Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 67



Cơn động đất cuối cùng cũng ngừng lại.

Các hệ thống kinh hồn chưa định, qua một hồi lâu mới dám buông đuôi nhau, chỉnh sửa tai mèo cho nhau, rồi dùng cái đuôi lau màn hình bám bụi, chỉnh trang bản thân trở về quả cầu tai mèo sạch sẽ.

Người máy trông coi tương đối thảm, ngã ngửa rải rác khắp nơi, số lượng giảm mạnh, may mắn vẫn còn chương trình khởi động khẩn cấp. Người máy lùa các hệ thống vào một chỗ, báo cáo với chủ hệ thống trước, cấm hệ thống tự tiện hoạt động.

Ở đây đều là hệ thống thâm niên, từng trải qua nhiều tình huống khó khăn, nhộn nhịp lấy gói bổ sung ra uống, tranh thủ thời gian bổ sung thể lực.

Quặng mỏ bị sụp, không biết bước tiếp theo chủ hệ thống sẽ ra mệnh lệnh thế nào. Khả năng tệ nhất là kéo dài thời gian công tác, không chỉ bắt bọn nó đào quặng mà còn dọn dẹp hầm mỏ… Bọn nó vẫn nên tận hưởng lạc thú trước mắt, nhân cơ hội người máy không chú ý, mau mau uống nhiều gói bổ sung.

Quặng mỏ móc nối với nguồn năng lượng, quan hệ cực kỳ thiết yếu. Chủ hệ thống bên kia nhận tin quặng mỏ xảy ra chuyện, vòng bảo vệ của nó phóng ra ngoài, phẫn nộ gạt đổ vô số đồ vật, cơn giận vẫn âm ỉ chưa tan.

Tiếng cảnh báo năng lượng thiếu hụt vẫn đang réo vang, chủ hệ thống cứ tưởng phái hệ thống đi đào quặng là có thể giải quyết lửa sém lông mày, không ngờ quặng mỏ lại xảy ra vấn đề.

Từ trước tới nay chủ hệ thống luôn tận sức áp bức các hệ thống, không phải không nghĩ đến việc kéo dài thời gian đào quặng, thậm chí còn nghĩ tới việc phê chuẩn cho hệ thống đời thứ bảy chuyên làm cu li đào quặng, nhưng… Thời gian chiếm cứ quặng mỏ không phải điều chủ hệ thống có thể dễ dàng quyết định.

Hơn nữa, vấn đề còn ở chỗ…

Trong lúc nhóm hệ thống của nó đào quặng, quặng mỏ gần như bị hủy hoàn toàn, chuyện này nếu lý luận, nó cần gánh trách nhiệm, phụ trách sửa chữa.

Nhưng chủ hệ thống là kẻ không có đạo đức công cộng, như một thằng đểu đá đổ thùng rác rồi huýt sáo giả bộ không có việc gì rời đi. Nó không tính gánh trách nhiệm, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, nó sẽ cắn chết việc hệ thống rời đi mới sụp mỏ, nó cái gì cũng không biết.

Chủ hệ thống tiếp theo muốn sử dụng quặng mỏ lấy năng lượng, phải bóp mũi sửa chữa, đợi sửa chữa xong thì nó lại đến.

Tốc độ truyền tin hơi chậm, tới bây giờ chủ hệ thống vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh hiện trường. Nó kìm nén lòng đầy phẫn nộ và nôn nóng, trước tiên ra lệnh người máy kiểm kê số lượng khoáng thạch đã thu hoạch, kết quả không mấy lạc quan.

Tuy có mấy khối khoáng thạch lớn làm lễ vật dâng tặng, số lượng khoáng thạch dự kiến thu về lại thấp hơn rất nhiều so với bình thường. Nếu đem số khoáng thạch trước mắt về, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được mấy tháng.

Nhưng vạn nhất nó bị bắt phụ trách, bắt bồi thường, không bằng trước tiên trở về, sau đó giả bộ hồ đồ không chịu trách nhiệm.

