Ảnh Đế VS Ảnh Đế

Chương 14: Dưới bầu trời đêm



Trịnh Diệc Vi sở hữu tổng cộng ba khối bất động sản, một chỗ là căn hộ chung cư ở ngay trung tâm thành phố, cha mẹ hắn mỗi lần về nước đều nghỉ lại, hắn thỉnh thoảng cũng về đó nghỉ trưa, một chỗ là căn biệt thự nhỏ ở thành Tây, không khí trong lành, an ninh cũng tốt, buổi tối hắn đều đến đó ngủ, còn chỗ thứ ba chính là căn biệt thự mà đêm nay hắn tổ chức party.

Trịnh Diệc Vi có quan hệ khá rộng, ngoài bạn bè thân thích, những người khác nếu không bận việc gì quan trọng đều đến tham gia náo nhiệt, phía truyền thông cũng có mấy chục người, bên cạnh đó hắn còn đặc biệt mời thêm hai mươi fan trung thành thuộc nhóm “thần dân môn” của hắn đến ăn mừng.

Đêm nay, căn biệt thự quanh năm bị Trịnh Diệc Vi bỏ không đã được nhân viên trong Hồng tử trang hoàng lại tỉ mỉ, khắp vườn treo đầy bong bóng cùng ruy-băng đủ màu sắc, nhóm đàn em của Trịnh Diệc Vi cũng đã dựng sẵn dàn nhạc để Trịnh Diệc Vi có thể biểu diễn những ca khúc mới trong album, mùi rượu sâm banh thơm nồng hòa cùng với hương hoa quế như lan tỏa khắp khu vườn.

Trăng đã lên cao, bầu trời điểm sao lấp lánh, gió đêm thấm lạnh vào da thịt, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Trịnh Diệc Vi đang đứng ở vị trí trung tâm của khu vườn. Hôm nay hắn vừa mới đổi một kiểu tóc mới, mái tóc đen được nhuộm thành màu nâu, phần mái được chải đứng bồng bềnh để lộ vầng trán cao cao bóng loáng khiến cho đường nét trên gương mặt hắn càng thêm tinh tế. Hắn một thân âu phục đen, bên trong là áo thun cổ chữ V màu xám nhạt, thoạt nhìn đơn giản phóng khoáng nhưng lại rất có phong cách.

Hắn với bộ dáng thư thái đứng giữa trời sao, ánh trăng, ánh đèn flash rọi vào khiến toàn thân hắn như bao phủ một mảnh vàng óng ánh, gương mặt mang theo nét tươi cười chân thành cảm ơn quan khách cùng người hâm mộ. Sau đó, hắn và Bạch Chí Lăng đem khối băng tượng trưng cho năm trăm ngàn album đập nát.

Nghi thức phá băng kết thúc, trong vườn hoa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt,Trịnh Diệc Vi một lần nữa nâng ly cảm ơn bạn bè thân thuộc, fan hâm mộ cùng với truyền thông đã nể mặt tham dự, mọi người cũng rất sảng khoái mà uống cạn.

Trịnh Diệc Vi đưa ly rượu cho người phục vụ ở phía sau, sau đó nháy mắt nói. “Có lẽ mọi người ở trên TV, radio đã nghe album này đến chán rồi nhưng đêm nay vui như vậy, tôi làm sao có thể không hát một bài? Cho nên mọi người, nhất là cái vị kiêu ngạo phách lối đang đứng cạnh bể bơi_Qua thiên vương, xin hãy chờ đợi trong giây lát, tôi đã ba năm không đứng trên sân khấu, đêm nay ở trước mặt mọi người xin phép được biểu diễn một chút.”

Mọi người đều cười vang.

Qua Duệ cố ý la lớn. “Chúng tôi đều đang nhìn, cậu trăm ngàn lần đừng có hát nhép biết không!”

Lục Nhậm cũng hùa theo. “Tai mắt của quần chúng đều rất tinh tường, đừng hòng giở trò lừa gạt…”

Hai cái tên chết tiệt! Trịnh Diệc Vi lườm hai người một cái sau đó giả vờ hắng giọng thử mic. “Qua Duệ là gà tây, Lục Nhậm là ruồi bọ, Qua Duệ là gà tây, Lục Nhậm là ruồi bọ, Qua Duệ là gà tây, Lục Nhậm là ruồi bọ… khụ khụ, mọi người đều nghe rõ rồi, micro có âm thanh đàng hoàng, quá trình thử mic hoàn tất.”

