mới đi được hai bước, cô đã bị người ôm lấy từ phía sau, giọng Đường Diệp Thần truyền đến từ phía sau: “Hân Nghiên, cho... Tôi một cơ hội nữa, bây giờ, tôi sẽ không để em phải thất vọng!”

Tống Hân Nghiên cúi đầu, nhìn cánh tay màu lúa mạch đang ôm lấy eo cô, cô nhắm chặt mắt lại, run rẩy nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, làm sao để một trái tim tuyệt vọng có thể bùng cháy trở lại?”

...

Sau khi Tống Hân Nghiên lên trên tầng, Thẩm Duệ không quá yên tâm, lái xe đi dạo một vòng, anh lại quay về, xuống xe đi lên tầng. Đến bên ngoài phòng bệnh thì nhìn thấy cảnh Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên nắm tay nhau, hòa thuận vui vẻ trong phòng bệnh.



Trong nháy mắt đó, anh gần như vọt vào tách hai bọn họ ra, sau đó tiếng điện thoại vang lên, lý trí của anh quay về, dù sao ngày mai bọn họ cũng ly hôn, anh sẽ nhịn nốt một lần này.

Anh xoay người rời đi, đi được một khoảng anh dừng lại, chờ một lát, vẫn không ai đuổi theo, anh càng tức giận hơn, dứt khoát đi nhanh về phía trước. Vào thang máy, anh mới nhận điện thoại: “Chuyện gì?”

Giọng nói ẩn chứa sự tức giận xuyên qua sóng điện thoại truyền thẳng đến Nghiêm Thành, Nghiêm Thành run lẩy bẩy, ông chủ gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, trạng thái bình thường vẫn chưa trở lại, anh ta vẫn nên cẩn thận thì hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, đã có kết quả điều tra của vụ tai nạn giao thông, cần tôi gửi cho anh không?”

“Tôi về công ty ngay đây.” Thẩm Duệ nói xong thì cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn dáng vẻ phản chiếu của mình trên vách tường kim loại của thang máy, mắt phượng híp lại. Rốt cuộc vụ tai nạn này là ngoài ý muốn hay có người cố tình gây ra, lập tức sẽ có đáp án.

Thang máy tới tầng một, anh bước ra ngoài rồi lên xe rời đi.

Trở lại công ty, Nghiêm Thành lập tức ra đón, đưa bản báo cáo điều tra trong tay cho Thẩm Duệ, anh ta vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Thẩm, quả thật có người gây ra vụ tai nạn này, xe tải gây tai nạn thuộc một công ty vận tải nhanh, mà tài xế lái xe chính là người vừa được tuyển vào mấy ngày trước, có người nhìn thấy trước khi gây tai nạn, tài xế đã gặp mặt Đường Diệp Thần.”

“Đường Diệp Thần?” Thẩm Duệ nhận lấy túi văn kiện rồi mở ra, rút văn kiện ra, tấm ảnh khẽ rơi xuống mặt đất. Thẩm Duệ cúi đầu nhìn, tuy chỉ có góc nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra người trong bức ảnh là Đường Diệp Thần.

Nghiêm Thành vội cúi người nhặt bức ảnh lên, sau đó đưa cho Thẩm Duệ, anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi còn tra được tài khoản và lịch sử trò chuyện của tài xế gây tai nạn, tài khoản của tài xế có thêm 60 vạn, không rõ người gửi. Mà trong lịch sử trò chuyện của tài xế lái xe, trước vụ tai nạn nửa tiếng, có một số điện thoại xa lạ liên tục gọi điện cho tài xế. Chúng tôi điều tra bản cameras trong xe, chiếc xe vận tải gây tai nạn tránh chướng ngại vật trên đường theo hướng Nam, chạy về phía bên ngoài tập đoàn Thẩm thị.”

Thẩm Duệ vừa xem báo cáo, vừa nói: “Nói tiếp.”

“Chiếc xe gây tai nạn dừng ở bên ngoài tập đoàn Thẩm thị nửa tiếng, mãi đến khi cô Tống đi ra khỏi cửa lớn tập đoàn Thẩm thị, số điện thoại xa lạ kia lại gọi cho tài xế, chỉ trò chuyện hai giây rồi cúp máy, chắc hẳn là hạ lệnh cho tài xế lái xe. Trong quá trình chiếc xe lao về phía cô Tống, số điện thoại của Đường Diệp Thần xuất hiện trong điện thoại của tài xế, trò chuyện khoảng mười giây, trong nháy mắt khi xảy ra tai nạn thì cúp máy.” Nghiêm Thành nói xong, cẩn thận nhìn Thẩm Duệ.

Vẻ mặt Thẩm Duệ âm u, tàn ác, tay nắm chặt tờ giấy, anh liên tục cười lạnh: “Tôi coi thường bản lĩnh của Đường Diệp Thần rồi, vậy mà dám lấy mạng để tính kế Tống Hân Nghiên.”