Cân nhắc thật lâu, cuối cùng chủ hệ thống hạ lệnh.

“Các hệ thống có mặt, giảm một nửa lượng nhiệm vụ.” Mệnh lệnh của nó mang chút nghiến răng nghiến lợi, đối với lãnh đạo lòng dạ hiểm độc hận không thể bóc lột công nhân thậm tệ, quả thực không khác gì cắt da cắt thịt nó!

“Đem tất cả lượng khoáng sản thu hoạch được bỏ vào thùng, rồi khai quật tất cả khoáng thạch gần mặt đất có thể đào. Xong hết thì… lên đường về.”

Tim chủ hệ thống đang rỉ máu.

Quặng mỏ không phải thích đến khi nào thì đến. Để đến quặng mỏ, nó phải chi trả một số điểm rất lớn, hiện tại bị lỗ hơn phân nửa. Kết hợp với đủ loại sự tình gần đây, chủ hệ thống cảm thấy vận số năm nay của mình kém may mắn, xui thực sự, đến tột cùng tại sao lại như vậy?

Chủ hệ thống ra lệnh một tiếng, hệ thống liền phải nghe lời, đội quân đào quặng lại bắt đầu hành động. Phi thuyền dựa theo chỉ thị chủ hệ thống, thả ra rất nhiều người máy dự phòng. Lúc này cường độ công tác tăng gấp đôi, mỗi một hệ thống đều ra sức cày cuốc, bọn nó vội vàng vận chuyển khoáng thạch lớn lên phi thuyền.

Phi thuyền đậu ở một chỗ , dù là dốc thoải thì vận chuyển một cục khoáng thạch lớn cũng trở thành con đường gian nan. Các hệ thống đẩy khoáng thạch thật lớn đến sườn núi, hô lớn “hây da hây da”.

Hệ thống 2333 ở bên cạnh nhạt sạn khoáng thạch, trời nắng chói chang, một lần nữa thầm hận vì sao mình lại có xác ngoài màu đen.

Đại quân mèo máy trên sườn núi bỗng tạm dừng một chút, khoáng thạch hơi hơi lắc lư, suýt nữa từ trên sườn núi lăn xuống!

May mà khoáng thạch to lớn là đầu mèo to lớn do Tam Tam điêu khắc, nó mất khống chế lăn xuống, tai mèo cắm vào đất, nhóm hệ thống vội vàng giữ lại.

Miễn cưỡng ổn định.

Nhưng người máy trông coi không có tâm thương xót, một người máy giơ roi điện lên, may mắn hệ thống 2333 đã ném xẻng xuống chạy tới hỗ trợ. Cậu điều hướng một chút, roi điện quất vào không trung.

Càng ngày càng nhiều hệ thống không nói hai lời xông lên, hỗ trợ ổn định khoáng thạch giữa sườn núi, dùng sức kêu “hây da hây da”.

“Xin lỗi xin lỗi! Là tôi bị tuột dây xích, rất xin lỗi!” Một quả cầu đang cố gắng giữ khoáng thạch đầu mèo khóc lóc xin lỗi, “Đuôi tôi tự dưng hỏng mất rồi, không giữ nổi.”

“Không sao, cậu từ từ dịch ra ngoài đi.”

“Cẩn thận một chút đi từ bên này, chúng tôi giúp cậu nâng đầu mèo.”

Không hệ thống nào trách mắng nó, hỏng đuôi không phải cố ý, tốt nhất là mau rời sườn núi kẻo bị đè, cứ để bọn có đuôi chúng nó chống giữ!

Một quả cầu khóc lóc “hu hu” dịch ra ngoài, vừa hổ thẹn vừa sợ hãi. Không nói việc kéo chân bạn bè, nhiệm vụ chưa hoàn thành, lại không có cái đuôi, nó gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tưởng tượng hình phạt tàn khốc của chủ hệ thống, hệ thống rùng mình.

