Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 128: Anh thực sự hối hận vì đã ly hôn.



Cố Ngôn Sanh đứng ngoài cửa dựa vào tường ngơ ngác nhìn xuống đất, không để ý rằng cánh cửa bên cạnh đã mở ra.

“Cố Ngôn Sanh!” Đường Sóc rống lên đầy hận thù, Cố Ngôn Sanh quay đầu lại thì thấy mình đã bị một cú đấm mạnh đánh vào mặt.

Cố Ngôn Sanh lùi lại một chút rồi đứng vững, anh ta không đánh trả, mà ngước mắt lên nhìn Đường Sóc đang chuẩn bị tiến về phía trước với nắm đấm của mình.

"Đồ khốn nạn! Tất cả vết thương của cậu ta đều là do anh, lại làm cậu ta bị thương sau khi hồi phục được! Niệm Nam bây giờ có di chứng ở chân, anh còn vui vẻ sao? Làm thế nào để anh buông tha cho cậu ấy?"

Đường Sóc không thể chờ đợi để giết Cố Ngôn Sanh bằng ba con dao và sáu lỗ. Anh ta đã làm việc rất thận trọng để khôi phục lại chân cho Niệm Nam. Rõ ràng Niệm Nam đang dần trở nên tốt hơn và vui vẻ hơn, nhưng cậu ta sẽ bị hủy hoại bởi tên khốn này một lần nữa ...

Cố Ngôn Sanh nhìn thoáng qua phòng bênh, hạ cảm xúc trong mắt, trầm giọng nói: “Tôi không cố ý đẩy em ấy, chân của em ấy… Tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp em ấy hồi phục.”

“Không cần đạo đức giả, tôi sẽ tìm được bác sĩ giỏi!”

"Cậu đi tìm? Hay Đường Luân Hiên tìm? Ngoại trừ nhờ anh trai mình giải quyết, cậu làm được cái gì? Đường tiểu thiếu gia "

Đường Sóc túm cổ áo Cố Ngôn Sanh, nghiến răng nghiến lợi:" Cố Ngôn Sanh bây giờ các người đều đã ly hôn rồi, tại sao lại muốn gặp cậu ta! Tại sao không thể để cho anh ta sống cuộc sống mà mình thích? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta một lần nữa, vĩnh viễn không tìm đến cậu ta "!

Ánh mắt sắc bén của Cố Ngôn Sanh liếc nhìn anh và cười khẩy: “ Cậu có thân phận gì mà dám ra lệnh cho tôi? Bạn trai Ôn Niệm Nam? Em ấy đồng ý sao?

“Mặc kệ là thân phận gì so với chồng cũ của cậu ấy tôi tốt hơn nhiều, ít ra tôi và cậu ấy còn có cơ hội ở bên nhau, mà anh thì không có cơ hội đó”

" Vậy thử xem xem là cậu lợi hại, hay Cố thị lợi hại, hy vọng đến lúc đó Khải Duyệt sẽ không rơi vào kết thúc bi thảm. "

“Anh!” Đường Sóc nắm chặt tay chuẩn bị đánh nhau, Cố Ngôn Sanh cũng chú ý tới động tác của hắn.

"Đủ rồi ..."

Vương Kỳ đỡ Ôn Niệm Nam từ phòng bệnh đi ra, Ôn Niệm Nam trên trán đổ mồ hôi lạnh nhìn Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh.

Đường Sóc thấy vậy nhanh chóng bước tới đỡ Ôn Niệm Nam, lo lắng: “Niệm Nam, chân cậu chưa đỡ đau sao lại đi ra đây?”

“Đường Sóc, tôi không thích đánh nhau, vào đi.”

“Ừ.”

Cố Ngôn Sanh từ đầu đến cuối nhìn Ôn Niệm Nam không liếc anh một cái, trong mắt lóe lên một tia cô đơn.

Cố Ngôn Sanh bước tới, trầm giọng nói: "Ôn Niệm Nam, tôi không cố ý làm tổn thương em, ngày hôm qua ..."

