Ánh Trăng Sáng Như Nàng

Chương 4



Thi Đàn là người rảnh rỗi, chính mình tự làm chủ, mở phòng làm việc, thời gian đi làm toàn quyền quyết định, cô ở nhà ngẩn ngơ cả ngày, giúp Kiều Minh Nguyệt dọn dẹp các kiện hàng chuyển phát, đồ vật của Niệm Niệm để đầy một phòng, còn lại quần áo đang dùng hiện tại cũng thu vào phòng để quần áo.

Thời điểm thu thập quần áo, Kiều Minh Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện, thời gian này Niệm Niệm gần như không mua quần áo mới.

Thường ngày các cô sống ở trong thôn, cũng không chú trọng mặc quần áo thế nào, hơn nữa mỗi ngày đều bận việc ở trong sân, đương nhiên là càng nhẹ nhàng thoải mái càng tốt, quần áo của Niệm Niệm cũng chủ yếu là đơn giản nhẹ nhàng.

Nhưng hiện tại thay đổi hoàn cảnh, sau này còn phải đi nhiều nơi, tháng chin năm tới Niệm Niệm còn phải đi nhà trẻ…… Các loại quần áo đều không có!

Kiều Minh Nguyệt mơ hồ sinh ra một cảm giác nguy cơ.

Thời điểm cơm chiều, cô hỏi Thi Đàn ngày mai có thời gian cùng đi dạo phố hay không.

Thi Đàn ôm bát cơm, “Có, mình đã lâu không đi dạo phố.”

“Thật ra cũng không có gì, chủ yếu là mua quần áo mới cho Niệm Niệm.” Trẻ con thân thể lớn lên nhanh, một năm đổi không biết bao nhiêu quần áo, trước kia không cần thiết vì cũng không gặp mặt ai, hiện tại vì mặt mũi của cục cưng mà suy nghĩ, cô làm mẹ cũng nên chú ý.

“được nha.” Thi Đàn vui vẻ đáp ứng.

Ngày mùa đông lạnh lẽo chui ra khỏi cửa nhà cũng là một vấn đề.

Sáng sớm hôm sau Kiều Minh Nguyệt đứng ở trước tủ quần áo, nhìn quần áo trong tủ của chính mình cũng không có bao nhiêu, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng qua loa mà quyết định…… Không đi nữa.

Gọi các nhãn hiệu quen thuộc đưa quần áo qua đây đi, nhưng mà lúc trước không chú ý tới thời trang trẻ em…… Nói không chừng người ta cũng kinh doanh thời trang trẻ em?

Thi Đàn ngủ lại nhà cô một đêm, tỉnh dậy biết được kế hoạch có biến, bà già kia muốn ở nhà thay cho việc đi dạo phố, khuyên Kiều Minh Nguyệt: “Vấn đề là đi dạo phố không nhất thiết chỉ để mua quần áo, ra cửa đi một chút, uống cà phê, ăn đồ ăn ngon.”

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, Thi Đàn ít hiểu nhiều hiểu tính cách Kiều Minh Nguyệt.

Cô gái này tính cách thật phức tạp, cái gì đều có một chút, nghĩ cái gì thì muốn cái đó đồng thời nhiều lúc thông minh kiên định, lại vừa có chút hướng nội, sợ người lạ, nhưng mà hướng nội parttime khi có khi không có. Cụ thể biểu hiện là khi thời gian dài nằm ở một chỗ, lúc ra cửa liền sẽ rất gian nan, một khi ra cửa, thích ứng một thời gian thì lại như bình thường, Kiều Minh Nguyệt hiện tại rõ ràng chính là thiếu một người đem cô đẩy một bước.

Thi Đàn lời nói gãi đúng chỗ ngứa đóng vai “người ác”, chọn cho Minh Nguyệt bộ áo lông vũ chắc chắn, quần áo phía bên trong nhẹ nhàng một chút, quần jean đơn giản cùng áo lông màu đen.

Trước đây Kiều Minh Nguyệt ra cửa thường trang bị một thân trang điểm chỉnh tề, hôm nay lười chỉ giúp Niệm Niệm chuẩn bị một chút, chính mình tùy tiện thế nào cũng được, —— dù sao cũng không đi gặp ai quan trọng, trang điểm có gì ý nghĩa đâu.