Thấy nó gấp đến độ khóc hu hu, 2333 chỗ đỉnh khoáng thạch trong lòng động đậy, cậu dùng một cái đuôi kéo khoáng thạch, một cái đuôi khác vẫy trái vẫy phải. Lúc trước vì nâng cao hiệu suất công tác mà trang bị thêm một cái đuôi vừa hay có tác dụng. Cậu vội nói.

“Tôi có hai cái đuôi, có thể cho cậu mượn một cái, cậu tới nắm là được.”

Giác cắm của các hệ thống đều giống nhau, hầu hết chỉ có chút ít khác biệt, đưa linh kiện cho nhau xài tuyệt đối không thành vấn đề. Qủa cầu khóc lóc tới nắm cái đuôi, nín khóc mỉm cười.

“Cảm ơn Tam Tam! Tôi kéo nhé!”

Nó dùng sức rút ra, bị quán tính ngã lăn long lóc xuống sườn núi. Nhưng quả cầu vẫn vui lắm, nó có đuôi để làm việc rồi, không sợ không hoàn thành nhiệm vụ!

Cũng không biết có phải ảo giác của nó hay không, nó cứ cảm thấy đuôi của Tam Tam…

Quá mức xịn.

Trên màn hình quả cầu còn vương nước mắt, rõ ràng nó không động dậy, lại ‘vèo’ một phát bay lên trên sườn dốc hỗ trợ. Cái đuôi phát lực quá khỏe, ra sức đẩy khoáng thạch, quả cầu bị treo trên đuôi như một vật trang sức.

Quả cầu mèo: “…”

Ngu mặt.

Đây là cái đuôi của minh tinh ư!

Sau khi có cái đuôi… Không không, quả cầu nỗ lực, bọn nó hợp lực đẩy khoáng thạch đầu mèo to lớn vào phi thuyền, vui sướng ăn mừng với nhau, đang muốn nghỉ ngơi một chút, người máy trông coi lãnh khốc vô tình giơ roi điện lên.

【 Chủ hệ thống ra lệnh, hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi. 】

【 Nhanh chóng mang tất cả khoáng thạch hiện có trở về. 】

Thúc giục nâng cấp, có thể thấy sau khi quặng mỏ bị sập, ham muốn ôm của chạy lấy người từ chủ hệ thống mãnh liệt cỡ nào.

Thời gian nghỉ ngơi bị hủy, các hệ thống không thể không mệt mỏi tiếp tục dọn khối khoáng thạch to lớn tiếp theo. Lần này may mắn không còn mỉm cười, lúc vận chuyển khối thứ ba, nhóm hệ thống mệt nhọc kéo không nổi nữa.

Lúc bọn nó đẩy khối khoáng thạch đến nửa sườn dốc trơn, có mấy quả cầu bị trượt, khoáng thạch to lớn lăn xuống, sự cố phát sinh!

Có hệ thống bị đè phía dưới, chỉ còn dư cái đuôi duỗi thẳng tưng!

Trên đỉnh phi thuyền, Chu Nguyệt Xuất bật thốt “Mèo ơi”, lo lắng nhìn bụi bặm bốc lên. Bụi mù một chốc chưa tan hết, cô chuyển hướng Thịnh Tụng Thời, kêu một tiếng.

“Anh Thịnh!”

Thịnh Tụng Thời biết ý của cô.

Các hệ thống chịu cảnh lao động tàn khốc như vậy, bất cứ sinh mệnh trí tuệ nào cũng rất khó chịu đựng trường kỳ, thế này thì, quan hệ giữa hệ thống và chủ hệ thống có lẽ không tốt như hắn tưởng.

Thịnh Tụng Thời thừa nhận.

Hắn bắt đầu lung lay.

* * *

Giờ này phút này, Quý Ỷ Nguy còn ở dưới mặt đất.

