Ánh Dương Của Lãng

Chương 29



Mở cửa nhà bước ra ngoài đi tới thang máy, cửa nhà đối diện cũng mở ra. Cố Lãng nhìn thấy Tiêu Lạc tay kéo vali đi vào bên trong thang máy, anh nhanh chóng chạy lại, nhìn thấy cánh cửa đang đóng dần, anh nói: “Khoan đã.”

Cửa thang máy lúc này được mở ra, anh nhanh chóng đi vào đưa tay nhấn nút thang máy rồi quay sang nhìn cô, hỏi: “Mới sáng sớm mà cô đã kéo vali đi đâu vậy?”

Cô đưa tay chỉnh tóc, nghe anh hỏi thì cô ngẩng đầu nhìn anh trả lời: “Hôm nay là thứ bảy nên tôi xin nghỉ một hôm về nhà.”

Anh nghe vậy thì gật đầu: “Nhà cô ở đâu?”

“Nhà tôi ở Thượng Hải, bay từ đây tới đó cũng không xa lắm. Anh cuối tuần không về nhà sao?”

Nghe cô nhắc đến chữ nhà, khóe môi anh đang cong nở một nụ cười nhẹ chợt khựng lại. Nơi đó sao có thể gọi là nhà của anh được. Anh cười nhạt lắc đầu: “Không có. Có cần tôi đưa cô ra sân bay không?”

Cô thấy anh lạ lạ khi cô hỏi anh câu đó nên cũng không hỏi nữa, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi tự bắt xe ra sân bay được rồi.”

Cửa thang máy lúc này mở ra, cô mới phát hiện anh nhấn nút thang máy xuống bãi đỗ xe. Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Đã lỡ xuống đây rồi thì để tôi đưa cô đi.”

Anh nói rồi đưa tay cầm lấy vali cô kéo ra bên ngoài, cô thấy vậy nhanh chóng chạy theo. Anh để vali cô vào cốp xe, sau đó quay sang nhìn cô còn đang đứng đó nhìn anh, nói: “Mau lên xe đi, nếu không là sẽ bị trễ chuyến bay đấy.”

“À được.” Lúc này cô mới hồi thần, nhanh chóng đi tới ghế phụ mở cửa ra ngồi vào. Cô thắt dây an toàn lại rồi đưa mắt nhìn anh đang ngồi bên ghế lái. Anh khởi động xe, quay sang nhìn cô: “Được rồi, tôi chở cô ra sân bay. Nếu cô mệt thì chợp mắt một lát đi.”

Cô gật đầu thu hồi tầm mắt: “Được rồi, anh lái xe đi.”

Anh lúc này mới lái xe rời khỏi bãi đỗ. Trên đường đi cả hai đều im lặng không ai nói gì. Hai tay cô đặt trên chân, vân vê các ngón tay nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Im lặng một lúc thì anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí, hỏi cô: “Vậy khi nào cô sẽ về lại đây?”

Cô quay sang nhìn anh, trả lời: “Sáng sớm ngày mốt về đây rồi đi làm luôn.”

Trên gương mặt anh thể hiện có chút thất vọng, tay nắm chặt vô lăng gật đầu: “Thượng Hải cũng là nơi đô thị phồn hoa, sao cô không ở đó kiếm một công ty thời trang lớn làm mà lại sang Bắc Kinh?”

“Công ty B&K là công ty thời trang lớn trong nước, tôi đã muốn vào làm rất lâu rồi. Đây cũng xem như là một chút ước mơ của tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Đã tới sân bay rồi.” Anh tìm chỗ đậu xe lại, cô nhìn ra ngoài thì đúng là đã tới sân bay.

Cả hai mở cửa xe bước xuống, anh đi ra sau mở cốp xe ra lấy vali kéo tới chỗ cô. Cô đưa tay muốn cầm lấy nhưng bị anh ngăn lại: “Cứ để tôi cầm đưa cô vào trong. Đi thôi.”

Anh nói rồi kéo hành lý đi về phía trước, cô thu tay lại đi theo sau lưng anh. Đi vào bên trong sân bay, anh đưa vali sang cho cô: “Chuyến bay của cô cất cánh lúc mấy giờ?”

Cô cầm lấy vali, ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Bảy giờ là máy bay sẽ bay.”

Anh giơ đồng hồ lên nhìn, đút tay vào túi nhìn cô: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô vào trong làm thủ tục đi rồi đợi lên máy bay. Khi nào tới nơi thì cô nhớ nhắn tin hoặc điện thoại báo tôi một tiếng.”