Kiều Thư chuẩn bị tài xế riêng cho cô, xe cũng là mới mua, là màu vàng Niệm Niệm thích nhất, vào thời tiết mùa đông sương mù mênh mông giao diện chiếc xe rất gây chú ý.

Biết được hôm nay muốn ra cửa đi dạo phố, cô bé từ lúc ngồi trên xe đã rất hưng phấn, ngồi ở ghế sau cũng không chịu ngồi yên, khuôn mặt dính vào cửa pha lê nhìn phong cảnh bên ngoài, miệng nhỏ há thành hình chữ O, ở trên cửa sổ pha lê tạo lên bức tranh chữ O《:0 》.

“Nhà cao quá, một, hai, ba……” Còn chưa đếm xong, liền đi qua mất, thật đáng tiếc, cô bé nhìn khung cảnh thành thị xa lạ một đôi mắt tràn ngập tò mò cùng vui sướng.

Các cô ba người đều ở ghế sau, cũng may ghế sau khá rộng.

Thi Đàn nghiêng đầu hỏi Kiều Minh Nguyệt, “Cậu ngày thường không mang theo Niệm Niệm ra ngoài à?” Xem cô bé vui vẻ kìa.

Kiều Minh Nguyệt cũng ý thức được vấn đề này.

“trước kia chúng ta cũng chỉ đi chợ, lâu lâu mọi người mới tới trong thôn thăm hai mẹ con…… hình như mình có điểm sơ suất.”

Cô ở Giang Thành sinh sống 24 năm, đối với khung cảnh này đã thành thói quen, nhưng đối với cô bé cắm rễ thôn nhỏ ở Đại Lý thì lại rất mới lạ, cô chưa từng mang Niệm Niệm về thăm nơi cô đã từng lớn lên và sinh hoạt.

Niệm Niệm lần đầu tiên được ăn kem, Niệm Niệm lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nhà cao tầng như vậy……

Không được, cô phải cho con gái cưng thứ tốt nhất!

Kiều Minh Nguyệt ý chí chiến đấu tràn đầy, trực tiếp bảo tài xế đưa tới trung tâm thương mại lớn nhất Giang Thành, sau khi xuống xe cô cởi áo lông vũ, đưa tài xế cầm xong liền nắm tay Niệm Niệm hướng về phía cửa hàng xa xỉ quen thuộc.

Phần lớn các cửa hàng xa xỉ đều có thời trang trẻ em, nhân viên hướng dẫn mua sắm rất nhiệt tính, cùng Niệm Niệm đáp lại những lời nói lảm nhảm.

Người trợ lý kinh doanh nhận ra Kiều Minh Nguyệt, trên mặt tràn đầy nhiệt tình lại đây cùng cô chào hỏi, “Đã lâu không gặp Kiều tiểu thư, cô đi du lịch sao?”

“Gần như vậy.” Trợ lý kinh doanh nhìn vẻ bề ngoài hiền lành, Kiều Minh Nguyệt có chút ấn tượng.

“Chỉ mua cho em bé thôi sao? Có muốn xem đồ mới của cửa hàng chúng tôi? Gần đây chúng tôi mới nhập một số mẫu túi, đặc biệt để lại cho ngài xem.”

Kiều Minh Nguyệt vốn định từ chối, nhưng một bên Thi Đàn kéo cánh tay cô, bắt đầu niệm kinh: “Nguyệt nguyệt ơi, tới cũng tới rồi, mua đồ cho chính mình đi, cậu cùng Niệm Niệm mặc đồ đôi!”

“Cũng được nhỉ.”

Mua một đống quần áo, mua cho Niệm Niệm chọn mấy cái túi nhỏ, lúc đầu Niệm Niệm thử quần áo còn rất nhiệt tình, sau đó nhanh chóng mệt mỏi, căn bản lười nhấc tay, Niệm Niệm nhìn thích liền mua luôn, chỉ xem số đo, để lại địa chỉ mới cho trợ lí kinh doanh, mấy thứ này một lát liền sẽ đưa đến nhà mới.

Nghỉ ngơi một hồi, Thi Đàn đưa hai mẹ con tới tiệm bánh ngọt “Ngon ngọt”.

Cửa hàng này Thi Đàn trong lúc vô ý phát hiện, tuy rằng không quá nổi tiếng, nhưng là đồ ăn rất tinh tế, hương vị cũng không tồi, so với một số cửa hàng hạng sang thì ngon hơn nhiều.