Ôn Niệm Nam quay lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang có chút bối rối, nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, cút ... "

" Dì Lan, A Sanh đâu? Sao hôm nay hắn không đến công ty? "

Chu Nguyên Phong đưa chìa khóa xe cho bác Từ, nhìn về phía phòng khách và bối rối hỏi.

Dì Lan lấy quần áo treo lên, nhìn lên lầu thở dài: "Chú ơi, hôm qua cậu ấy về thấy không ổn lắm, uống rượu không nói một lời nào, bây giờ nó đang ở trong phòng không được phép ai đi lên. ”

Chu Nguyên Phong đi tới phòng của Cố Ngôn Sanh không có gõ cửa, mở cửa bước vào.

“Tôi đã nói đừng vào làm phiền tôi, cút!”

Chu Nguyên Phong bước đến bên giường, nằm nghiêng đầu nghiêng người trêu chọc: “Cậu làm gì vậy? Ai chọc đến cậu vậy?”

Cố Ngôn Sanh ngửa đầu uống rượu trong tay, nằm trên gường quay đầu liếc nhìn Chu Nguyên Phong không lên tiếng.

"Xem dáng vẻ này của cậu, chắc là đi gặp Niệm Nam đúng không? Tôi nói trước khi ly hôn với Niệm Nam, anh sẽ hối hận, mới chưa được bao lâu mà cậu đã hối hận ?"

Cố Ngôn Sanh đặt ly rượu xuống, đứng lên cau mày nhìn Chu Nguyên Phong. và hỏi: "Tại sao anh có thể chắc chắn rằng tôi sẽ hối hận sau khi ly hôn?"

“Tôi quá hiểu cậu, nhìn ánh mắt cậu nhìn Niệm Nam đã nói ra tất cả, nói cho tôi biết lần này cậu đã làm ra chuyện gì?”

Chu Nguyên Phong sau khi nghe Gu Yan Sheng nói đến sự việc mới xảy ra gần đây thì trừng lớn hai mắt.

"Cậu ... nói vậy là cậu chạy đi rình rập người ta rồi tấn công như một kẻ biến thái sao? Cậu chẳng làm được cái gì tốt cả, chẳng trách Niệm Nam sẽ tức giận. Nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp kiện cậu vào tù "

Cố Ngôn Sanh ấn vào cái đầu choáng váng của mình và lẩm bẩm:" Tôi biết lần này tôi đã làm quá, nhưng tôi đã nói với em ấy nhiều lần rằng tôi thích em ấy, và em ấy-không có phản ứng gì cả. Tôi hơi lo lắng, tôi rất muốn gặp em ấy, nhưng mỗi lần gặp nhau là lại cãi nhau ... "

" Tôi không muốn cãi nhau với em ấy, vì vậy tôi muốn che mắt em ấy để em ấy không nhìn thấy đó là ai. ... Nguyên Phong, sao em ấy lại không đáp lại? Em ấy không phải cũng thích tôi sao? "

" Cậu là đồ ngốc, cậu có biết không? Cậu nghĩ mình có thể có Niệm Nam bằng cách tuyên bố thích người ta một cách kiêu ngạo như vậy sao? Cậu không thể dùng phương thức kinh doanh để để theo đuổi người ta. Yêu đương không phải là kinh doanh. Không thể dùng khí thế của mình trấn áp đối phương là có thể dành chiến thắng”

" Cái gì? "

Chu Nguyên Phong tức giận hận rèn sắt không thành thép nói: "Cậu nói thích đuổi hắn, nhưng là tôi hoàn toàn không nhìn ra. Đừng quên trước kia cậu đã khiến người ta tổn thương hắn rất sâu sắc. Bây giờ nếu muốn theo đuổi để người ta trở về cậu phải hạ cái tôi xuống, cậu không thể giữ dáng vẻ của Cố tổng tài nữa. ”

Cố Ngôn Sanh nghe vậy thì sửng sốt, anh nhớ rằng Ôn Niệm Nam cũng nói anh như vậy, nói rằng câu thích của anh cũng giống như mệnh lệnh. ...