Anh cho rằng lấp kín lối vào quặng là Tam Tam liền kết thúc công tác. Vì tránh cho Tam Tam hoặc bạn Tam Tam bị thương, anh còn đặc biệt chờ đến khi nhóm hệ thống trở lại trên mặt đất thay ca mới động thủ, nhưng anh không tính đến việc chủ hệ thống yêu cầu dâng tặng khoáng thạch lớn làm lễ vật đặc biệt.

Thứ lãnh đạo ra vẻ.

Anh di chuyển trong hầm chui, có vài chỗ cực hẹp chỉ có thể hóa thân thành chim giấy đi qua, có vài nơi bị sụp hoàn toàn… cũng không thể cản đường anh. Bởi vì động đất quá mạnh, vị trí hiện tại của anh đã sâu hơn rất nhiều, tạo thành địa hình mới.

Chim giấy nhìn cửa hang nho nhỏ bị lấp kín lộ ra một góc khoáng thạch lấp lánh. Là trang sức Tam Tam cố ý lưu lại để dụ kẻ tới sau đi vào.

Anh theo thường lệ tán thưởng mưu kế của Tam Tam. Chui vào hang, không gian mở rộng, anh từ chim giấy khôi phục thành hình dạng người.

Trong hang này Tam Tam có khắc một số chữ, lúc trước anh dán sau gáy Tam Tam nên không nhìn rõ, chỉ đọc được một hai câu.

【 Xin chào, cậu bạn đào quặng không biết tên. 】

【 Chúng tôi là một đám quả cầu mèo đáng thương…】

Tuy rằng rất muốn cạy vách đá hoàn chỉnh xuống mang đi, bảo tồn vết tích cái đuôi Tam Tam, Quý Ỷ Nguy biết đây là Tam Tam cố tình lưu lại, không được động vào, vì thế tính đọc và học thuộc toàn bộ rồi sẽ lên trên.

Quý Ỷ Nguy bấm cổ tay mở chế độ chiếu sáng, đọc văn tự ngôn ngữ mèo khắc trên vách đá, những hàng chữ mèo ngữ đều mang hình ảnh cái đuôi cùng cái tai đáng yêu. Nhưng nội dung thì không đáng yêu chút nào, thậm chí là tàn khốc.

【 lãnh đạo pua chúng tôi, ép chúng tôi lao động 20 giờ liên tục, trích phần trăm 5%, cả năm chỉ được nghỉ 3 ngày…】

Đọc đến đây, đầu móng tay Quý Ỷ Nguy đã bấu vào lòng bàn tay. Anh cứ tưởng sẽ không còn nội dung làm anh giận hơn, đến khi nhìn thấy câu tiếp theo.

【 Không biết các cậu có ký hiệp nghị hay không? Chúng tôi ký kết hiệp nghị bảo mật với chủ hệ thống, bảo đảm lấy hình tượng trí tuệ nhân tạo đối xử với ký chủ, dùng hình tượng trí tuệ nhân tạo hợp tác cùng ký chủ, vì thế cần học tập rất nhiều chương trình học…】

【 Chủ hệ thống nói là để nâng cao hiệu suất công tác. Chúng tôi không hiểu, dù bị giảm hiệu suất, chúng tôi vẫn muốn chân thành đối đãi với ký chủ.】

【 Nhưng chúng tôi không thể. 】

Thì ra… là thế…

Quý Ỷ Nguy tiếp tục đọc, càng về sau, càng hoang đường, thấm đẫm nước mắt của mèo.

Dưới ánh sáng lờ mờ, một thứ lấp lánh bỗng sượt qua sườn mặt anh.

Nếu Thịnh Tụng Thời và Chu Nguyệt Xuất ở chỗ này, chỉ sợ sẽ bị biểu tình của Quý Ỷ Nguy dọa cho dựng đứng lông tóc. Anh rơi nước mắt, môi khẽ nhúc nhích, đồng tử co rút hết cỡ.

“Tam Tam…”

Anh học được rơi lệ, trong cổ họng phát ra tiếng than khẽ.

“Tam Tam đáng thương của anh…”