Niệm Niệm lần đầu tiên ăn Tiramisu, miếng đầu tiên đi xuống bụng, linh hồn thăng hoa.

Thấy khuôn mặt dại ra của con gái, Kiều Minh Nguyệt càng khó chịu.

Trước kia cô cho rằng mình luôn cho Niệm Niệm môi trường tốt nhất, vật chất đều là mờ ảo, hiện tại xem ra, cô chỉ dùng ý nghĩ của chính mình áp đặt vào con bé. Cô sống cuộc sống bình đạm, nhưng Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, trẻ em đều tò mò với thế giới mới lạ.

Kiều Minh Nguyệt làm thẻ hội viên tại cửa hàng bánh, cùng lúc đặt một phần bánh kem Black Forest ngày mai đưa đến nhà. Tra𝓷g gì mà ha𝙮 ha𝙮 thế ﹛ T𝙍uMT𝙍𝗨𝙔𝘌 𝙽﹒𝗩𝙽 ﹜

“Mụ mụ mụ mụ, cái thứ đen tuyền này uống ngon nha! Còn có Q‘Q tiểu cầu!” Niệm Niệm cắn ống hút uống trà sữa, hai mắt tỏa ánh sáng.

“Cái này là trà sữa, quả cầu bên trong là trân châu.” Kiều Minh Nguyệt rút tờ khăn giấy lau khóe miệng lem trà sữa cho cô bé.

“Trân châu? Trân châu là màu trắng nha.”

“Cái này là trân châu đường đỏ, con thích thì dì Ngô làm ở nhà cho con được không?”

“dạ dạ!”

Niệm Niệm uống trà sữa ăn tráng miệng ngọt, cũng chưa thời gian nói chuyện, sung sướng đung đưa cẳng chân trong không trung, đầu nhỏ cũng đang nhìn xuyên qua trong suốt pha lê nhìn về những người qua đường phía bên ngoài.

Người ở nơi này, cùng những người trước kia gặp qua không giống nhau.

Trong thôn người già chiếm đa số, hơn nữa nơi đó rất đa dạng người dân tộc thiểu số đặc sắc, người già bởi vì lao động mà cong lưng, trên mặt toàn là nếp nhăn cùng tàn nhang, mà nơi này phần lớn mọi người đều thẳng lưng ngửa đầu, mười phần cao ngạo, quần áo chỉnh tề khuôn mặt tinh xảo, ngay cả trẻ con cũng ăn mặc khoa trương, như là bức tranh được in thu nhỏ lại của người lớn.

Kiều Minh Nguyệt phát hiện cô bé nhìn chằm chằm vào một em bé gái, nhìn theo ánh mắt của con gái nhìn qua.

Váy hồng nhạt bồng bềnh.

Niệm Niệm là cô gái nhỏ, không có cô gái nào có thể cưỡng lại được chiếc váy hồng bồng bềnh.

Nhưng những bộ quần áo như vậy, khi đi ra ngoài mới cần mặc, bản thân ở nhà ăn mặc chơi có chút diêm dúa ố dề.

Kiều Minh Nguyệt nghĩ, hỏi Thi Đàn: “Gần nhất có cái hoạt động gì không?”

“Hoạt động gì???” Thi Đàn đần mặt ra.

“Là hoạt động giống trước kia, các loại tiệc từ thiện buổi tối hoặc là yến hội linh tinh.”

“Ơ? Cậu không phải là không thích sao?”

“Không phải không thích mà là lười, nhưng Niệm Niệm thích nha.” Kiều Minh Nguyệt nhỏ giọng nói, “Mình muốn cho con bé ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp, lóe mù mắt bọn họ.”

“Ồ, gần nhất cuối năm đều rất bận, nhưng thật ra có một cái,” Thi Đàn là người trong giới thượng lưu, đối với các loại hoạt động vẫn rất hiểu biết, “Từ Viên tiệc đính hôn, tuần sau, làm cho kịp năm nay, mở lễ rất to nên người đi dự rất nhiều, phức tạp, khẳng định cậu sẽ gặp phải đối thủ một mất một còn.”

“Ừa, không thành vấn đề.” Kiều Minh Nguyệt thong dong lấy ra di động, bỏ chặn Từ Lập, ai bảo hắn là anh họ của Từ Viên, rất thích hợp để tìm đòi thiệp mời.