Cô thấy anh căn dặn như anh mình vậy thì không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, cô gật đầu nhìn anh: “Được, tôi biết rồi. Lát anh lái xe về chú ý an toàn.”

“Được, cô mau vào trong đi.”

“Được, thứ hai gặp lại anh.”

Cô nói rồi kéo vali đi qua cổng an ninh, anh nhìn bóng lưng cô cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt xoay người đi ra ngoài.

Hơn hai tiếng sau thì chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải cũng đã hạ cánh. Tiêu Lạc kéo vali từ bên trong bước ra đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen bên ngoài, bên trong là chiếc áo thun trắng phối với quần đen. Cô đi đến chỗ anh, nói: “Anh, em tưởng ba sẽ ra đón em. Hóa ra lại là anh.”

Tiêu Vũ đưa tay cốc nhẹ lên đầu cô: "Cái con nhóc này, vừa về một cái liền kiếm chuyện với anh. Được rồi, anh không chở em về nữa. Em đứng đây đợi ba đến đón đi.*

Anh nói rồi định giả vờ xoay người rời đi thì bị cô nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Ơ kìa anh anh, em chỉ nói giỡn thôi anh đừng có tính toán mà.”

Anh cúi xuống híp mắt nhìn cô: “Nói giỡn?”

Cô nhanh chóng gật đầu, nói: “Đúng vậy, chỉ là nói giỡn thôi. Lâu rồi mới gặp lại anh nên em nói giỡn một chút thôi mà. Chứ anh đến đón em đó là niềm vinh hạnh to lớn đối với em.”

Anh cũng đã biết thừa với mấy trò mèo này của cô, mỗi lần gặp cô đều như vậy nên cũng đã quen. Anh đi tới cầm lấy vali của cô, quay sang nhìn cô đang đứng cạnh anh: “Được rồi đi thôi.”

Anh kéo vali đi phía trước, cô mỉm cười lẽo đẽo theo sau. Trên đường ra bên ngoài, cô đều cảm nhận được những ánh mắt của cô gái khác đặt trên người anh mình. Tuy hôm nay anh ăn mặc đơn giản nhưng với gương mặt đẹp trai của anh, thì từ đơn giản cũng có thể lên một đẳng cấp khác.

Hai người ra bên ngoài đi tới xe anh đang đậu, anh bỏ vali cô vào cốp xe rồi cả hai lên xe ngồi. Anh lái xe rời khỏi sân bay, còn cô ngồi bên cạnh đưa tay mở nhạc.

Anh đưa sang cho cô một túi bánh, nói: “Đây là bánh trứng chiên mà em thích ăn nhất, mau ăn đi.”

Cô nhận lấy túi bánh từ tay anh, mở ra nhìn bên trong là hai cái bánh trứng chiên vẫn còn nóng. Cô biết chỗ anh ghé đến mua bánh trứng chiên này khá đông khách, phải xếp hàng mới mua được. Cô xé một miếng bánh, đưa đến trước miệng anh: “Anh, ăn bánh.”

Phía trước là đèn đỏ nên anh dừng xe lại, nhận lấy bánh từ tay cô rồi ăn: “Coi như là em còn có lương tâm.”

Cô phì cười cầm lấy miếng bánh cắn một cái thật to rồi nhai, híp mắt cười nói: “Bánh ngon quá đi. Cảm ơn anh.”

“Không có gì, em thích là tốt rồi.”

Một lát sau thì cuối cùng cũng tới nhà của cô. Hai người từ trên xe bước xuống, anh đi ra sau mở cốp xe lấy vali còn cô thì đứng nhìn đưa mắt xem xung quanh. Nhà cô cũng thuộc loại khá giả không phải đến mức giàu có, ba mẹ cô đều yêu thích việc trồng vườn nên xung quanh vườn toàn là hoa và các loại cây khác nhau mà cô không biết tên.

Tiêu Vũ kéo vali đi tới cạnh cô: “Được rồi, đừng nhìn nữa. Mau vào trong nhà thôi.”

Hai người bước vào bên trong nhà, đi tới huyền quan thay giày ra mang dép vào. Tiêu Vũ la lớn nói: “Ba mẹ bọn con về rồi.”

Lúc này hai ông bà từ trong bếp đi ra gương mặt vui vẻ khi nhìn thấy cô: “Ây Lạc Lạc về rồi đó à.”

Ngải Lệ đi tới bên cạnh nhìn cô một lượt, nhíu mày nói: “Lạc Lạc, con hình như gầy đi rồi có phải không? Một lát nữa nhớ ăn nhiều vào, toàn là những món con thích.”