Ở tầng dưới của bệnh viện.

Đường Sóc đẩy Ôn Niệm Nam ngồi trên xe lăn đến chiếc xe đang đậu, Đường Sóc đang đứng bên xe đang gọi cho ai đó.

"Ừm, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho anh biết nếu anh ấy đến lần nữa, em trai tôi đã đến tôi cúp máy trước."

Đường Luân Hiên nhẹ nhàng mở cửa xe, quay đầu nhìn Đường Sóc nhẹ giọng nói: " Không phải em nói muốn ở trong bệnh viện dưỡng thương cho tốt sao? Mới được mấy ngày mà đã xuất viện. "

Đường Sóc liếc nhìn người ngồi trên xe lăn đang im lặng, trầm giọng nói:" Niệm Nam không thích mùi của bệnh viện. Mặc dù chân cậu ấy vẫn còn hơi đau nhưng khi về em chăm sóc cậu ấy thật tốt. Niệm Nam đang nghĩ về bài hát mới và không muốn trì hoãn. ”

Ôn Niẹm Nam nói hơi mất tự nhiên:“ Cảm ơn anh, anh Đường, em làm chậm công việc của anh, xin lỗi. ”

“ Không sao đâu, anh đừng lo, lên xe trước đi, ở đây đông người quá, anh hiểu rồi. ”

“ Ừ. ”
Đường Sóc đỡ Ôn Niệm Nam lên xe, vừa định vào xe liền phát hiện ra điều gì đó, quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh bồn hoa cầm điện thoại di động cách đó không xa.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh thu lại ánh mắt và lên xe rời đi.

Bản năng của Đường Sóc đã đúng, đúng như dự đoán, cảnh họ rời bệnh viện đã được chụp lại và đăng tải lên mạng, thậm chí còn xuất hiện trên các tìm kiếm nóng.

“Đau lòng quá! WE thiên tài âm nhạc bị thương nặng trong bệnh viện, đột ngột ngất xỉu không rõ nguyên nhân. "

" Đường Sóc và WE hư hư thực thực đã ở bên nhau, ca va tôi đích thân đón khi xuất viện là bằng chứng không thể chối cãi "

Fans đang trông ngóng sudio giải thích sự việc, nhưng chuyện lại nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.

[Ôi Chúa ơi, tôi cảm thấy rất đau lòng]

[Làm thế nào mà lại bị bệnh? Nhìn xe lăn bên cạnh có vẻ đau chân? ]

[Đường Sóc phải chăm sóc WE của tôi. khi xem chương trình phát sóng trực tiếp ngày hôm đó thấy WE đột nhiên ngất xỉu mà đau lòng muốn chết]

[Thiên tài âm nhạc và quỷ tài âm nhạc thật ngọt ngào]

[Người trên lầu vẫn đang nói về CP, tại sao tôi luôn cảm thấy hai người này không có cảm giác về CP? Tôi luôn cảm thấy Đường Sóc ở cạnh WE là muốn cọ nhiệt]

[Mặt WE thật tệ, tôi cảm thấy cơ thể anh ấy không được tốt, chân anh ấy có vẻ bị thương]

[Tôi cũng nghĩ rằng Đường Sóc đang cọ nhiệt WE, chỗ nào cũng thấy anh ta xuất hiện, có thể WE bị ốm là do bị Đường Sóc ép viết nhạc]

[Vì bạn bị ốm, đừng bận rộn chuẩn bị bài hát và phỏng vấn. Hãy bắt đầu khi bạn bình phục]

Và tất cả những điều này Đường Sóc vốn không biết, nhìn Ôn Niệm Nam đang dựa vào xe ngủ, nhẹ nhàng nhấc người trên vai, nhìn người đang ngủ dựa vào vai mình, cười ngốc nghếch.

Đường Luân Hiên nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của em trai qua gương chiếu hậu thì mỉm cười, bất lực lắc đầu.

Đường Sóc dìu Ôn Niệm Nam vào nhà ngồi trên sô pha, đi vào phòng bếp rót một ly sữa, thì thấy Ôn Niêm Nam đã tỉnh lại, ngơ ngác nhìn điện thoại di động chưa mở.