Cô thoát vòng tròn này lâu lắm rồi, thậm chí rất nhiều người cũng không biết cô đã về Giang Thành, những tình bạn giả trân trước đây bây giờ cũng héo úa, cũng không biết bọn họ đã lập nhóm chơi mới nào, càng không biết bọn họ sẽ có thái độ như thế nào với cô.

Nếu là ở bốn năm trước, Kiều Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ xách lên làn váy cùng các cô đấu qua lại, nhưng là hiện tại cô đã trưởng thành, ổn trọng hơn,không còn là cô gái nhỏ của năm đó. Những buổi công khai như này, vẫn cần sĩ diện, tuyệt đối sẽ không giống như trước, một lời không hợp nắm tóc người ta, hất rượu người ta, tuyệt đối không.

Kiều Minh Nguyệt hiện tại đã làm mẹ, cô nhất định phải làm tấm gương sáng cho Niệm Niệm, tuyệt đối không thể làm con bé tha hóa, tuyệt đối không thể!

Thi Đàn nhìn ý chí chiến đấu của cô tràn đầy, vui mừng nói “Quần áo cậu chuẩn bị làm kiểu gì giờ? Mình tìm bằng hữu giúp cậu nhé?”

“Ok! Đàn đàn là người tốt!” Kiều Minh Nguyệt học tập cách nịnh hót của Niệm Niệm khen bạn, làm cho Thi Đàn nổi da gà.

Thi Đàn là người làm nhạc, cũng coi như là một nửa người của giới giải trí, bạn bè cũng nhiều, tìm nhà thiết kế tạo kiểu cũng không thành vấn đề.

“Vấn đề là đối với đứa nhỏ, mình phải tìm xem,” Thi Đàn vuốt cằm nghĩ, “Nhất định phải làm Niệm Niệm công chúa nhỏ lóng lánh toàn khán phòng!”

Đang vớt trân châu, Niệm Niệm mờ mịt ngẩng đầu lên.

Vì cái gì mới chỉ uống một ly trà sữa, mụ mụ cùng dì lại đột nhiên ý chí chiến đấu tràn đầy?

Ly trân châu bị Kiều Minh Nguyệt bưng, cô lấy muỗng nhỏ toàn bộ gạt vào trong miệng Niệm Niệm, một mồm to trân châu nhai nửa ngày, Niệm Niệm thỏa mãn.

“Cái này không thể uống nhiều, tiêu hóa không dễ, chúng ta ngày thường cũng có thể đổi những loại khác, trà sữa pudding, trà sữa đậu đỏ ……” Kiều Minh Nguyệt nói.

Niệm Niệm hướng tới: “Mỗi ngày không giống nhau!”

“Cũng không thể như vậy,” Kiều Minh Nguyệt hướng dẫn từng bước, “Còn có nhớ hay không trước kia con thích nuôi lan lưỡi rồng, sau đó một lần mua 50 bồn, cuối cùng có phải cảm thấy rất mệt, không còn thích lan lưỡi rồng như trước?”

Sau một lúc lâu tự hỏi, Niệm Niệm tán đồng gật gật đầu.

“Cho nên thích là rất quý giá, càng thích càng quý trọng đồ vật, chúng ta cần phải chậm rãi nhấm nháp, bảo trì cảm giác mới mẻ, một tuần uống hai ly thôi, cho chính mình một chút thời gian hoãn một chút, như vậy uống mới được bền.”

“Con hiểu được rồi mụ mụ! Về sau khi mua lan lưỡi rồng con chỉ mua năm bồn!”

“……” Giống như, cũng có thể chấp nhận được.

Dù sao cô cũng chỉ là muốn cho con bé học được kìm chế bản thân.

Hiện tại trong nhà cũng đủ chỗ chứa, thực vật lúc trước trồng ở Đại Lý không có phương tiện mang về đây, có thể chuyển cũng chỉ là một ít trung thu thực vật, vẫn còn ở trên đường đang di chuyển, hiện tại một cây thực vật Niệm Niệm đều không có, vừa đến nhà mới còn chưa chú ý được, có lẽ hai ngày tới phải đi mua thêm cây.

Hiện tại Kiều Minh Nguyệt cũng có chút nhịn không được, ngứa ngáy tay chân, chính là Giang Thành mùa đông lạnh muốn chết, cô cũng không nghĩ đến viễn cảnh ngày mùa đông ở bên ngoài đào hố trồng cây.