Khang Tương Ngữ rất khoa trương, cười đến độ chảy nước mắt, một bên lau nước mắt một bên không giữ hình tượng mà tiếp tục ngoác miệng ra cười. Fan của Trịnh Diệc Vi bắt hai tay làm loa điên cuồng hô to. “Bệ hạ, người thật đẹp trai…”

Lục Nhậm trừng mắt hỏi phó đạo diễn bên cạnh. “Qua Duệ mặc nguyên bộ đồ đỏ quả thật giống gà tây, còn tôi chỗ nào giống ruồi bọ?”

“…” Phó đạo diễn không nói, trong lòng thầm oán, cái này còn phải hỏi, bởi vì Lục đạo ngài toàn thân đều một màu đen a…

“Suỵt…” Trịnh Diệc Vi đặt ngón trỏ lên môi.

Đèn trong vườn chợt tắt, chỉ còn lại một vòng sáng hình tròn chiếu lên người hắn, mọi người đang ồn ào bỗng chốc im lặng, ngay cả Qua Duệ cũng không cùng người bên cạnh đùa giỡn nữa, hai tay khoanh trước ngực lắng nghe Trịnh Diệc Vi trình bày ca khúc chủ đề trong album “Em đã ngủ chưa?”

Kỹ năng thanh nhạc của hắn tất nhiên không thể sánh kịp với độ hoàn mỹ của Qua Duệ, nhưng chất giọng chứa chan tình cảm, ngọt ngào trầm ấm, phù hợp với những ca từ lãng mạn, khiến mọi người như chìm đắm trong những cung bậc tình cảm.

Đêm nay Trịnh Diệc Vi một mình một sân khấu, giờ khắc này hắn hoàn toàn là tiêu điểm của buổi tiệc.

“Anh ta đúng là mẫu người vạn nhân mê!” Thư Trầm nhấp một ngụm sâm banh, ở bên cạnh Bạch Chí Lăng cười nhẹ.

Bạch Chí Lăng không trả lời, ánh mắt của y dừng lại trên người Trịnh Diệc Vi, căn bản không nghe Thư Trầm nói gì. Ánh mắt của y nhìn hắn không còn chứa đựng sự cuồng nhiệt của nhiều năm về trước, nhưng hắn dù sao cũng là người y từng thật lòng yêu thích, bất kể là bao nhiêu lâu, hắn ở trong lòng y vẫn có một cái gì đó vô cùng đặc biệt.

Thư Trầm cũng không thèm để ý phản ứng của y, cười cười đưa ly rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Đến khi Trịnh Diệc Vi hát xong những ca từ cuối cùng, mọi người vỗ tay rần rần, đèn trong vườn được bật sáng trở lại, tiếng hò hét chói tai của các fan một lần nữa vang vọng giữa trời đêm, Bạch Chí Lăng mới khôi phục lại tinh thần muốn quay sang hỏi Thư Trầm vừa nãy nói gì nhưng Thư Trầm đã bỏ đi khiêu vũ cùng với người gần đây đã phát sinh nhiều tin đồn với cậu, Lam Khả Lâm.

“Quý vị thân mến, xin mời tự nhiên dùng bữa, sau đó hãy khiêu vũ cho thỏa thích!” Trịnh Diệc Vi nói đùa. “Tất nhiên, nếu ai muốn nghe nhạc tôi có thể hát thêm một bài.”

“Thôi đi, cậu không khát nước sao, mau xuống làm vài ly!” Lục Nhậm nói.

Mọi người lại một phen cười to, tùy ý tụm năm tụm ba trò chuyện, ăn uống, khiêu vũ, fan của Trịnh Diệc Vi đa số đều là học sinh, nghĩ đến thời gian đã không còn sớm, Trịnh Diệc Vi tranh thủ cùng bọn họ chụp ảnh ký tặng, sau đó nhờ xe công ty đưa họ về nhà.

Kế tiếp là khoảng thời gian dành cho các vị minh tinh, nhóm phóng viên cần chụp hình cái gì, phỏng vấn cái gì đều đã hoàn tất, sau khi ăn uống no say, bọn họ cũng xin phép ra về.

Trịnh Diệc Vi đi một vòng mời mọi người nâng ly, tửu lượng hắn tuy tốt nhưng sau khi mời rượu một hồi cũng bắt đầu ngà ngà say.

