Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 17



Đàm nữ lang tân nhiệm lộ diện dẫn tới không ít sự chú ý, tuy rằng hào quang đều dừng trên người Lê ảnh đế và Trương ảnh hậu, tất cả những kẻ khác chỉ càng tăng thêm sự ảm đạm thất sắc, Nghi Hi ở trên báo chí cũng chỉ lấy được một phần nhỏ xíu trên trang báo. Chẳng qua không gian trên mạng càng lớn hơn nhiều so với không gian truyền thông, đãi ngộ dành cho cô có phần chuyển biến tốt đẹp, rất nhiều tin tức đều lấy tiêu đề là “Đàm nữ lang tân nhiệm được phơi bày ánh sáng, Hoa hậu giảng đường Nghi Hi nhận được nhiều sự chú ý tại họp báo phim Đoạt cung”, kèm theo đó là tấm hình về cô, được đẩy lên trở thành top đầu trên các trang mạng.

Trước mắt nhìn xem, người ngoài đối với cô đánh giá không tồi, nhất là trên mạng, ca ngợi hết sức lợi hại. Tuy rằng phần lớn là si mê sắc đẹp của cô, chẳng qua ban đầu ngôi sao nào chẳng phải bán sắc đẹp sao, người khác khen cô xinh đẹp, cô cao hứng còn không kịp ấy chứ.

Nghi Hi còn chưa có người đại diện, truyền thông muốn giao thiệp với cô đều phải thông qua đoàn phim, nghe nói tối đó điện thoại bị gọi đến mức nổ tung, mười mấy nhà báo lớn và tạp chí muốn mời cô tham gia phỏng vấn, đáng tiếc hiện nay Đàm Vệ Đông cũng không có ý định cho cô tiếp xúc với bên ngoài, đẩy đi không còn một mảnh.

“Cuộc phỏng vấn đầu tiên của cô nhất định phải là độc nhất vô nhị, cụ thể cho ai còn chưa có quyết định, chúng ta sẽ thương lượng với người bên bộ phận PR.” Nhà sản xuất nói tới đây liền dừng lại, “Tôi nghe nói cô còn chưa ký hợp đồng với công ty nào, là không muốn ký hay là chưa tìm được chỗ thích hợp? Nếu như là vế sau, tôi có thể tiến cử giúp cô, lấy tương lai phát triển trước mắt của cô, tôi tin có rất nhiều công ty bằng lòng ký hợp đồng với cô.”

Nghi Hi nói: “Đạo diễn Đàm đã tiến cử giúp tôi, chẳng qua người đại diện kia đang xử lý chuyện quan trọng, mấy hôm nay mới rút ra được chút thời gian. À, nếu như không có gì ngoài ý muốn, xế chiều hôm nay liền có thể gặp mặt.”

“Ô, khó được Vệ Đông nguyện ý làm trung gian giới thiệu, bên kia lại còn kéo dài? Có việc gì lớn, lại không thể gặp mặt cô trước rồi xử lý sao?”

Nghi Hi nhún nhún vai, “Nghe nói, chị ấy đang ly hôn.”

Ba giờ chiều, Nghi Hi tại quán cà phê của khách sạn nhìn thấy người đại diện đã mong đợi từ lâu.

Mười năm trước cô đã nghe đến tên của chị, Vương An Huệ, từng là tổng giám của bên quản lý nghệ sĩ điện ảnh và truyền hình Hạ Sách, từ khi hành nghề tới nay đã tạo ra ba vị Ảnh hậu một vị Ảnh đế, cùng với mười mấy ngôi sao thuộc tuyến 2. Năm năm trước từ chức kết hôn, rời khỏi giang hồ, vốn tưởng rằng sau này không thể nghe thấy sự tích chói lọi của người phụ nữ này nữa, không nghĩ rằng nhanh như vậy, chị ấy đã ly hôn.

Nghi Hi đến sớm 5 phút so với thời gian giao hẹn, uống xong non nửa ly cà phê rốt cuộc chị mới xuất hiện, mặc chiếc váy màu vỏ quýt, phối hợp với áo khoác ngoài màu đen, tóc dài uốn quăn màu vàng dừng trên đầu vai, có vẻ thời thượng lại gợi cảm. Chị ngồi xuống chỗ đối diện với Nghi Hi, cười nhận lỗi: “Xin lỗi, máy bay đến muộn. Bình thường tôi sẽ không đến muộn.”