Ăn xong đồ ngọt, ba người lại đi càn quét mua đồ một phen, thu hoạch được đầy giỏ, Thi Đàn mời cơm chiều, đưa Niệm Niệm đi một nhà hàng thịt nướng cô quen thuộc, Niệm Niệm ăn mỡ đầy miệng, bụng nhỏ đều phình to ra, thỏa mãn đến đầu óc choáng váng dựa vào trên người Thi Đàn ngủ.

Ngày hôm sau Kiều Minh Nguyệt nhận được thiệp mời, Thi Đàn gọi stylist tới nhà, cô cùng Niệm Niệm chọn quần áo, sau đó liền nằm ở trên sô pha bắt đầu lựa mua giàn trồng hoa cùng với các loại thiết bị.

Ánh mặt trời chiếu vào trong nhà kính, diện tích ở đây cũng phải 100m2, cô tính toàn nơi đây dùng để trồng hoa lan, không phải kiểu vườn ươm từng bồn một, cô tính toán làm giống rừng mưa giả định môi trường tự nhiên nơi hoa lan tự nhiên sinh trưởng, hơn nữa lắp thêm đèn cung cấp ánh sáng bổ trợ cùng với máy tạo độ ẩm nhân tạo, nước chảy thác nước, đây là một công trình lớn, Kiều Minh Nguyệt tìm rất nhiều tư liệu, thậm chí liên hệ viện bảo tàng nhân viên để tham khảo, bởi vì viện bảo tang chỗ bọn họ ở có một cái nhà kính trồng hoa lan.

Thời gian ở nhà cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều thu thập dọn dẹp kiện hàng chuyển phát nhanh giao tới.

Ngoài bản thiết kế nhà kính trồng hoa lan, cô lại phải xử lí hàng chuyển phát nhanh, mầm hoa nguyệt quý mới giao tới cũng phải mở ra cho vào nước, chờ xong các việc thì sự kiện tiệc đính hôn của Từ Viện liền tới.

Gần như mỗi một người làm nghề làm vườn đều sẽ gia nhập diễn đàn hoa, Kiều Minh Nguyệt cũng gia nhập hai nơi để tìm người quen liên hệ mua mầm, giá cả ưu đãi còn có thể tự chọn lựa cây, ông chủ còn tặng cô một ít mầm.

Hiện tại nhà cô còn có toàn bộ sân và sân phơi trên mái nhà cần phải bố trí, từ từ làm khẳng định là không được, cô muốn nhanh chóng tạo một cái vườn hoa, yêu cầu mua phôi to, hai năm là có thể thấy kết quả.

Đồng thời cô còn dự định trồng thảo hoa nở vào mùa xuân, đại hoa phi yến thảo, cây mao địa hoàng, cây thục quỳ, cúc Ba Tư, Châu Phi cúc, hỉ lâm thảo,… cô lười gieo giống, lại phải chờ một thời gian nảy mầm, đến lúc đó trực tiếp mua là được, cũng không cần sốt ruột.

Phòng thực vật của Niệm Niệm còn ở giai đoạn bố trí, công nhân đang trang bị giàn trồng hoa cùng đèn bổ trợ ánh sáng, các loại cây chịu được nhiệt còn đang vận chuyển, đến lúc đó dựa theo ý tưởng của Niệm Niệm mà bố trí là được.

Ở Đại Lý thực vật mọng nước có thể trồng ở bên ngoài trời, nhưng Giang Thành hoặc là quá nhiệt hoặc là quá lãnh, yêu cầu trồng ở trong nhà kính.

ở phía trước phòng của Niệm Niệm có một miếng đất dùng để trồng cây mọng nước, tuy rằng hiện tại không thể trồng ở bên ngoài, nhưng Kiều Minh Nguyệt chế cho bé một chậu hoa lớn, đất phù hợp cũng đang được giao, đến lúc đó liền có thể chế tạo một khu vực mới.

Hai mẹ con bọn họ siêu bận rộn, bận đến mức Kiều Thư tới đây ăn cơm cũng đến bị lôi kéo làm việc.

Kiều Thư ngày thường ở công ty mệt chết, thật vất vả mới được nghỉ ngơi còn muốn cùng hai người lăn lộn, quá là tàn ác.

Trên đường tới tiệc đính hôn của Từ Viên, Kiều Thư chân thành nói chuyện với em gái: “ Em tìm người bạn trai đi.”

“Hả?”