Nhìn dọc theo tầm mắt, tôi nhìn thấy tấm ảnh quen thuộc trên màn hình điện thoại, thấy Đường Sóc, người bị nghi ngờ là đang ở cùng WE ... Nét buồn trong mắt anh ta đặc biệt rõ ràng.

Sẽ thật tuyệt nếu đó là những gì họ nói ...

Đường Sóc đột nhiên nhớ ra rằng Ôn Niệm Nam có thể không thích điều này, có thể sẽ xấu hổ, mắt nhìn chằm chằm di động, do dự mãi mới mở miệng.

"Niệm Nam ... Niệm Nam, đừng để ý đến những gì họ nói. Nếu cậu muốn đăng Weibo để giải thích mối quan hệ của chúng ta, tôi sẽ bảo Lăng Linh đưa mật khẩu của tài khoản Weibo ..."

"Không cần . "

Đường Sóc nghe được câu sau thì giật mình, ánh mắt hơi lóe lên:" ... Có ý gì? "

" Cứ mặc kệ bọn họ , tôi biết cậu tốt là được rồi. "

Ôn Niệm Nam nhẹ thở dài, giọng nói có phần đè nén:" Đường Sóc xin lỗi ... tôi không nên nghi ngờ cậu. ... "

Đường Sóc khó hiểu hỏi," Cậu bị làm sao vậy, Niệm Nam ... Tại sao cậu đột nhiên nói xin lỗi? "

" Tôi nghi ngờ rằng cậu là người đã theo dõi mình và che mắt mình vào ngày hôm đó, khi tôi đuổi ra ngoài, tôi nhìn thấy cậu gần đó với khuôn mặt của cậu còn có một vết xước do móng tay của tôi, tôi nghĩ ... Tôi nghĩ là cậu ... "

Giọng của Ôn Niệm Nam run rẩy , như là đang kìm nén thứ gì đó, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Đường Sóc.

"Xin lỗi Đường Sóc, tôi biết mình không nên nghi ngờ cậu, nhưng lúc đó tôi quá sợ hãi ... Tôi sợ có người vừa ghét bỏ vừa ghét bỏ tôi sai người bắt cóc tôi ... Tôi đã nghĩ mình sẽ lại bị bắt xuống tầng hầm… Tôi còn tưởng rằng mình lại bị đánh nữa… Tôi… ”

Đường Sóc quét qua người đang run rẩy, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Ôn Niệm Nam để xoa dịu cảm xúc của cậu ta.

“Được, không sao, tôi không tức giận. Không cần nói xin lỗi, tôi không sao cả.”

Mất một lúc lâu, Ôn Niệm Nam mới ổn định lại cảm xúc, Đường Sóc đưa sữa trên bàn cho cậu ta.

“Đường Sóc”

“Hả? Có chuyện gì vậy?”

Ôn Niệm Nam nhìn điện thoại di động trên bàn, trầm giọng nói, “Tôi muốn tham gia cuộc thi piano năm nay. Tôi muốn tham gia cuộc thi piano ở nơi mẹ tôi đã giành được giải thưởng. "

"Cái gì? Nhưng vết thương của cậu vẫn chưa ..."

"Vẫn còn một thời gian trong trận đấu. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ để hồi phục. Chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Ôn Niệm Nam nhìn chiếc cốc trống trong tay mình, và quyết tâm trong lòng cậu đã chắc chắn hơn.

"Lần này tôi muốn sử dụng tên Ôn Niệm Nam để tham gia. Tôi muốn đại diện cho Studio giành vị trí đầu tiên. Hãy cùng nhau hoàn thành và cho họ biết rằng Đường Sóc không cọ nhiệt WE, nhưng Ôn Niệm Nam cọ nhiệt Đường Sóc. ""

“Chúng ta ... cùng nhau? "

Đường Sóc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam cũng quay lại nhìn cậu ta, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười tươi tràn ngập nơi đáy mắt.

Đường Sóc cũng cười theo