Không có Đào Từ quản thúc, bản tính độc miệng của Qua Duệ lại tái phát, y chê bai vũ đạo của Trịnh Diệc Vi trong MV nhìn giống cương thi, Trịnh Diệc Vi không chịu nổi khiêu khích, cởi bỏ áo khoác ngoài, quyết cùng y phân cao thấp.

Tự biết khả năng vũ đạo của mình có giới hạn, Trịnh Diệc Vi đối với chuyện này cũng không mấy tự tin, bởi vì tay chân không đủ linh hoạt, bất kể hắn nhảy cỡ nào một hồi cũng trở thành vũ đạo cương thi như Qua Duệ đã nói, nhưng dưới tình huống say rượu như hiện tại lại bất đồng, vũ đạo đối với hắn không còn là luyện tập, cũng không phải là biểu diễn mà hoàn toàn ngẫu hứng.

Tổng giám đốc khâu chế tác đĩa nhạc của hắn bóp cổ tay thở dài, sớm biết vậy đã quay lén hắn để làm MV, hiệu quả khẳng định tốt hơn gấp trăm lần!

Khác với dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày, hắn hiện tại trở nên cuồng dã và nổi lọan, đôi mắt trong bóng đêm như phát ra ánh sáng bức người, theo từng động tác nhún nhảy mà thỉnh thỏang lười biếng nheo lại, thỉnh thỏang lại phóng ra cái nhìn bén nhọn. Những bước chân cuồng dã làm cho người ta hòan tòan quên mất thân phận diễn viên, ca sĩ của hắn, đơn thuần đem hắn trở thành một vũ công.

Mà Qua Duệ cũng không phải chỉ có danh hiệu ‘ca vương’, y từng là một ‘vũ vương’ nổi tiếng ở châu Á, bởi vì một lần bị chấn thương ở mắt cá nhân để lại di chứng nên đã nhiều năm không ở trước mặt công chúng trổ tài vũ đạo.

Hiện tại vũ vương đã trở lại, hơn nữa còn là ‘vũ vương gà tây’!

Hai vị thiên vương phối hợp nhảy, một chuyên nghiệp, một nghiệp dư, kỹ xảo cao thấp liếc mắt nhìn sơ cũng có thể phân biệt được.

Bất quá sự nhiệt tình của Trịnh Diệc Vi đã bù đắp lại khuyết điểm, mỗi người đều có nét thu hút riêng, hòa theo tiếng nhạc cao trào mà lắc lư thân thể, mồ hôi thấm ướt cả đầu tóc nhưng không ai thèm để ý, ánh mắt không ngừng khiêu khích đối phương.

Một khắc kia, hào quang như tỏa ra xung quanh bọn họ, không ai có thể rời mắt.

Bao gồm cái người cả đêm vẫn đứng dưới tàn cây rậm rạp, không mở miệng nói chuyện, giống như người vô hình_Tiềm Vũ.

Trịnh Diệc Vi trong mắt cậu đã từng là người mà cậu chán ghét nhất, hắn khéo nói chuyện lại có khả năng quan sát rất tốt, đầu óc nhanh nhạy biết rõ trường hợp nào nên nói trường hợp nào không, bản chất rõ ràng ngông cuồng tự đại nhưng bề ngoài lại giả vờ khiêm tốn nhã nhặn, cực kỳ giả tạo.

Tiềm Vũ ở trong làng giải trí gần như không có bạn bè, cho dù là Eric hay Đường Liệt cậu vẫn duy trì khoảng cách. Nếu không phải vì yêu thích công việc diễn xuất cậu tuyệt đối sẽ không bước vào làng giải trí, làm minh tinh cái gì đó. Lúc vừa ra mắt, cậu cực kỳ bài xích tiếp xúc với những người xung quanh, những người đó đều rất giả dối, ngoài mặt nói khác trong lòng lại nghĩ khác, lời nói hành động không nhất quán, khiến cho cậu cảm thấy buồn nôn.

Sau này khi đã quen dần, cậu trở nên vô cảm, bất kể với ai, đối mặt trước tình huống gì cậu đều không đổi sắc, cậu dần dần thích nghi với quy tắc của ngành giải trí. Nhưng những bài xích trong lòng cũng không vì vậy mà biến mất, cậu dựng lên một bức tường xung quanh mình, chưa bao giờ cho phép kẻ nào tiến vào bên trong thế giới của cậu.

