Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 109: Không Thể Chấp Nhận Sự Thật.



Sắc mặt Cố Ngôn Sanh trở nên càng thêm khó coi, đột nhiên một chân đá vào cửa tủ rồi đi đến văn phòng.

“Không phải, bị tôi đoán trúng?”

Chu Nguyên Phong cũng theo đi vào, nhìn bàn người ngồi trước làm việc sắc mặt âm trầm muốn ăn thịt người, tò mò hỏi: “ Ở bệnh viện cậu nhìn thấy cái gì? Niệm Nam bị thương thế nào?”

Cố Ngôn Sanh lập tức quát: “Tôi nói tôi không đi gặp hắn! Hắn bị thương thế nào tôi làm sao biết được!”

“Nếu cậu không nói tôi tới bệnh viện thăm Niệm Nam.”

“Đứng lại!”

Cố Ngôn Sanh trừng mắt nhìn Chu Nguyên Phong, liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Sóc ở bệnh viện, Đường Sóc ở bệnh viện chăm sóc Ôn Niệm Nam! Cậu vừa lòng chưa?”

Chu Nguyên Phong nghe xong liền biểu cảm quả nhiên như vậy, có thể làm Cố Ngôn Sanh khí thành như vậy trừ Đường Sóc ra thì không có ai.

Nhìn gương mặt tức giận của Cố Ngôn Sanh, Chu Nguyên Phong đột nhiên cười, trào phúng nói: “Ôi, cậu ghen sao Cố Ngôn Sanh?”

“Cái gì?” Loading...

“Niệm Nam hiện tại đã ly hôn với cậu, đã là người độc thân, Đường Sóc theo đuổi hắn, đi bệnh viện chăm sóc hắn không phải là bình thường sao? Nói ra cậu không phải rất chán ghét dáng vẻ dối trá của Niệm Nam sao? Cậu hiện tại vì cái gì mà tức giận như vậy ?”

“Tôi” Cố Ngôn Sanh bị Chu Nguyên Phong nói, đột nhiên nói không ra lời.

“Cậu tính khi nào mới công bố tin tức hai người ly hôn ra ngoài? Cậu không vội nhưng có người gấp, tôi đoán tiểu tình nhân kia hẳn là rất nôn nóng.”

Cố Ngôn Sanh nắm tay lại, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ, mở miệng nói: “Đợi cậu ta xuất viện thì lại nói.”

“Tôi xem cậu vẫn nên quan tâm đến công ty nhiều hơn đi, Tiểu Lý nói bác của Thẩm Lạc An muốn Cố thị đầu tư ít tiền, muốn cậu giúp hắn lấy được hạng mục công trình mùa hè năm tới của thành phố”

“Hạng mục kia không phải mẹ tôi đã đầu tư cho tập đoàn Khải Duyệt rồi sao?”

Chu Nguyên Phong cười lạnh nói: “A, hắn không phải có Thẩm Lạc An này cháu trai sao? Thẩm Thiên Hào muốn hạng mục này cậu có thể không cho hắn sao? Lão già này lần trước đã đem hạng mục làm hỏng đẩy đến Cố thị, thế nhưng còn có mặt mũi tới lấy hạng mục khác.”

Cố Ngôn Sanh nhìn hợp đồng Lục Vân đã ký tên trong tay, nhíu mày nói: “Đây là hạng mục không có năng lực thì không làm được, huống hồ mẹ đã giao cho Đường Luân Hiên, buổi tối sẽ gọi hắn.”

“Ngày mai, cậu đến nhà cũ đi, bác gái nói có tư liệu cần xử lý, cậu mang tới giúp tôi đi, tôi ngày mai muốn đi ra ngoài nên không rảnh.”

“Được.”

Phòng bệnh, Vương Kỳ đang kiểm tra tình trạng khôi phục vết thương ở chân cho Ôn Niệm Nam, kiểm tra xong lại nhăn chặt mày đứng ở tại chỗ.

“Kỳ quái, vì cái gì mà không khôi phục?”

Đường Sóc sau khi nghe được người cứng đờ: “Chân cậu ấy thế nào?”