Nghi Hi cười nói: “Không sao, dù sao chiều này tôi cũng không có việc gì khác, vừa lúc có thể xem lại tài liệu về chị.”

Vương An Huệ rất thích thú, vì sự thẳng thắn của cô, “Aizz, thời gian dài như vậy còn không đủ để cô hiểu rõ tôi?”

“Đương nhiên chuyện quan trọng càng cẩn thận càng tốt.”

Vương An Huệ nhướng mày cười một tiếng. Nghi Hi phát hiện, dung mạo của chị không hề thay đổi, lại có thêm khí chất mê người, lúc mỉm cười nhìn người khác lại càng tràn ngập sự thùy mị thướt tha, cô nói: “Lúc trước khi Đàm đạo diễn gọi điện thoại cho tôi, kỳ thật tôi chẳng hề muốn quyết định nhanh như vậy, vì ông ấy nói cô là nhân tài khó có được, nếu như tôi vẫn muốn thu thập giang sơn, thì không thể bỏ qua cô. Bởi vì lời của ông ấy, ngay cả nghỉ ngơi một ngày tôi cũng không cần, liền chạy tới đây như vậy. Cô cũng biết, thỏa thuận ly hôn của tôi hôm qua mới hoàn toàn xử lý xong.”

“Vậy hiện giờ tôi có làm cho chị hài lòng không?”

Vương An Huệ tinh tế đánh giá cô, “Không cần nghi ngờ gì, cô rất đẹp, so với tất cả nữ nghệ sĩ tôi từng ký đều đẹp hơn —— đương nhiên, các cô ấy hiện nay đã không còn là nghệ sĩ của tôi. Có thể làm cho đạo diễn Đàm Vệ Đông tự mình tiến cử, chắc hẳn kỹ năng diễn xuất không tồi, tôi nghĩ không ra lý do không hài lòng với cô. Chỉ cần vấn đề cuối cùng có thể đạt tới thống nhất, chúng ta liền có thể sớm nói một câu hợp tác vui vẻ.”

“Là vấn đề gì?”

Vương An Huệ chớp mắt xuống, “Tôi nghe nói, là Đàm đạo diễn vô ý để lộ ra tin tức tôi quyết định trở về, cho nên cô mới nhờ ông ấy liên lạc với tôi, thậm chí nguyện ý chờ tôi 3 tháng, để tôi xử lý xong việc riêng. Tôi rất hiếu kỳ, là nguyên nhân gì làm cho cô xem trọng tôi như thế, không tiếc thoái thác mời mọc của Cao Chí Văn với Từ Sâm. Ấy, đừng kinh ngạc như vậy, tuy rằng tôi đã rời khỏi đây 5 năm, nhưng chuyện trong cái giới này, muốn nghe ngóng rất dễ dàng.”

Nghi Hi cầm thìa khuấy nhẹ ly cà phê, “Nghe nói lần này chị trở về cũng không hề muốn trở lại chỗ ông chủ cũ Hạ Sách, mà là chuẩn bị chuyển sang truyền thông Hoa Thụy, phải không?”

Vương An Huệ gật đầu, Nghi Hi khẽ mỉm cười, “Chuyện này rất phù hợp với kế hoạch sự nghiệp của tôi.”

Hạ Sách sở trường là chế tác phim truyền hình, mà Hoa Thụy tài nguyên điện ảnh lại vô cùng phong phú, nghe ý tứ của cô, là muốn đi theo con đường điện ảnh, không tiếp, hoặc chỉ tiếp nhận đại chế tác phim truyền hình.

“Cao Chí Văn là người đại diện của Hạ Sách, cô cự tuyệt anh ta hợp tình hợp lý, nhưng còn Từ Sâm thì sao? Anh ta chính là tổng giám bên nghệ sĩ của Hoa Thụy, cô cũng ghét ư?” Vương An Huệ hỏi.

Nghi Hi suy nghĩ, nói mơ hồ: “Tôi cảm thấy Từ tổng giám không thích hợp với mình.”

