Anh Chỉ Là Một

Chương 17: Nụ hôn nồng nhiệt



Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Nhà vệ sinh của khách sạn năm sao rất sáng sủa, trong không khí tràn ngập hương chanh tươi mát.

Nếu đây không phải là Thương Giới mà cô quen, Giang Tỉnh Tỉnh đã nghĩ anh điên rồi, thế mà lại chạy vào nhà vệ sinh nữ! Nếu như bị người khác thấy, thanh danh của anh coi như đã hỏng!

Nhưng mà người đàn ông đứng trước mặt cô đúng là Thương Giới, là Thương Giới bất cần đời, chuyện này cũng không có gì lạ, vị nhị thiếu gia nhà họ Thương này, chuyện khác người nào cũng làm được.

Anh nắm chặt tay cô, áp sát cả người cô vào vách tường.

Cảm giác lạnh lẽo của gạch men trắng xuyên qua lớp vải mong manh trên cơ thể, truyền vào làn da mềm mại của cô, đối lập hoàn toàn với cơ thể nóng bỏng của Thương Giới.

Ngọn đèn chiếu sáng ánh mắt thâm thúy, phản chiếu bóng hình cô, anh hơi cúi người, chạm vào mặt cô, chóp mũi đụng vào da thịt cô, anh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

Giang Tỉnh Tỉnh bị hô hấp của anh làm cho ngứa ngáy, thân thể mẫn cảm run rẩy.

"Anh Thương." Giọng Giang Tỉnh Tỉnh bé như muỗi kêu, "Là anh phải không?"

Thương Giới rất vừa lòng với phản ứng của cô, dịu dàng nói: "Là tôi."

Giọng nói quen thuộc khiến Giang Tỉnh Tỉnh không còn đề phòng, cô đẩy anh ra, tức giận nói: "Anh lại định làm trò gì?"

Cô không dùng nhiều sức, cũng không thực sự đẩy anh ra, ngược lại còn để anh tiến thêm một bước, hai người càng dính sát vào nhau.

"Xuỵt." Thương Giới thấp giọng, ghé sát vào tai cô, nói: "Bọn họ cũng không biết, cho rằng tôi chính là anh ta."

Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt, kinh ngạc không thôi, "Anh nói..."

Thương Giới nhếch môi cười, mang theo chút bất cần, "Giống không?"

Hai ngày qua, tập đoàn Thương thị có tổ chức họp báo, người đàn ông lạnh lùng cấm dục kia, vậy mà lại không phải nhân cách thứ nhất của Thương Giới, mà là anh bắt chước lại!

Trời ạ, lúc ở dưới tầng, dáng vẻ lạnh lùng tự phụ của anh còn dọa cô sợ đấy!

"Ý anh muốn nói là, bác sĩ không thể giúp anh trai anh quay trở lại?"

"Giúp"... cách nói này có phần không đúng, Giang Tỉnh Tỉnh ngẫm nghĩ, thay đổi cách nói khác, "Anh vẫn luôn ở đây?"

"Tối hôm quay trở về, Lawrence dùng biện pháp trị liệu thôi miên, gọi anh trai tôi quay trở lại." Thương Giới vùi đầu vào cổ cô, nhếch miệng nói: "Nhưng mà, mẹ nó, ông đây quá nhớ em."

Sáng hôm sau, khi anh tỉnh dậy khỏi chiếc giường lớn màu xanh, quả thực là không thể tin được, xung quanh vẫn là khung cảnh quen thuộc...

Phòng ngủ rộng lớn, cửa sổ sát đất có thể nhìn rõ mọi cảnh vật bên ngoài, đây là phòng của anh trai, dựa theo sở thích của anh ta mà thiết kế.

Nhưng anh vẫn là anh...vẫn là chính mình!

Thế mà anh lại thành công ngăn chặn nhân cách thứ nhất!

Vì tránh để Lawrence lại có ý đồ "chữa bệnh" cho mình, anh suy nghĩ một lát, quyết định bắt chước dáng vẻ hàng ngày của nhân cách thứ nhất, vẫn dự họp báo như bình thường, họp ban giám đốc, thậm chí kìm nén khao khát muốn được gặp lại cô...

Tất cả đều được tiến hành thuận lợi, mọi người chưa từng phát hiện ra, dưới lớp vỏ bọc cao quý lạnh lùng kia che dấu một linh hồn nóng nảy.