Tiêu Quang cũng đi đến đẩy Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh ra, nói: “Đúng là gầy thật, cần phải bồi bổ lại. Chắc là con đi đường xa như vậy mệt lắm phải không?”

Cô nhanh chóng lắc đầu, nhìn hai người nói: “Con không có mệt đâu ba mẹ, ngược lại rất tốt. Với lại mọi người xem con cũng đâu có gầy, mấy hôm trước con lên cân còn thấy mình tăng hai cân nữa đấy.”

Ngải Lệ nghe vậy thì nói: “Gì mà hai cân, mẹ thấy con vẫn gầy. Một lát nhớ ăn nhiều vào cho có sức để làm việc, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Tiêu Vũ đứng bên cạnh bị hai người kia cho ra rìa, không nhịn được phải lên tiếng nói: “Ba mẹ, hai người quên đứa con trai này rồi có phải không? Vừa thấy em gái về là đẩy con sang một bên không thèm quan tâm tới.”

Ngải Lệ trừng mắt nhìn anh: “Con thì hôm nào cũng gặp rồi, có thấy con gầy miếng nào đâu ngược lại mẹ thấy con còn tăng cân thêm. Còn em con lâu lâu mới về nhà, sao lại so sánh như vậy.”

Tiêu Quang đá vào chân anh một cái, quay sang nhìn cô nói: “Được rồi, Lạc Lạc con đem hành lý lên phòng cất đi rồi xuống ăn cơm.”

“Dạ được.”

Tiêu Lạc cầm vali kéo lên lầu đi đến trước phòng cô, mở cửa bước vào bên trong. Căn phòng cô cũng đã được mẹ dọn dẹp sạch sẽ, được thiết kế màu xanh là chủ đạo, trên bàn là những tập thiết kế cô vẽ lúc trước còn đi.

Cô đặt vali sang một bên, mở túi xách lấy điện thoại ra, nhấn vào số anh. Cô phân vân không biết nên gọi hay nhắn tin cho anh, ngẫm nghĩ một hồi cô nhắn cho anh: [ Tôi đã về tới nhà rồi.]

Ở bên trong văn phòng khám, Cố Lãng đang ngồi xem tập hồ sơ thì tiếng chuông tin nhắn điện thoại của anh reo lên. Anh ngẩng đầu cầm điện thoại mở lên nhìn, thấy tin nhắn của cô gửi tới thì khóe môi cong lên nở một nụ cười nhẹ. Anh nhắn lại cho cô: [ Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi đi. Đi một đường dài như vậy chắc cũng mệt rồi.]

Cô nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới thì cười tủm tỉm nằm dài trên giường, giơ cao điện thoại lên nhìn. Tiếng gõ cửa phòng vang lên, kèm theo đó là giọng của Ngải Lệ: “Lạc Lạc, xuống ăn cơm thôi con.”

“Dạ con xuống ngay.”

Cô nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh lại tóc tai rồi cầm điện thoại mở cửa phòng bước xuống nhà.

Đi vào trong phòng ăn, cô nhìn thấy trên bàn ăn toàn những món ăn mà cô thích thì mắt sáng lên, đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vũ. Tiêu Quang lúc này bưng tô canh từ bên trong phòng bếp ra, nhìn cô cười nói: “Con xem con kìa, nhìn thấy mấy món ăn ngon đều mắt sáng cả lên.”

Ngải Lệ đi theo ra sau, tháo tạp dề để sang một bên đi tới kéo ghế ngồi xuống đối diện cô: “Những món ăn này đa số đều là do ba con nấu, mẹ chỉ nấu được hai ba món thôi.”

Ở trong nhà ba cô là người thường xuyên xuống bếp nấu ăn, còn mẹ cô thì thi thoảng mới nấu. Nghe bà nói vậy thì cô híp mắt cười nói: “Lâu rồi chưa ăn món ba mẹ nấu, hôm nay phải ăn cho nó mới được.”

Tiêu Vũ ngồi bên cạnh châm chọc nói: “Em ăn ít thôi kẻo lại tăng cân, lúc đó em lại đòi bảo giảm cân.”

Ngải Lệ nhanh chóng nhìn sang anh: “Con đó, em con đã gầy như vậy rồi bồi bổ tăng thêm vài cân còn không kịp, ở đó lại muốn giảm cân.” Sau đó bà quay sang nhìn cô: “Lạc Lạc à, nhớ ăn nhiều vào đấy.”

“Dạ con biết rồi.”