Vương An Huệ lại hứng thú, “Lời này có ý gì?”

Nghi Hi mấp máy môi, có điểm do dự. Cách đây một năm, cô đã phân tích qua người đại diện của các công ty lớn, vì bản thân mà chọn lựa mục tiêu. Lần đó sàng lọc, Từ Sâm là người đầu tiên bị loại bỏ, nguyên nhân chính trong đó là do Nghi Hi cảm thấy anh ta không thể làm tốt cho các nữ nghệ sĩ. Anh ta tuyển chọn cho các nam nghệ sĩ dưới trướng đều là những phim có doanh thu phòng vé lớn, hoặc danh tiếng tốt đẹp, cả hai loại đều có thể gặt hái được thành công như nhau, nhưng phim cho các nữ diễn viên lại vô cùng yếu. Cô đã nghe nói được không ít, có nhiều bộ phim vai nữ chính đại bạo, ngay từ đầu đều là liên hệ qua Từ Sâm, nhưng anh ta lại bỏ qua những cơ hội này. Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn trên phố, thật giả khó phân biệt, nhưng sau khi Nghi Hi nghiên cứu xong con đường phát triển của Lư Yên và Chu Bội Bội, liền dứt khoát buông tha cho nhân vật hết sức quan trọng trong giới giải trí quốc nội này.

Chẳng qua những lời này nghĩ trong lòng là một chuyện, bày tỏ ra lại là một chuyện khác, hơn nữa người ngồi trước mặt vẫn là Vương An Huệ. Từ Sâm dù sao cũng là tiền bối trong giới, ai biết hai người này có lén lút quen biết nhau không?

Vương An Huệ còn đang chờ cô trả lời, Nghi Hi giãy dụa nhiều lần, chọn đi chọn lại lời nói tương đối uyển chuyển, “Nếu như tôi là đàn ông, nhất định sẽ lựa chọn Từ tổng giám.”

Vương An Huệ nhướng mắt, “Cô sợ anh ta sẽ xuống tay với cô, hay là cảm thấy, anh ta không thể làm tốt cho cô?”

Nghi Hi không nghĩ rằng chị lại là người theo tới cùng, bất đắc dĩ nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm Từ tổng giám.”

Vương An Huệ cười ha ha, “Tin tưởng nhân phẩm của anh ta, chính là không tin tưởng năng lực của anh ta. Không sai không sai, rốt cục có người nhìn ra, Từ Sâm anh ta chính là kẻ ngốc! Năm ngoái tôi đã từng đề nghị với anh ta, đừng để Lư Yên tiếp nhận Vũ Tắc Thiên gì đó, nhất định sẽ thất bại, anh ta lại không tin, tán dóc với tôi đầu tư bao nhiêu, diễn viên phụ nhiều thế nào, kết quả thì sao? Lư Yên nếu để cho tôi quản lý, đã sớm áp chế được Trương Tư Kỳ, cùng Dương Mạn Vũ ganh đua cao thấp!”

Chị ấy không kiêng nể gì chửi rủa Từ Sâm như vậy, Nghi Hi có chút buông lỏng, bổ sung: “Hơn nữa, nghệ sĩ dưới trướng của Từ tiên sinh quá nhiều, tuy rằng anh ta thân là tổng giám, so với người đại diện bình thường càng có nhiều tài nguyên hơn, nhưng tôi ở trong đó chỉ là một kẻ bé nhỏ không đáng kể, chưa chắc đã được phân chia bao nhiêu, còn không an tâm chờ chị, dù sao…”

“Dù sao tôi cũng thoái ẩn nhiều năm, tái nhậm chức ký với người đầu tiên nhất định sẽ hết sức mà làm, nếu không liền phá hủy danh hiệu của tôi, đúng không?”

Nghi Hi thản nhiên gật đầu, Vương An Huệ lại cười lớn một trận, Nghi Hi trước giờ chưa từng gặp ai vừa ly hôn mà tâm tình lại có thể tốt như vậy, hơn nữa khi chị ấy cười lên thần thái thật là hào hứng, ngũ quan bình thường không có gì lạ cũng trở nên lung linh hơn.