Giang Tỉnh Tỉnh thấp thỏm nghe từng lời Thương Giới nói, chỉ sợ bỏ qua một điều nào đó, điều này khiến cho Thương Giới vô cùng thỏa mãn.

Thương Giới cúi đầu đánh giá cô, hôm nay cô trang điểm rất diễm lệ, khuôn mặt đỏ ửng, gợi cảm mê người

Vì thế anh lấy điếu thuốc mới hút được một nửa trong miệng ra, bỏ vào miệng Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh thuần thục ngậm lấy, hơi mân mê, sau đó lại đưa cho anh.

Ngoài điếu thuốc có dính vệt son môi của cô, anh tham lam ngậm vào miệng mình.

Anh luôn thích loại trò chơi này, giống như điếu thuốc được cô đánh dấu, hương vị sẽ càng tốt hơn.

Anh hít sâu một ngụm thuốc lá hương bạc hà, trong hơi thở tràn ngập sương khói, tất cả đều là hương vị quen thuộc, Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt lại, thở sâu, tham luyến cảm giác được anh vây quanh.

Đến giờ phút này cô mới nhận ra, mình nhớ anh biết bao nhiêu.

Chóp mũi cô cọ nhẹ vào mặt anh, động tác này không thể nghi ngờ đã kích động cảm xúc của Thương Giới, anh dịu dàng hỏi cô: "Em cũng nhớ tôi phải không?"

"Tôi... có một chút."

Tính cách cô nội liễm, mặc dù nhớ rất nhiều, nhưng cũng chỉ nói là một chút.

"Một chút là đủ rồi." Anh chạm vào mặt cô, đầu ngón tay hơi di chuyển, nâng mặt cô lên, buộc cô phải nhìn anh...

"Thế giới này, em là cô gái duy nhất mà tôi nhớ thương." Giọng nói của anh trầm thấp mà thâm thúy, ánh mắt sâu thẳm chân thành, "Bảo bối, giờ tôi muốn hôn em."

Không phải nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, cũng không phải chỉ là lướt qua, thậm chí cũng không phải nụ hôn như ngày thường, dường như anh muốn cắn nuốt môi cô!

Đầu lưỡi điên cuồng tiến vào môi cô, chạm vào răng, nhanh chóng đi vào khoang miệng, tìm thấy chiếc lưỡi mềm mại, cùng cô dây dưa.

Đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh mở to hai mắt, khó có thể tin được, nụ hôn đầu của mình, cứ như vậy trao cho người đàn ông trước mặt, anh giống như một kẻ chiếm hữu điên cuồng, liều lĩnh càn quét thế giới của cô.

Giống như đang hưởng thụ mỹ vị, dần dần cắn nuốt cô, tay anh đặt sau gáy cô, ép cô phải nghênh đón anh.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nói cười của mấy cô gái.

Giang Tỉnh Tỉnh vội đẩy anh...

Lúc này Thương Giới mới chậm rãi rời đi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khuôn mặt của cô đỏ bừng, son môi nham nhở, mà Thương Giới cũng không khác gì, dính phải lớp son đỏ bừng, anh dùng đầu lưỡi liếm hết.

"Ôi, ai hút thuốc trong WC thế này."

"Không biết, Giang Tỉnh Tỉnh nói đi rửa tay mà chưa về, cô ấy có ở bên trong không?"

"Tỉnh Tỉnh, cô ở đâu?"

Giang Tỉnh Tỉnh ngừng thở, sợ bị mấy người kia phát hiện có gì bất thường.

Trái tim cô đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không phải sợ bị mấy người kia phát hiện cô làm chuyện mờ ám với một người đàn ông trong nhà vệ sinh, mà là sợ lớp ngụy trang của anh bị phát hiện, sợ anh sẽ lại bị bắt về.

Da thịt hai người tiếp xúc với nhau, Thương Giới có thể nghe rõ nhịp đập của tim cô.

Hai người như đang yêu đương vụng trộm, hồi hộp nhưng cũng kích thích.

Anh mỉm cười lần thứ hai, ngậm lấy môi cô, lúc này, tay anh chống trên tường, vây cô trong lồng ngực, tựa như đang nhấm nháp mỹ vị, tỉ mỉ liếm láp.

Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt lại, chậm rãi hé miệng, hưởng thụ nụ hôn của anh.

Nụ hôn ôn nhu này khiến cô cảm nhận được tình cảm trìu mến của anh đối với cô.

Thương Giới giống như bị nghiện, vừa hôn vừa cười xấu xa, cho tới khi nhà vệ sinh yên tĩnh trở lại.

"Thật ngọt." Anh đánh giá cô, "Mẹ nó, ngọt tới mức tôi hối tiếc, rốt cuộc hai tháng qua chúng ta đã bỏ lỡ cái gì."

Giang Tỉnh Tỉnh nhanh chóng vuốt lại quần áo cho anh, bộ quần áo thẳng thớn đã sớm bị cô làm nhăn.

Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh, "Tôi chỉ chưa quen cuộc sống sau khi anh rời đi, không có nghĩa là tôi thích anh."

"Nói như vậy, em không cảm thấy mình giống loại người ăn xong chạy lấy người sao?" Thương Giới cũng không tức giận, vẫn luôn mỉm cười.

Trong đầu Giang Tỉnh Tỉnh vang lên lời cảnh cáo của Minh Cẩn, "Yêu ai cũng được, nhưng không phải người đàn ông kia.

Không nói tới khoảng cách địa vị xã hội quá xa, chính anh ta cũng không phải chủ nhân thực sự của cơ thể này, anh ta có thể rời đi, thậm chí là biến mất mãi mãi.

Yêu anh ta, em sẽ xong đời."

"Anh Thương, chúng ta cứ như vậy đi." Giang Tỉnh Tỉnh nhìn vào đôi mắt âm hiểm của anh, "Nếu không thì... quên nhau đi?"

Chỉ cần biết rằng anh ổn, cô cũng an tâm, về sau cuộc sống của mỗi người, không ai quấy rầy nhau.

"Quên đi?" Thương Giới nở nụ cười lạnh, "Phụ nữ mà một khi tuyệt tình, con mẹ nó đúng là ngoan độc, giống như dao nhỏ khoét vào thịt, một câu là một dao, một dao như muốn cả mạng."

Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh đau đớn, rũ mắt xuống.

Thương Giới chạm vào mặt cô, nhìn vào mắt cô, vuốt ve tóc mai, "Nhưng mà ông đây không muốn buông tha em, làm sao bây giờ."

"Anh Thương, rốt cuộc anh muốn gì..." Giọng của cô yếu ớt, khiến cho đầu óc của người đàn ông trước mặt như muốn nổ tung.

"Trở thành bạn gái của tôi."

Đây là lần đầu tiên anh quyết tâm theo đuổi một thứ gì đó, hiện tại anh không cầu mong gì, chỉ muốn cô, cả cơ thể lẫn trái tim của cô, anh đều muốn.

"Anh Thương..." Giang Tỉnh Tỉnh mở mắt nhìn anh, "Vì sao anh lại thích tôi, còn tốt với tôi như thế."

Vì sao lại thích cô, chính Thương Giới cũng không có câu trả lời, chỉ vén tóc cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo trên trán, con ngươi có phần phức tạp.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đó...

"Tốt với em thì có là gì, mẹ nó, ngay cả mạng tôi cũng có thể cho em."

...

Sau khi kết thúc bữa tiệc, đạo diễn Cố Diệp có nhìn trúng mấy diễn viên quần chúng, lưu số điện thoại của các cô ấy lại, nhưng không hề hỏi số của Giang Tỉnh Tỉnh.

Giang Tỉnh Tỉnh tự biết vì sao, nữ số một của 《Bạch trú chi thành》 tên là Bạch Khanh Khanh, là mỹ nữ đẹp nhất Thượng Hải thời dân quốc. Ban đầu cô ấy là một sinh viên ngây thơ, trong một đêm phiến quân giết hết cả nhà, cô ấy bước lên con đường báo thù, trở thành gián điệp mà mọi thế lực phải kiêng dè, ban ngày xuất hiện, ban đêm ẩn núp, không ai biết thân phận thật của cô ấy.

Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh không đạt yêu cầu về nhan sắc, cô có kĩ năng diễn, nhưng đó là với vai diễn bình thường, còn vai diễn mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành này, vết sẹo trở thành trở ngại lớn nhất của cô, cũng trở thành vết nhơ của bộ phim.