“Em trước kia không phải tìm rất rễ dàng sao?” Kiều Thư nói, “Tìm người đàn ông làm việc miễn phí cho em, không tốt sao?”

Niệm Niệm ở một bên nghe, tò mò xen vào “Mụ mụ muốn tìm bạn trai sao?”

“Con đây có phải hay không có ba ba rồi???”

“Mụ mụ muốn tìm bạn trai như thế nào? Niệm Niệm có thể hỗ trợ nha!”

Đối mặt với cô con gái nhiệt tình, Kiều Minh Nguyệt trầm mặc.

Cô từ lúc mang thai liền không nghĩ đến việc yêu đương, làm bạn với Niệm Niệm đã chiếm cứ tất cả thời gian của cô.

Chính là giống như vụ việc mấy ngày trước Tiramisu cùng trà sữa, cô có phải hay không chỉ lo chính mình, xem nhẹ Niệm Niệm cảm nhận?

Đứa trẻ trời sinh đều hy vọng có ba ba cùng mụ mụ.

Hôm nay lúc mặc hồng nhạt váy lụa thời điểm, Niệm Niệm vui vẻ không phải giả, vốn là cô bé không để bụng mặc quần áo gì, thấy váy xinh đẹp tinh xảo cũng sẽ trở nên quý trọng, thời điểm uống sữa bò đều chú ý không làm bẩn váy.

“Chính là nếu mụ mụ có bạn trai, thời gian ở cùng Niệm Niệm liền sẽ thiếu.” Kiều Minh Nguyệt nói.

“Không sao! Con muốn đi nhà trẻ! Cũng không có biện pháp luôn ở bên mụ mụ.”

Kiều Minh Nguyệt bị nghẹn một chút.

“Thế về sau mụ mụ cùng bạn trai ngủ, không cùng Niệm Niệm ngủ thì sao?”

Lúc này Niệm Niệm mới trở nên khó xử, “…… không thể ba người cùng nhau ngủ sao?”

Kiều Thư cười điên rồi, “Niệm Niệm có hay không nghĩ tới, ba người nằm trên giường có chút chen chúc?”

Niệm Niệm trừng lớn đôi mắt lớn tiếng nói: “Giường nhà chúng ta rất lớn nha!”

Kiều Minh Nguyệt xem động tác khoa trương của bé con, cười đem bé ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi cô bé: “Niệm Niệm có muốn có ba ba?”

Niệm Niệm ngửa đầu nhìn mẹ, bỗng nhiên không nói.

“Không sao, Niệm Niệm nói thật đi.”

“Dạ.” Niệm Niệm nhẹ nhàng gật gật đầu.

Tuy rằng người ở trong thôn rất ít, nhưng là khi lớn lên, TV cùng phim hoạt hình, hoặc là từ những người khác trong thôn sinh hoạt cô bé có thể phát hiện, chính mình thiếu hụt một bộ phận, phim hoạt hình một nhà ba người, con gái ngoan ngoãn ngồi ở trên cánh tay của ba ba, bàn tay ba ba nắm mụ mụ. Cảnh tượng ấm áp làm cô bé cảm thấy mới lạ.

Hóa ra ncô cũng có thể được ba ba ôm.

Kiều Minh Nguyệt trầm tư một lúc lâu sau.

Niệm Niệm cha ruột tìm cũng rất dễ. Cô hiểu biết Sầm Nghiên Thanh người này.

Hắn có trách nhiệm làm cha, nhưng là tuyệt không thể cướp đi Niệm Niệm của cô.

Kiều Minh Nguyệt ôn nhu nói với Niệm Niệm: “Thật ra mụ mụ mang con về Giang Thành cũng không chỉ là vì việc con đi nhà trẻ, ba ba của con ở Giang Thành, nếu có cơ hội, mụ mụ mang theo Niệm Niệm đi tìm hắn được không?”

“Được nha được nha!”

Kiều Thư ngồi một bên lập tức dùng cổ quái ánh mắt nhìn cô em.

Ngại có Niệm Niệm ở đây, hắn không tiện hỏi.

Cha ruột Niệm Niệm là ai Kiều Thư cũng không biết, tính cách của em gái hắn biết, từ nhỏ tới lớn đổi bạn trai chưa bao giờ nhai lại cỏ giống bò.