“Cô gái à, không thể không nói, cô làm cho tôi rất kinh ngạc.” Chị nói, lần nữa bắt đầu nhìn kỹ Nghi Hi.

Cô gái mặc chiếc áo len dài màu trắng, tóc dài xõa vai, xem ra vô cùng an tĩnh. Nhưng chính là trông thuần lương không hại người, lại làm ra lựa chọn mạo hiểm như vậy. Cô ấy có thể nhìn ra Từ Sâm chưa đủ, to gan bỏ qua anh ta, ngược lại lựa chọn mình đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm. Không thể không nói, chỉ là quyết định này, liền khiến bản thân cô nhìn cô ấy với con mắt khác.

Hiện nay những cô gái có dã tâm xuất hiện rất nhiều, nhưng tầm mắt và thiên phú lại giới hạn, cùng là cô gái xinh đẹp hầu hết đều ngốc nghếch lại không có quy tắc, đại đa số người đều là hữu tâm vô lực, cho nên mới yêu cầu người đại diện giúp đỡ vạch kế hoạch. Nhưng giờ phút này chị biết, mình đã đụng tới ngoại lệ.

Đây là cô gái xinh đẹp, dã tâm bừng bừng, hơn nữa lại rất có trí tuệ.

“Xem ra cô rất tỉnh táo, đối với con đường mình muốn đi vô cùng rõ ràng, như vậy, cô chắc chắn đã có mục tiêu rồi? Cô tìm tôi hợp tác, là muốn tôi giúp cô bước đến đâu?”

Vương An Huệ hỏi han, đồng thời trong lòng cũng đang cân nhắc. Nghệ sĩ cô tạo ra có thành tựu nhất là Phạm Tư Quân, một trong tứ đại hoa đán, nắm trong tay 5 cúp Ảnh hậu, trong đó một cái là do điện ảnh quốc tế loại A công bố, chẳng lẽ Nghi Hi mong đợi điều này?

Đây là lần đầu tiên từ lúc bước vào cửa tới giờ, Vương An Huệ nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Nghi Hi. Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn chị, tựa như đang trầm tư, một lát sau khẽ mỉm cười, “Mục tiêu của tôi? Đây là việc còn rất xa xôi.”

Tinh thần Vương An Huệ chấn động. Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, chị đối với tầm mắt của cô đại khái hiểu rõ, lại để cho cô ấy dùng từ xa xôi để hình dung mục tiêu, thì phải đến mức nào?

“Chị ở trong đây 15 năm, sáng tạo ra rất nhiều lịch sử đến nay chưa bị đánh bại, hiện tại đã trở về, nhất định là về mặt sự nghiệp cũng có điều muốn theo đuổi đi? Tôi không biết chị có hứng thú hay không, cùng tôi vượt qua chính mình, sáng lập lên một huyền thoại hoàn toàn mới?”

Vương An Huệ vô cảm nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, ai cũng không dời ánh mắt đi. Không biết trải qua bao lâu, Vương An Huệ không giữ được nữa, vai phát run, tiếng cười vui sướng tràn ra, chị vừa cười vừa gật đầu, “Tốt, rất tốt. Quả nhiên tôi vẫn nên trở về. Vừa rồi nghe cô nói, chóp mũi quả thực có thể ngửi được mùi máu, cảm giác chém giết thảo phạt kia, thật là đã lâu.”

Nghi Hi rũ mắt không nói, Vương An Huệ gọn gàng linh hoạt nói: “Tôi không vấn đề gì. Hợp đồng trong vòng 3 ngày nữa sẽ được gửi đến đây, có cái gì không hài lòng đều có thể đề xuất, tôi sẽ ‘xét’ thương lượng với cô.” Móng tay chỉ chỉ mặt bàn, “A, tôi cũng phải đem vật này xử lý, về sau vì cô lên rừng xuống biển, muốn ra trận phải gọn nhẹ mới được.”

Chị ấy duỗi tay về phía cô, ngữ khí lần đầu tiên biến thành trịnh trọng, “Cô Nghi Hi, rất mong đợi hợp tác cùng cô. Tôi có dự cảm, đây sẽ là một đoạn thời gian có trải nghiệm vô cùng thú vị.”