Cho nên dù đạo diễn không nhìn trúng cô, cô cũng không thất vọng nhiều lắm.

Hôm nay bất ngờ gặp được Thương Giới, biết được anh vẫn ổn, không có chuyện gì có thể làm cô phấn chấn hơn.

Sau khi rửa mặt xong, lúc nằm trên giường, đầu ngón tay cô không tự chủ mà chạm vào đôi môi mềm mại, nhớ lại xúc cảm khi được anh hôn.

Cơ thể như có nguồn nhiệt bùng cháy.

Người đàn ông như vậy, không ai là không mê muội, hôn môi với anh như bị nghiện, Giang Tỉnh Tỉnh còn đang nghĩ xem nếu như có lần sau.

Từ từ! Cô vỗ vào mặt mình, mày đang suy nghĩ linh tinh gì đấy, không được nghĩ sâu xa, người đàn ông đó không phù hợp với mày.

Trong đầu cô có hai suy nghĩ mâu thuẫn đánh nhau kịch liệt, đúng lúc này WeChat trở nên náo nhiệt, từng đoạn tin nhắn được gửi đến.

"Tôi mới nhìn thấy Tống Tiêu Tiêu và đạo diễn Cố Diệp đi vào khách sạn."

"Thật sao? Cô có nhìn nhầm không?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy, cô ta trang điểm, ăn mặc cũng rất hở hang, cho nên... cũng quá rõ ràng rồi, cô ta muốn quyến rũ đạo diễn, lấy vai nữ số một?"

"Ghê tởm thật đó, nhưng Kiều Kiều, sao cô lại thấy đạo diễn Cố Diệp ở khách sạn?"

Kiều Kiều im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói, "Thật ra... là trùng hợp đi ngang qua."

WeChat cũng trở nên im ắng, mọi người còn đang mải suy nghĩ, không ai nói nữa.

Đương nhiên, Giang Tỉnh Tỉnh không tin Kiều Kiều trùng hợp đi ngang qua, nói không chừng cô ta và Tống Tiêu Tiêu có cùng suy nghĩ, nhưng Tống Tiêu Tiêu nhanh chân tới trước mà thôi.

Đều giống nhau cả.

Một lúc sau, Kiều Kiều lại lên WeChat, hỏi: "Cho nên các cô cam tâm bị Tống Tiêu Tiêu đoạt mất cơ hội?"

Một cô gái khác nói: "Năng lực không có thì có thể làm gì, Tống Tiêu Tiêu cũng đã vào, chẳng lẽ cô còn muốn vào đó bắt gian."

Kiều Kiều: "Các cô cũng thật nhát gan, thảo nào lăn lộn lâu như vậy cũng chỉ có thể diễn vai quần chúng tuyến mười tám, @Giang Tỉnh Tỉnh, cô thấy sao?"

Đột nhiên Giang Tỉnh Tỉnh bị nhắc tới, vậy nên lập tức soạn tin nhắn...

"Không liên quan tới tôi, ngay cả số điện thoại của tôi, đạo diễn Cố cũng không lưu, nhất định là tôi không được diễn."

Kiều Kiều: "Lúc trước ngay cả mặt của đạo diễn Cố, Tống Tiêu Tiêu cũng không gặp được, lúc này không phải còn đang leo lên giường ông ta, có cơ hội là phải tranh thủ, các cô không tranh thủ, người khác sẽ hưởng lợi."

Một cô gái khác lại hỏi: "Vậy cô có cách gì không?"

Kiều Kiều: "Chúng ta lấy ba địch một, trực tiếp báo cáo. @Giang Tỉnh Tỉnh, trực tiếp báo cho văn phòng chuyện sai trái này, ngăn bọn họ lại!"

Giang Tỉnh Tỉnh thầm nói, nhắc cô làm gì, muốn sai bảo cô sao? Ai chẳng biết đạo diễn Cố có ảnh hưởng lớn trong vòng luẩn quẩn này, đắc tội với ông ta, về sau đừng nghĩ có thể lăn lộn."

Giang Tỉnh Tỉnh: "Tôi cảm thấy Kiều Kiều nên đi báo cáo mới đúng, vì mọi người mà tranh thủ cơ hội. [Mặt mỉm cười]."

