Anh Thích Em Nhé?

Chương 33



Dụ Minh Quang ở lại đến sáng sớm, con gái được đưa ra, đang nằm yên ổn trên băng ca.

Chẩn đoán của bác sĩ gần như là động kinh, bị kích thích quá mức, những biểu hiện của An Lạc cũng trùng khớp với bệnh động kinh khi tái phát.

Dụ Minh Quang thở ra một hơi thở nặng nề, con gái ông tại sao cứ phải khổ tới mức này.

Cô con gái bé nhỏ của ông...

Dụ Minh Quang cúi đầu trước bàn tay mảnh khảnh của cô con gái, âm thầm rơi nước mắt.

"Con gái anh phải làm sao đây...?". Ông nói ra câu này trong bất lực, Hà Dư Hy nhìn ông, cô đưa ánh mắt kiên định nhìn thẳng người đàn ông trước mặt :" Tôi là Bác sĩ Hà, thủ khoa khoa thần kinh, anh còn chút tin tưởng nào ở tôi không thế ? Dù kinh nghiệm chưa đến chục năm, nhưng tôi hiểu rõ bệnh tình của tiểu Lạc hơn ai hết, Dụ Minh Quang anh cứ yên tâm quan sát con bé từng chút một khoẻ mạnh, được không ?"

Dụ Minh Quang nhìn vào đôi mắt kia, ông cảm thấy yên tâm nhiều phần, ông bật cười :"Được...bác sĩ Hà, vất vả rồi ".

Chuyện An Lạc vào viện, ông có thông báo cho Ninh Thiếu Phàm nhưng là một tuần sau đó, ông muốn đợi xem có chuyển biến tốt nào không, sợ đến thấy cô bé nằm yên một chỗ như trước, cậu thiếu niên sẽ hoảng sợ.

Tuy nhiên, đã một tuần trôi qua, An Lạc vẫn nằm yên ở đó.

Thiếu Phàm có thông báo lại cho 3 người kia vì họ không liên lạc được với cô.

Bùi Tranh đặt máy bay về ngay trong đêm, cô nàng có nghe sơ qua về bệnh tình và tình trạng hiện tại của An Lạc, ngồi trên máy bay tra thử về căn bệnh độn kinh, Bùi Tranh khóc nức nở, về đến bệnh viện đôi mắt cũng sưng đỏ lên.

Dương Yến cũng rất nhanh chạy đến, một người luôn bình tĩnh, lạnh lùng như cô, giờ đây nhìn con bé đầy kiêu ngạo, vui vẻ kia nằm bất độn trên giường bệnh, đôi môi tái nhợt, Dương Yến cũng xúc động không thôi, trốn ra ngoài khóc một trận đến mất sức lực.

Trương Khởi đến cùng Ninh Thiếu Phàm, cậu không dám lơ là vì thiếu niên ngồi cùng cậu đang mất hồn, gương mặt Ninh Thiếu Phàm nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay cậu đang run, thật sự rất run, như Thiếu Phàm có thể mất bình tĩnh bất cứ lúc nào nếu cậu không cố gắng trấn an cậu ấy.

Cả 4 người tụ lại trước giường bệnh, Dụ Minh Quang rời đi để họ ở lại.

Bùi Tranh ôm lấy Dương Yến khóc to, cô nàng còn không dám nhìn thẳng vào cô bạn của mình.

Trương Khởi cũng không kiềm được hốc mắt đỏ lên.

Chỉ có Thiếu Phàm vẫn đứng đó, cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, gương mặt tươi cười trên màn hình điện thoại của cậu sao bây giờ lại trông lạ đến thế.

Cũng là gương mặt đó nhưng sao không thấy nụ cười kia.

Cũng là gương mặt đó nhưng sức sống tuổi trẻ đã không còn.

Đôi môi hồng hào mềm mại cũng không còn nữa.

Chỉ mới xa nhau vài ngày, cậu đã sắp nhận không ra Lạc Lạc của cậu nữa rồi.

Giờ chắc cô đang một mình cô đơn, vậy nên trông cô mới buồn đến vậy...

Ninh Thiếu Phàm rất lạ, ai cũng phát hiện, Trương Khởi đi đến ôm lấy hai bả vai cậu bạn, trầm giọng lại :" Thiếu Phàm cậu phải thật bình tĩnh, một An Lạc là đã đủ rồi cậu nghe thấy không ?"

Nhìn thì rất bình tĩnh nhưng cậu chắc chắn bên trong là cả bão tố.

Thiếu Phàm dường như chẳng nghe thấy gì nữa, Trương Khởi bất lực, cậu muốn khóc một trận, tại sao cả hai người bọn họ lại trở nên như thế ???

Dương Yến cố gắng điều chỉnh cảm xúc, cô đi ra ngoài tìm Dụ Minh Quang, nói về biểu hiện kì lạ của Ninh Thiếu Phàm.

Dụ Minh Quang đi đến, ông từ từ quan sát thiếu niên, chầm chậm nói ra từng lời :" Thiếu Phàm, An Lạc nhà bác hiện đang rất đau khổ, con bé bị kích động dẫn đến nằm yên thế này. Từ nhỏ con bé đã không được hạnh phúc vì thiếu tình thương từ mẹ, bác thì luôn bận rộn nên cũng không thể lo lắng thật nhiều cho con bé. Từ khi tiểu Lạc quen biết cháu, con bé đã rất vui vẻ, cháu đã khiến con bé hạnh phúc, cháu khiến con bé cười nhiều hơn rất nhiều...Thiếu Phàm, An Lạc nhà bác rất cần cháu".

Phải, cậu đã khiến An Lạc tích cực hơn rất nhiều, cậu giúp An Lạc vui vẻ, hạnh phúc trong suốt thời gian qua.

Giờ đây An Lạc thế này, cậu cũng cần phải khiến cô vui vẻ như lúc trước, như lúc hai người họ quen biết đến nhau.

An Lạc cần cậu, cậu phải thật mạnh mẽ, thật bình tĩnh để giúp cô lấy lại nụ cười ấy.

Cậu không nên thế này, Ninh Thiếu Phàm như bừng tỉnh trở lại, cậu nhìn Dụ Minh Quang, rồi lại nhìn An Lạc nằm ngoan ngoãn trên giường bệnh, cô gái này là sự thăng bằng, là sức mạnh của cậu, và từ bây giờ đây, cậu sẽ là sức sống, là niềm vui của cô.