Nghi Hi giơ tay lên bắt lấy tay chị, nghiêm chỉnh nói: “Đương nhiên. Hi vọng nó không chỉ thú vị với mình tôi, trong thời gian này cũng có thể cho chị An Huệ đây vui vẻ.”

“Ha ha ha ha ha sao cậu không nói với chị ấy, cậu không ký với Từ Sâm không chỉ vì mắt ông ta bị mù, còn vì ông ta là bằng hữu bậc cha chú của cậu, phạm vào tối kỵ của cậu? Cả Cao Chí Văn nữa, đây chính là người đại diện của Hứa Mộ Châu, nếu cậu ký với anh ta liền thật sự trở thành tiểu sư muội của Hứa Mộ Châu, ai nha Yên Như chắc chắn sẽ tức chết…”

Nghi Hi không thể nhịn được, “Hạ Tâm Đồng, cậu có yên hay không? Tớ đang nói chính sự với cậu, cười cái con khỉ!”

“Chính cậu đến kể chuyện hài cho tớ, còn không cho phép tớ được cuời à? Quả nhiên người nổi tiếng đều giống như nhau, chọc không được chọc không được.”

“Tớ nhắc lại lần nữa, tớ không ký với Từ Sâm không phải vì quan hê với ai cả, thuần túy là bởi vì mắt ông ta mù, không hơn!”

Hạ Tâm Đồng gật đầu tỏ vẻ đã thụ giáo, “Rồi, đã hiểu. Vậy Cao Chí Văn thì sao?”

Nghi Hi cười lạnh một tiếng, “Tớ chính là dân điện ảnh, chướng mắt cái đại bản doanh phim truyền hình Hạ Sách này.”

“Tớ chính là Hạ Sách.” Hạ Tâm Đồng lạnh lùng nói.

“So what?”

Hạ Tâm Đồng giả vờ tức giận, “Đã như thế, tớ sẽ không nói với cậu trên Thiên Nhai đang bàn tán về cậu thế nào!”

Đêm qua, tấm hình Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng hẹn hò đêm khuya lại bị mang lên, quần chúng rốt cục nhận ra thì ra vị Đàm nữ lang trong veo như nước này chính là bạn gái thần bí của Lê ảnh đế. Rất nhiều người tỏ vẻ muốn lột da, Nghi Hi bận trở về chuẩn bị buổi gặp mặt chiều nay nên không rảnh mà quan tâm, thế là Hạ Tâm Đồng xung phong nhận việc theo dõi giúp cô.

“Nếu như có chuyện lớn cậu đã sớm nói, kéo dài tới hiện tại chính là không có chuyện gì. Hơn nữa cậu không biết sao? Lê Thành Lãng lúc trả lời phỏng vấn đã làm sáng tỏ việc này, phóng viên kia đã sớm nhận ra tớ trước cả cư dân mạng. Bọn tớ chỉ là cùng nhau đi gặp đạo diễn, ngẫu, nhiên, cùng, đi, hiểu, chưa?”

“Tớ hiểu, chính là quần chúng không tin a. Bọn họ đều nói lúc họp báo Lê Thành Lãng rất chăm sóc cậu, quả nhiên là có JQ a có JQ, ý kia đã náo động, đột phá Thiên Nhai rồi!”

“Việc này tớ không cần xen vào. Mạng thôi mà, chính là như vậy, còn có người nói tớ nhìn thì thanh thuần, kỳ thật là ngủ để thượng vị, tớ nào có biện pháp gì?”

Hạ Tâm Đồng nằm ở trên giường, đổi một tư thế thư thái hơn, ngữ khí cũng biến đổi mềm nhẹ lên, “Đã nói đến đây, tớ không thể không hỏi một câu, cậu và Lê Thành Lãng… Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Có chuyện gì là sao?”

“Tấm hình đó tớ đã thấy, kỳ thật không trách cư dân mạng hoài nghi, quả thật không bình thường a. Anh ấy tự mình mở ô cho cậu, còn cười đến ôn nhu như vậy, chậc chậc… Chẳng lẽ nào, anh ấy biết cậu là ai?”

Nghi Hi không nói, Hạ Tâm Đồng tiếp tục hỏi: “Chú Lê của cậu, đã nhận ra cậu?”

HẾT CHƯƠNG 17