Anh Thích Em Nhé?

Chương 24



Hôm nay tính là buổi hẹn hò thứ hai của cặp đôi, bởi vì học cùng lớp, thời gian bên nhau khá nhiều nên thật sự rất ít khi cả hai ra ngoài hẹn hò với nhau.

Nhưng đột nhiên cậu lại bảo bận, không đi được, thành ra kế hoạch hẹn hò phải bỏ.

An Lạc ngồi chán nản xem phim tại nhà, cảnh phim chó má càng khiến cô trở nên bực bội, nhân vật nam vậy mà đi tằng tịu với người khác sau lưng bạn gái, đúng là không ra gì.

Điện thoại "ting" một tiếng, là tin nhắn của Diệp Thư Lan, cô cứ ngỡ mình là con nợ của bà ta vậy, tháng nào cũng đòi tiền, thèm tiền đến phát điên rồi.

Tâm trạng cô càng đi xuống sau khi thấy tin nhắn của bà ta.

Lại một tiếng "ting" vang lên, sau đó thêm vài tiếng liên tục.

An Lạc nghĩ rằng Diệp Thư Lan vẫn chưa từ bỏ, tâm trạng xấu khiến cô muốn làm gì đó, lấy điện thoại lên muốn gọi để mắng bà ta.

Tuy nhiên người nhắn mấy tin sau không phải Diệp Thư Lan, là tin nhắn của Bùi Tranh.

Cô nàng spam một đống chấm hỏi, vài câu chửi thề và một tấm ảnh.

Trong ảnh Bùi Tranh gửi, có thể thấy rõ khuôn mặt của người nam kia là Ninh Thiếu Phàm và đối diện cậu là một cô gái, tiếc là không thấy mặt.

Cậu hủy hẹn với cô bảo bận, và giờ đang ngồi trong quán cà phê với một cô gái khác ?

"Ở đâu ?".

An Lạc đứng dưới tán cây cổ thụ lớn, yên lặng nhìn gương mặt sáng sủa của thiếu niên.

Trên người cô vẫn là bộ đồng phục, vốn họ đi hẹn hò sẽ không phải đi thay đồ, huỷ hẹn rồi cô cũng không có tâm trạng để thay.

An Lạc để ý rõ ánh mắt của cậu dành cho cô gái kia, cô chưa từng nhìn thấy cảm xúc thế này trên gương mặt cậu.

Cảm giác yêu chiều, thân thiết.

Trái tim An Lạc lúc này cứng nhưng giòn, dễ vỡ như thủy tinh.

Cô sợ chỉ vì một điều gì đó, nhỏ thôi, trái tim này sẽ nát tan thành ngàn mảnh.

Quả nhiên, vào khoảnh khắc cậu cười cười đưa tay đến gần khuôn mặt của cô gái kia vuốt ve, trái tim An Lạc thật sự đã không còn nguyên vẹn.

"Ninh Thiếu Phàm...cậu tàn độc với tôi thật đấy!". Tin nhắn cuối cùng của An Lạc gửi cho thiếu niên.

Ninh Thiếu Phàm trong quán cà phê, nhận được tin nhắn liền lạnh mặt, An Lạc đang có ý gì ?

Cô gái đối diện để ý thấy liền hỏi thăm :" Sao đấy ?"

"Chị...em nghĩ mình phải đi rồi". Ninh Thiếu Phàm rời đi mà không đợi câu trả lời.

Cô gái nhíu mày mắng cậu một tiếng nhưng cũng không cản, ngồi một mình quá chán nản, lôi điện thoại gọi cho ai đó :" Cảnh sát Cố có rảnh đến đón tôi một chuyến không ?".

Ninh Thiếu Phàm gọi hơn chục cuộc gọi cô vẫn không bắt máy, cậu có dự cảm không lành.

Thiếu niên đến thẳng nhà cô, bấm chuông mãi cô vẫn không ra, Thiếu Phàm sốt ruột, nhớ lại lần trước cô có đưa chìa khoá dự phòng cho mình, liền lục túi tìm lại.

Trong nhà yên ắng đến đáng sợ, sự im lặng sau một trận bão tố.

Cậu chạy lên lầu tìm cô, cửa không khoá, căn phòng lộn xộn, nhiều thứ đổ bể, đáng sợ hơn, An Lạc đang nằm đó co giật, giữa đống thủy tinh vỡ.

Một tiếng nổ trong đầu Ninh Thiếu Phàm, cậu hoảng sợ chạy đến bế cô lên, vừa run rẩy lay cô dậy vừa gọi tên cô :" An Lạc...Lạc Lạc, nghe tớ nói không ? Lạc Lạc ?"

Cho tới khi An Lạc được đưa vào phòng cấp cứu, đôi tay Thiếu Phàm vẫn không ngừng run.

Cậu đang hoảng sợ, thật sự rất hoảng sợ.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô yếu ớt nằm đó, tay chân co giật nhưng lại không ý thức, không phản ứng với cậu, lòng thiếu niên như vụn vỡ.

Cậu rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, lại còn sau khi cô nhắn cho cậu một câu nói kỳ lạ như thế, cậu càng sợ mình chính là nguyên nhân khiến cô rơi vào nguy hiểm.

"Tách !"

Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

Ninh Thiếu Phàm giờ đây có bao nhiêu hoảng loạn, bao nhiêu sợ hãi, cậu thật sự sợ rồi.

8h sáng.

An Lạc mơ màng tỉnh dậy, bốn bề trắng xoá, cảm giác chẳng còn sức lực nào nữa.

Cửa phòng bệnh mở ra, Ninh Thiếu Phàm thẫn thờ bước vào, cậu hoàn toàn không để ý thấy cô nàng trên giường đã tỉnh, cứ ngơ ngác dọn sạch chỗ táo đã gọt từ hôm qua.

"Ninh Thiếu Phàm..."

Thiếu niên giật mình, nhìn thấy cô nàng trên giường đang nhíu mày nhìn mình, cậu gấp gáp bước chân đến gần :" Lạc Lạc, cậu...tỉnh rồi...thật sự tỉnh rồi..."

"Ừ...tớ ngủ sao ?"

"Ừm"

"Mấy tiếng rồi ?"

"...72 tiếng"

"Hả ???". An Lạc tròn đôi mắt, 3 ngày rồi ???

Ninh Thiếu Phàm suốt 3 ngày ròng rã cuối cùng cũng nở được một nụ cười, cậu nhẹ xoa đầu cô nàng, ân cần hỏi :" Có cảm giác khó chịu gì không ?"

"Tớ đ...". Cô đang rất đói, nhưng chợt nhớ được lý do khiến bản thân mất kiểm soát rồi nằm yên ở đây 3 ngày trời, An Lạc không can tâm mà im lặng.

Ninh Thiếu Phàm nhướng mày, cậu nhẹ nhàng dỗ dành :" Tớ biết cậu đói, cũng biết chúng ta có một số hiểu lầm cần tớ sáng tỏ...cậu ăn uống trước nhé, ăn rồi tớ sẽ nói, được không ?".

"Tớ muốn nghe bây giờ"

"Tớ sẽ không nói nếu cậu không ăn...". Thấy cô cố chấp, cậu đành thoả hiệp :" Được rồi...vừa ăn vừa nói nhé ?".