Ánh Trăng Sáng Bỏ Trốn Của Quyền Thần

Chương 1: Sống lại



Đêm đen như mực, mưa như trút nước.

Mùa đông ở phương bắc rất hiếm khi trời mưa như thế này, kéo theo cuồng phong gào thét từng hồi trên bầu trời Nhạn Môn Quan, cứ như có yêu ma quỷ quái gì kéo tới.

Những binh sĩ canh giữ Nhạn Môn Quan từng người một đứng đặc biệt nghiêm, thỉnh thoảng bị nước mưa che đi tầm mắt, mới dám thừa dịp nhìn một chút tướng lĩnh ở phía trước đã bày xong trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Từ sau cuộc phản loạn Tuyên Bình, giang sơn yên ổn, Đại đô đốc chỉ tới nơi này tuần tra vào những ngày quan trọng, nếu ngẫu nhiên tới đây trấn thủ vài ngày, thì cũng sẽ ở lại phủ Tổng binh, chứ chưa từng như hai ngày nay, dẫn theo các tướng sĩ tự mình canh giữ cổng thành?

Cũng không biết trong kinh lại xảy ra nhiễu loạn gì rồi.

Mùa đông ban ngày ngắn ban đêm dài, chỉ còn thời gian một chén trà nữa liền tới giờ đóng cửa thành. Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng vó ngựa, không vội không chậm, từ xa tới gần, một cỗ xe ngựa chậm rãi xuất hiện sau màn mưa.

Các binh sĩ càng thêm nghiêm túc, đợi xa phu kéo lại dây cương rồi tiến lên kiểm tra.

"Con trai và con dâu của lão thân làm buôn bán nhỏ ở quan ngoại, nghe tin cháu trai bị bệnh, lão thân trong lòng nóng như lửa đốt, thế nên mới quấy rầy vào lúc này, còn đây là văn thư thông quan, làm phiền các vị quan gia."

Cỗ xe ngựa phía sau màn mưa cực kỳ bình thường, đi trong đêm tối thậm chí còn không có cả một ngọn đèn, nhưng dựa vào ánh sáng của ngọn đèn dầu ở cổng thành, vẫn có thể nhìn thấy bàn tay đầy khe rãnh của bà lão.

Gã sai vặt đánh xe khom lưng cúi thấp người, dưới trời mưa to đầu cũng không dám ngẩng, cẩn thận đưa văn thư tới trước mặt đô đốc: "Đại nhân mời xem."

Vị đô đốc có bộ râu trắng không đưa tay ra nhận, mà liếc nhìn thuộc hạ bên cạnh một cái, người kia liền bước lên phía trước trực tiếp nhận lấy văn thư, còn ông ta thì cầm theo ngọn đèn tiến lên, chiếu sáng xe ngựa.

Binh sĩ cầm ô cho Đại đô đốc cũng đang thầm suy đoán, không biết gần đây rốt cuộc là đang tra người nào, lại có thể để Đại đô đốc tự mình đi kiểm tra từng xe ngựa một, giống như là sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.

Ngọn đèn mờ nhạt đem xe ngựa chiếu sáng lên, bên trong là một bà lão và một tỳ nữ.

"Đứa trẻ này là gia nô, do tiểu nhi lo lắng đường xá xa xôi, không người chiếu cố, nên đặc biệt căn dặn lão thân mang theo." Bà lão thong thả nói.

"Tất cả xuống xe kiểm tra." Con ngươi giống như chim ưng của Đại đô đốc nhìn chằm chằm vào tỳ nữ trẻ tuổi.

Tỳ nữ nhìn bên ngoài xe trời mưa to như trút nước, liền đưa ánh mắt mong đợi nhìn bà lão. Bà lão trấn an vỗ vỗ cánh tay của nàng, nàng liền ngoan ngoãn đỡ bà lão xuống xe.

Cùng với gã sai vặt, 3 người bị vặn hỏi gần nửa canh giờ, cỗ xe ngựa kia trực tiếp bị lục soát từ trong ra ngoài vài lần.