Trong vòng giải trí cũng có vài người khiến cậu nhìn bằng ánh mắt khác nhưng bởi vì trời sinh tính tình lãnh đạm, trước giờ cậu cũng không chủ động kết giao. Cậu chính là tỏ vẻ ngôi sao như mọi người thường hay nói, tuy rằng chưa đến mức tự kỷ nhưng cậu có đủ kiêu ngạo, cậu cho rằng mình là giỏi nhất, cậu chưa từng sùng bái hay ngưỡng mộ qua bất kỳ người nào.

Nhìn một đám người vây quanh hai người đàn ông đang tùy tiện nhảy múa, trong lòng Tiềm Vũ bỗng có một cảm giác không diễn tả được thành lời. Cậu đối với Qua Duệ không quen thuộc nhưng Trịnh Diệc Vi lại làm cho cậu hơi bị chấn động. Cậu chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, trút bỏ đi lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, hắn như biến thành một người khác, chân trần nhảy nhót trên cỏ trông cứ như một đứa trẻ hiếu động bướng bỉnh.

Cậu nhìn hắn, có chút mê hoặc, có chút sợ hãi, cũng có chút buồn bã…

Bọn họ rõ ràng cách cậu rất gần, nhưng cảm giác lại rất xa xôi…

Bốn bên ồn ào náo nhiệt, chỉ có một mình cậu đứng im lặng trong bóng đêm, cậu cùng với bọn họ tựa như hai thế giới.

—————

Buổi party đến gần hai giờ sáng mới kết thúc, trong vườn một đống hỗn loạn. Trịnh Diệc Vi đã tắm rửa xong, mấy nhân viên vệ sinh được mời đến sau một tiếng đồng hồ cũng đã hòan tất công việc dọn dẹp.

Hiện tại hắn không còn say như khi nhảy cùng Qua Duệ lúc nãy, đầu óc đã khôi phục bảy tám phần thanh tỉnh, bởi vì quá mức hưng phấn nên hắn cũng không cảm thấy mệt. Hắn đứng bên ngoài ban công lầu hai lau khô tóc, ngoài ý muốn nhìn thấy Tiềm Vũ đang ngồi ở xích đu trong vườn ngắm bầu trời đêm.

Ngoại trừ lúc mới đến có chào hỏi qua, Trịnh Diệc Vi cả đêm cũng không thấy cậu, hắn còn tưởng cậu đã ra về. Giờ này… sao cậu còn ở đây?

Trịnh Diệc Vi dụi mắt hai lần mới dám tin người kia thực sự là Tiềm Vũ chứ không phải ảo ảnh.

Hắn bước xuống lầu, đi đến bên cạnh Tiềm Vũ, tò mò hỏi cậu. “Cả đêm cậu trốn đi đâu vậy, sao không ra uống một ly rượu với mọi người?”

Trước vấn đề của hắn, Tiềm Vũ không trả lời, thản nhiên nói. “Không thích uống rượu.”

Trịnh Diệc Vi bày ra vẻ mặt đã hiểu, Tiềm Vũ có tửu lượng rất kém, sau khi say hình tượng lại càng khó đỡ, không uống cũng phải!

“Có điều hôm nay là tiệc rượu nhà tôi, cậu đã tới, thôi thì nể mặt một chút đi?” Trịnh Diệc Vi cười cười nói.

“Vậy được.” Tiềm Vũ gật đầu.

Trịnh Diệc Vi vào nhà lấy ra hai chai rượu sâm banh mini, trực tiếp mở nắp, đưa cho Tiềm Vũ một chai, khẽ chạm thân bình vào nhau, vui vẻ nói. “Chúc mừng!”

Tiềm Vũ cũng đáp lại một câu. Hai người ngửa cổ lên uống một hớp lớn, sau đó không hẹn mà cùng an tĩnh lại. Hiếm khi có được không gian riêng thế này, bốn mắt nhìn nhau bỗng dưng có chút ngại ngùng, cả hai cũng không biết phải nói gì.

Im lặng một hồi lâu, Trịnh Diệc Vi tìm cách khơi gợi đề tài. “A, hình như tôi chưa đưa cậu album mới? Để tôi lên lầu lấy.”

“Không cần…”

Tiềm Vũ chưa kịp dứt lời thì Trịnh Diệc Vi đã chạy vội về phòng.

“Ảnh bìa không vấn đề gì chứ?” Hai phút sau, hắn chỉ vào album trong tay Tiềm Vũ, đắc ý hỏi.

“Tạm được.” Tiềm Vũ biểu tình thản nhiên, ngữ khí cũng thản nhiên.