Xe tới cửa khách sạn, Kiều Minh Nguyệt xuống xe trước thay Niệm Niệm sửa lại làn váy, sửa sang lại quả đầu lâu rồi không búi, cô gái nhỏ hôm nay không có trang điểm, trời sinh gương mặt đẹp sẵn, một đầu tóc đen quấn lên, đội một cái vương miện nhỏ, còn vương lại vài sợi tóc ở bên tai, váy nhỏ màu hồng nhạt, làn váy tầng tầng lụa mỏng xòe to ra, lụa mỏng tự nhiên buông xuống, như vậy tầng tầng lớp lớp lụa mỏng,màu hồng nhạt khi chuyển động sẽ uyển chuyển nhẹ nhàng phập phồng.

Hôm nay là tiệc đính hôn của người khác, không thích hợp mặc màu hồng hoặc là màu trắng trang phục, tránh cho việc đoạt sự nổi bật của tân nương, Kiều Minh Nguyệt chọn cho mình bộ trang phục màu xanh quả bơ, trên nếp uốn của bề mặt lụa lấp lánh ánh quang, eo nhỏ lộ ra một đoạn, nhìn đơn giản, nhưng thể hiện được đường cong quyến rũ, Kiều Minh Nguyệt vóc dáng vốn dĩ không thấp, đeo giày cao gót lên phải gọi là vóc dáng thiên thần.

Cô kéo cánh tay anh trai, một bên nắm tay Niệm Niệm.

Lần đầu tiên Niệm Niệm tham dự tiệc như này, tò mò xem cảnh xung quanh, đối mặt người xung quanh đang đánh giá một chút đều không hoảng hốt, thậm chí còn lá gan to nhìn chằm chằm ngược lại.

Bọn họ mới vừa vào nhà, chủ bữa tiệc đã tới chào đón khách sáo, Kiều Minh Nguyệt rất có kiên nhẫn nghe, nghĩ thầm, nhìn dáng vẻ của anh trai cũng rất đẹp nha.

Từ Viên kéo tay vị hôn phu cũng lại đây nói mấy câu, nhiệt tình mà chào hỏi cùng Kiều Minh Nguyệt, thấy cục kẹo bên người cô cũng chỉ tỏ ra một chút kinh ngạc, sau đó ngồi xuống nói chuyện cùng Niệm Niệm.

“Bé tên là gì?”

“Niệm Niệm.”

“Niệm Niệm thật xinh đẹp nha, Niệm Niệm thật là dễ thương.”

Khuôn mặt nhỏ của Niệm Niệm đỏ lên, nhìn cô gái ưu nhã trước mặt, ngẩng cằm nhỏ lên, nhìn nhìn cô gái, lại nhìn xem người đàn ông đứng bên cạnh cô, khen lại cô nàng: “Người cũng rất đẹp! vị hôn phu cũng tốt, nhưng là so với người thua nửa điểm!”

Từ Viên nghe xong trên mặt tràn đầy vui vẻ, còn khiêu khích nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nam nhân lộ ra một cái nụ cười không có cảm tình gì, theo bản năng muốn phản bác cái gì, nhưng thấy cô bé trước mặt đã chạy mất, lại thôi.

Kiều Minh Nguyệt đang nghĩ cách phản bác, bỗng nhiên phát hiện Niệm Niệm chưa có trở về, trong lúc nhất thời hoảng loạn khắp nơi tìm cô bé, cuối cùng ánh mắt dừng ở bàn bên cạnh hai người một lớn một nhỏ.

Niệm Niệm có ý đồ đi thác nước chocolate, nhưng thác quá cao, miếng chuối trong tay không với được thác nước chocolate, người đàn ông phía sau chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng dò hỏi, sau đó Niệm Niệm liền đem miếng chuối trong tay đưa cho hắn.

Hắn hỗ trợ nhúng một lớp chocolate,cho vào trong nước đá ngâm trong chốc lát, chocolate đông lại, lúc sau dùng một tờ khăn giấy bao lại que chuối đưa cho bé.

Kiều Minh Nguyệt thiếu chút nữa liền xông lên, nhưng khắc chế xuống. Cô càng hoảng, càng dễ dàng bại lộ.

Một bên Kiều Thư nhìn cổ quái trạng thái của em gái, lại nhìn Niệm Niệm đang đứng bên cạnh bàn, một cái phỏng đoán nổ tung ở trong đầu hắn.

Oanh một tiếng, nở ra sáng chói pháo hoa, cuối cùng còn lại khói trắng tan biến.