Cho đến khi xác nhận 3 người không hề nói dối, mà trong xe ngựa cũng không có gì bất thường, Đại đô đốc mới khoát tay áo, ra hiệu cho đi.

Trời vẫn mưa to không có dấu hiệu ngừng lại, ở cửa thành đèn đuốc vẫn sáng ngời như cũ. Có người chắp tay nói: "Đại nhân, giờ đã là giờ Hợi một khắc."

Đáng ra giờ Tuất năm khắc đã phải đóng cửa thành.

Đô đốc nhíu chặt đôi mày cũng đã hoa râm, trầm ngâm chốc lát: "Tiếp tục trông coi!"

"Lĩnh mệnh!"

Mà cỗ xe ngựa vừa mới vượt qua cửa thành kia, sau khi chạy qua sông đào bảo hộ thành thì cuối cùng cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.

"Cô nương, chúng ta vậy mà đã ra ngoài! Thật sự đã ra ngoài!" Tỳ nữ trẻ tuổi thay đổi bộ dạng im lặng trước đó, kéo lấy cánh tay bà lão, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, "Phía trước chính là quan ngoại, chúng ta...... Không, là người...... Cô nương người từ giờ tự do rồi!"

Sau khi nói xong câu cuối cùng kia lại còn có chút nghẹn ngào,

Một khắc trước bà lão sắc mặt còn tái nhợt giờ đây trong mắt lại lộ ra nét linh động của thiếu nữ, nhưng giọng nói lại vẫn già nua như trước: "Tay nghề của kẻ thuật sĩ giang hồ kia quả thật tài tình, không uổng công chúng ta hao tổn một nửa gia sản."

Tỳ nữ liên tục gật đầu: "Vừa rồi mưa lớn như vậy, làm em sợ muốn chết! Chỉ hy vọng giọng nói và bộ dáng này được như lời hắn nói, có thể duy trì được ba ngày, đến lúc đó Bùi..."

Tỳ nữ dừng lại, lại nói: "Đến lúc đó dù là ai thì cũng không tìm được cô nương!"

Bà lão mỉm cười, đôi mắt sáng ngời kia cực kì không hài hòa với vẻ ngoài của nàng.

"Phiền ngài đi nhanh hơn chút nữa, lão phu nhân nhà ta nóng lòng lo cho tôn tử, tối nay cần đi đường suốt đêm." Tỳ nữ kéo ra màn xe, dặn dò gã sai vặt ở phía trước.

Một chủ một tớ hai người xuất phát từ kinh thành, đã thay đổi cải trang suốt cả một đường, tất nhiên gã sai vặt này cũng là tạm thời thuê về, hắn cũng không hiểu biết về thân phận chân thực của hai người.

Xe ngựa tăng tốc nhanh hơn.

Ôn Ninh nhẹ nhàng đẩy mở cửa sổ xe ra một khe hở, gió lạnh đột nhiên phá cửa sổ thổi vào, vừa đi qua Nhạn Môn Quan, thì mưa dường như cũng nhỏ đi, ngưng tụ thành hạt tuyết, từng hạt tuyết tạt vào trên mặt nàng, lại làm cho nàng cảm thấy hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Mưu đồ nửa năm, nửa tháng lo lắng không yên, ngày đêm gần như không ngủ, cuối cùng cũng đến được nơi này.

Chỉ cần qua được Nhạn Môn Quan này, nàng sẽ không còn là cá chậu chim lồng, chim sẻ trong lòng bàn tay Bùi Hữu, để mặc cho hắn định đoạt nữa.

"Cô nương, sáng sớm ngày mai hai chúng ta hãy chia hướng mà đi, em tìm cơ hội trở về, rồi đi đường vòng tới Giang Nam giúp ngài đánh lừa dư luận, đến lúc đó nếu em có bị bắt, sẽ nói là ngài chết yểu ở trên đường, em..."