Kiều Kiều gượng cười, "Chuyện này... Dù sao thì Tỉnh Tỉnh cũng xác định sẽ không tham gia phim của đạo diễn Cố, ý của tôi là để cô đi báo cáo, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới cô, mọi người thấy tôi nói đúng không?"

"Mọi người" không hùa theo cô ta.

Giang Tỉnh Tỉnh không để ý tới WeChat nữa, vào nhà vệ sinh tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ, cô nhìn qua WeChat, đọc được mấy tin nhắn của Kiều Kiều: "Tin mới nhất, Tống Tiêu Tiêu bị đạo diễn Cố Diệp đuổi ra khỏi phòng!"

"Kiều Kiều, cô theo dõi họ sao?"

"Đâu có, chỉ trùng hợp cũng ở khách sạn đó, nhìn thấy mà thôi."

"Sao cô ấy bị đuổi ra ngoài?"

"Đi vào còn chưa đến mười phút, trực tiếp bị đuổi ra, đạo diễn Cố Diệp nói rất nặng lời, bảo cô ta không phải tới đây nữa, ông ấy không phải người như vậy, chính tai tôi nghe được."

"Chậc, đúng là đáng sợ."

Kiều Kiều: "Đúng vậy, loại đàn bà muốn dựa vào đường ngang ngõ tắt mà leo cao, đúng là ghê tởm!"

Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh cười lạnh, cô cũng không đạo đức đến nỗi đi chỉ trích hành vi của Tống Tiêu Tiêu, ít nhất là cô ta hiểu được phải tranh thủ cho bản thân mình, mà loại người như Kiều Kiều, rõ ràng là muốn làm, bị người ta nhanh chân đoạt trước, trong lòng khó chịu nhưng không dám làm gì, còn muốn người khác đi mách tội thay, đến cuối cùng, người ta thất bại thì lại châm chọc khiêu khích, nhân tài như vậy, khiến cô cười không nổi.

Giang Tỉnh Tỉnh tắt WeChat đi, dù sao cũng diễn xong rồi, cô cũng không muốn liên quan đến các cô ta nữa.

Cô tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ, không ngờ đúng lúc này WeChat có thông báo, thế mà Thương Giới lại muốn gọi video.

Trái tim Giang Tỉnh Tỉnh khẽ đập, do dự một lát, vẫn đồng ý nghe.

Hình ảnh hiện ra, Thương Giới mặc áo ngủ bằng bông rộng rãi, buộc thắt lưng tối màu, không giống Thương Giới ngày thường chải chuốt quy củ, mặc tây trang. Giờ anh cũng có hương vị riêng, giống một người bình thường hơn.

Hình ảnh hiện ra, cô gái chỉ lộ đôi mắt to, xung quanh tối đen như mực, Thương Giới hỏi: "Ngủ rồi à?"

"Chuẩn bị ngủ, có chuyện gì không?"

"Em chưa thấy nhà tôi, để tôi cho em xem."

Thương Giới nói xong, cầm lấy điện thoại, quét camera quanh phòng.

Giang Tỉnh Tỉnh tò mò đánh giá phòng anh, phòng ngủ rộng ít nhất một trăm mét vuông, màu sắc đơn giản, đồ vật đa số là màu trắng, vô cùng hiện đại, rèm che cửa sổ sát đất, có thể tự động mở nhờ quét âm thanh, tầm nhìn khoáng đạt.

"Dưới tầng một có vườn cây."

Quả nhiên, phía đông bắc nhà có nhà kính, cô đoán là khoảng bảy, tám mươi mét vuông, cây xanh um tùm, đủ kiểu dáng, giống như một vườn cây nhỏ, giữa vườn là tháp nước màu trắng, có người chuyên vệ sinh, bảo dưỡng.

Cũng quá xa hoa rồi!

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn biệt thự hơn trăm mét, lại nhìn cái kho có mấy chục mét vuông của mình, quả thực giống như ổ chuột.

Cô không khỏi cảm thán, cuộc đời cũng thật bất công, có người không lo cơm áo, có người lại hai bàn tay trắng.

Giang Tỉnh Tỉnh hỏi: "Anh Thương, buổi tối anh không ngủ, quay nhà cho tôi làm gì?"

Thương Giới lại quay camera về phía mình, nghiêm túc nói, "Hừm, dùng tài phú của tôi để mê hoặc em."

Giang Tỉnh Tỉnh:...