“…” Trịnh Diệc Vi im lặng vài giây, nhịn không được nói. “Có ai từng nói với cậu rằng tính tình cậu rất đáng ghét hay không?”

Tiềm Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. “Rất nhiều.”

“Vậy cậu không tính sẽ sửa đổi một chút sao?”

“Không, tôi cũng không phải sống vì bọn họ.”

“Nhưng cậu không cảm thấy như vậy sẽ rất khó kết giao bạn bè sao?”

Tiềm Vũ không nói gì thêm. Cậu quả thật không có bạn bè, từ nhỏ đến lớn chỉ có Tần Lực tình nguyện kết giao cùng cậu, những người khác đối với cậu đều là a dua nịnh hót, căn bản không thật lòng xem cậu là bạn.

Trước đây cậu không cho điều đó là quan trọng, bởi vì còn có Tần Lực, cậu sẽ không cảm thấy cô đơn buồn chán. Sau khi Tần Lực rời đi cậu mới phát hiện thế giới quanh mình chỉ còn lại một mảnh hoang vu.

“Cậu không cần phải bày ra vẻ mặt cự tuyệt người ngòai ngàn dặm, nên cùng nhiều người nói chuyện một chút, tự phong bế bản thân cũng không phải là điều vui vẻ…” Quan hệ giữa Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ trước đây có thể nói là vô cùng gay gắt, nhưng hiện tại hắn lại giống một chuyên gia tâm lý đang khuyên bảo cậu. Hắn cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là không đành lòng nhìn một đối thủ trước đây tự tin như vậy, cuồng ngạo như vậy đột nhiên lại trở nên thâm trầm.

Tiềm Vũ cúi đầu lặng lẽ nghe, không nói một câu.

Trịnh Diệc Vi không nhìn thấy rõ mặt Tiềm Vũ, lại không nghe cậu trả lời, đành phải vươn ra ngón tay khều khều bả vai cậu. “Nè, lại ngủ sao?”

Tiềm Vũ ngẩng mặt lên, lơ đãng nhìn hắn.

Trịnh Diệc Vi ngượng ngùng thu tay cười hắc hắc, rất muốn hỏi tại sao cậu không về nhà, nhưng lại sợ mang tiếng đuổi khách vì vậy đành phải đứng im lặng tại xích đu, trầm mặc cùng cậu.

Không biết qua bao lâu, Trịnh Diệc Vi cũng sắp ngủ gục thì Tiềm Vũ mới chịu nhảy xuống khỏi xích đu, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, vẻ mặt có chút không tự nhiên đưa cho hắn.

“Cho tôi?” Trịnh Diệc Vi ngạc nhiên hỏi.

“Ừ.”

“Là cái gì?” Trịnh Diệc Vi vừa hỏi vừa mở nắp quà, nhưng được một nửa thì dừng lại. “Tôi có thể mở không?”

Tiềm Vũ vô thường vô phạt nhún vai.

Trịnh Diệc Vi mở ra nhìn, trong hộp là một lọ nước hoa cao cấp dành cho nam.

Hắn khó hiểu nhìn Tiềm Vũ, hắn cũng thường được nhiều nữ minh tinh và fan tặng nước hoa nhưng đàn ông tặng thì là lần đầu tiên. Tiềm Vũ nghĩ thế nào mà lại tặng món đồ này cho hắn? Chẳng lẽ hắn nhiều lần quan tâm đến cậu nên bây giờ cậu trả lễ?

Trịnh Diệc Vi không ngừng suy đóan, Tiềm Vũ đột nhiên lên tiếng. “Mùi nước hoa anh đang dùng rất khó ngửi, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của tôi khi quay phim.”

“…”

Tiềm Vũ tuy nói vậy nhưng Trịnh Diệc Vi biết trong lòng cậu không phải có ý đó, rõ ràng có ý tốt nhưng lại cố tình làm ra vẻ không được tự nhiên, tính tình của người này thật sự rất đáng ghét.

Một người tính tình đáng ghét như vậy, trước đó còn cùng hắn xung khắc như nước với lửa, làm thế nào mà hai bên từ chiến tranh lại biến thành hòa bình, còn có nhã hứng ngồi chung một chỗ ngắm nhìn bầu trời đêm?

Trịnh Diệc Vi không hiểu vì sao Tiềm Vũ đột nhiên đối với hắn lại có sự thay đổi kỳ lạ như vậy, nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng rất tốt.