Không đợi nàng ấy nói hết câu, cũng không đợi Ôn Ninh nói ra lời cự tuyệt thì qua khe hở nhỏ hẹp ở cửa sổ xe đã truyền đến từng trận tiếng vó ngựa.

Thanh thế vội vàng, từ xa đến gần, dường như còn có thể nghe được loáng thoáng có người đang quát "Ngừng".

Chủ tớ hai người đều thay đổi sắc mặt, tỳ nữ lập tức không thể ngồi yên, muốn mở ra cửa sổ nhìn một chút, Ôn Ninh nắm chặt lấy tay nàng ta, vỗ vỗ trấn an: "Lăng Lan, đừng có hoảng sợ."

"Lão phu nhân, sợ rằng chúng ta đã gặp phải bọn mã tặc ở quan ngoại rồi, hai người các ngài ngồi cho vững!" Giọng nói của gã sai vặt ở phía trước truyền đến, cùng với tiếng gia tốc giục ngựa, chiếc xe ngựa tốc độ càng nhanh.

Khi nghe thấy là mã tặc, thì tâm trạng Ôn Ninh ngược lại trở nên buông lỏng.

Nếu đã là bọn cướp, thì thứ chúng muốn đơn giản chính là tiền tài. Bộ dạng cải trang của nàng và Lăng Lan lần này, một người là bà lão mặt mũi nhăn nheo, người còn lại thì mặt mũi tràn đầy tàn nhang, có thể nói là tỳ nữ có khuôn mặt xấu xí, chẳng may bị đuổi kịp, thì bỏ ra một chút tiền tài cũng không sao.

Xe ngựa chạy nhanh đến mức tấm màn xe nặng nề bị gió mạnh thổi bay, nhưng vì che dấu thân phận nên các nàng cũng không dám chọn một con ngựa tốt, sau một lúc tăng tốc hiển nhiên con ngựa đã kiệt sức.

Phía sau tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí lên, xe ngựa xóc nảy, nguy hiểm dừng lại.

Lăng Lan sắc mặt trắng bệch đỡ lấy Ôn Ninh, hai người đều biết đây là đã bị người cản lại, ai cũng không có lên tiếng, chỉ nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng gã sai vặt lái xe không lên tiếng, người tới cũng không có lên tiếng, ngay cả ngựa của bọn họ, dường như cũng an tĩnh trong nháy mắt.

Trong bóng tối của ngày mưa gió, im lặng hóa thành sự áp bức vô hình, nặng nề phủ xuống.

Ôn Ninh bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.

Việc này nàng đã chuẩn bị từ lâu, thời gian cũng là được tỉ mỉ lựa chọn. Khi nàng rời kinh, Bùi Hữu đang đốc công biên phòng tại Kế Châu cách đó hơn ngàn dặm, đợi hắn nhận được tin tức, thì đó cũng là chuyện của ba ngày sau. Vả lại trên đường nàng đã thiết trí rất nhiều chướng ngại, cho dù ngựa của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không có khả năng tìm đến chỗ nàng nhanh như vậy, đuổi sát phía sau.

Thân thể Lăng Lan không ngừng run rẩy, Ôn Ninh lại lần nữa vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng ta, ra hiệu cho nàng ấy thả lỏng.

Rất nhanh phía trước vang lên tiếng vó ngựa.

Một con ngựa chậm rãi đi về phía cỗ xe, đát, đát, đát, không nhanh không chậm, tiếng đạp bước cực kỳ thanh thúy.

Một lúc sau, nàng liền nhìn thấy một cái vỏ kiếm màu bạc trắng, nhẹ nhàng vẩy một cái, vén lên màn xe nặng nề, ngay sau đó lọt vào tầm mắt nàng là màu trắng bạc của bộ khôi giáp.

Dù đêm khuya, người tới không mang theo bó đuốc, thậm chí đêm mưa cũng không có một chút ánh trăng nào, nhưng bộ khôi giáp màu bạc trắng kia vẫn phải mượn sắc trời mà đem gương mặt góc cạnh rõ ràng cùng với đôi mắt ám trầm của hắn chiếu lên vô cùng sáng tỏ.