Vương Kỳ nhìn người trêи giường bệnh không kêu một tiếng, nghi hoặc nói: “Theo đạo lý vết thương ở chân cậu ta hiện tại đã khôi phục tốt rồi, nhưng hiện tại lại vẫn là biểu hiện chưa khả quan lắm, cảm giác khôi phục rất chậm, có thể là bởi vì trước kia vết thương cũ”

Đường Sóc vội vàng ngắt lời Vương Kỳ một chút, dùng ánh mắt ý bảo hắn đừng nói nữa.

“Mất bao lâu cậu ta có thể khôi phục và đi lại được?”

“Chỉ cần tĩnh dưỡng dần dần sẽ khôi phục, cái này không thể gấp, không cần làm cậu ta loạn”.

Đường Sóc tiễn Vương Kỳ sau đi đến mép giường nhẹ giọng nói: “Niệm Nam, chân của cậu còn đau không?”

“Đã không đau, cậu không cần lo lắng như vậy.”

Đường Sóc sau khi nghe được lại càng thêm đau lòng, như thế nào lại không lo lắng… Rõ ràng rất đau.

Hắn đưa Vương Kỳ đi ra ngoài, lúc đó Vương Kỳ nói cho hắn vết thương trêи đùi Niệm Nam bởi vì trước kia có vết thương cũ nên rất khó khôi phục, có lẽ… Sẽ để lại di chứng.

Để cho tránh cho Ôn Niệm Nam tinh thần suy sụp mà ảnh hưởng đến vết thương, từ lúc Ôn Niệm Nam tỉnh lại mỗi ngày nói không đến năm câu, hắn không vì thế mà tức giận Ôn Niệm Nam.

Ngày mai bác sĩ Lý sẽ đến, hắn muốn hỏi rõ ràng năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Niệm Nam.

Đối diện bệnh viên là một chiếc xe đang dừng trêи đường lớn, Cố Ngôn Sanh ngồi ở trong xe cầm điếu thuốc nhìn về phía bệnh viện.

Hắn hôm nay vốn là phải về nhà cũ, lại ở đi ngang qua bệnh viện thì ngừng lại.

Cố Ngôn Sanh nhìn bệnh viện ánh mắt hơi hơi chớp, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, rồi khởi động xe rời đi.

“Bác sĩ Lý, hôm nay ông có thể hỏi cậu ta một số chuyện đã xảy ra lúc trước? Phiền toái ngươi.”

“Không có gì mà phiền toái, việc này chính là nhiệm vụ của tôi, hơn nữa tôi cùng Niệm Nam cũng là bạn bè, tôi cũng muốn cho hắn nhanh chóng khôi phục.”

Bác sĩ Lý vừa muốn đi vào bị Đường Sóc gọi lại, Đường Sóc mấp máy môi hơi mất tự nhiên nói: “Lúc ấy rốt cuộc là bởi sao ông có thể trị liệu cho Niệm Nam? Cậu ta năm đó đã phải trải qua cái gì?”

“Đường tiên sinh tôi không thể tiết lộ , chờ về sau Niệm Nam muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho cậu nghe.”

Bác sĩ Lý liền xoay người đi vào phòng bệnh đóng cửa lại, phòng bệnh VIP nên rất yên tĩnh, ở hành lang chỉ có Đường Sóc một mình lẻ loi ngồi trêи ghế.

Đường Sóc mở ra máy tính đem bản nhạc ngày hôm qua viết phát lại, lại nhận được lời mời sáng tác ca khúc chủ để của mấy bộ phim truyền hình cùng âm nhạc công ty mời, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi nên đóng máy tính lại

Đột nhiên tiếng chuông di động vang lên.

Đường Sóc cầm lấy di động vừa thấy là tên người gọi, tức khắc ánh mắt biến đổi, xoay người nhìn phòng bệnh đứng dậy đi toilet.

“Ừ! Đã điều tra ra sao?”

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói từ tính của một người đàn ông: “Đúng, đã điều tra xong, Tiểu Sóc tôi có thể hỏi một chút cậu cùng hắn hiện tại là quan hệ gì?”

Đường Sóc rất muốn biết đã điều tra được cái gì, nôn nóng nói: “Hỏi cái này có tác dụng sao? Anh tra được cái gì? Nói tất cả cho tôi.”