Khoảnh khắc Ôn Ninh cùng hắn đối mắt, nàng như rơi vào hầm băng.

"Lăng Lan!" Ôn Ninh bỗng nhiên ngồi bật dậy.

"A Lan ở chỗ này! Cô nương bị làm sao thế? Chẳng lẽ lại gặp ác mộng rồi?" Lăng Lan nghe được cô nương nhà mình gọi to, vội vàng đặt công việc trong tay xuống đi vào buồng trong, nhìn thấy Ôn Ninh sắc mặt trắng bệch, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh, nàng liền cầm lấy khăn vừa thay cô nương lau mồ hôi vừa ở một bên đau lòng nói, "Cô nương gần đây cứ thường xuyên gặp ác mộng, nếu không hay là mời lang trung tới cho người khai mấy chén thuốc an thần? Dù sao thì Đại công tử gần đây cũng bị phong hàn, mỗi ngày đều có lang trung đến bắt mạch hỏi bệnh, mời lang trung thuận đường tới xem cho người, cũng không phiền phức."

Ánh mắt Ôn Ninh vẫn trống rỗng, đồng tử hơi giãn ra, giống như bị cái gì làm cho kinh hãi.

"Cô nương?" Lăng Lan lại kêu thêm một tiếng, "Tiểu thư?"

Ôn Ninh rốt cuộc cũng hoàn hồn, chớp chớp mắt, ánh mắt dần dần mềm mại: "Lăng Lan, chúng ta đang còn ở Ôn phủ phải không?"

Lăng Lan nhíu mày, từ sau khi cô nương phát sốt một trận, liền thường xuyên gặp phải ác mộng, khi tỉnh lại sẽ hỏi một số câu hỏi kỳ lạ, chẳng hạn như năm nay là năm nào, ngươi thật sự còn chưa có lập gia đình sao, Đại công tử Nhị công tử đang ở đâu, hôm nay lại hỏi một câu chúng ta đang còn ở Ôn phủ phải không.

"Cô nương, đương nhiên chúng ta đang ở Ôn phủ." Lăng Lan nhẹ nhàng nói, "Cô nương người lại nằm xuống một lát đi, để ta đi sang chỗ Đại công tử mời lang trung."

Nhìn bóng dáng Lăng Lan vội vã rời đi, Ôn Ninh cũng không ngăn cản.

Có lẽ là nên để lang trung nhìn xem, uống một chút thuốc, nàng cũng không muốn mỗi ngày đều mơ thấy những chuyện kia, khi tỉnh lại luôn cảm thấy thế giới trước mắt này đều là hư ảo.

Nàng cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay mình, quả thực là trắng nõn mềm mại, làn da hồng hào, vẫn chưa gầy đến mức khô héo và không còn sức lực như trước.

Đúng vậy.

Nàng một lần nữa sống lại.

Sau khi bị Bùi Hữu chặt đứt hai cánh, giam cầm ở bên người, bị tổn thương cả về thể xác và tinh thần, vậy mà nàng lại quay về năm mười lăm tuổi.

Sau khi tỉnh lại phải mất gần nửa tháng nàng mới tin tưởng, nàng đã trở lại cái tuổi đẹp nhất, còn chưa bị gả đi, còn chưa gặp được Bùi Hữu, từ trên xuống dưới Ôn phủ đều như lúc trước vui vẻ hòa thuận, Lăng Lan nàng ấy cũng vẫn còn bên cạnh nàng.

Nghĩ tới đây, hai mắt Ôn Ninh chợt sáng lên, mặt mũi hồng hào, đôi môi cũng dần dần hồng nhuận.

Nàng chậm rãi bước xuống giường, cầm lấy kiện áo ngoài mặc vào.

Một kiếp này, nàng nhất định phải chặt đứt tất cả trước khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.