Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?

Chương 30: Bắt đầu



Khi thức dậy cô thấy mình lại bị tróitrên chiếc ghế , cảnh tượng hệt lần trước. lần này cô bình tĩnh xem ai là ngườibắt mình. nhìn xung quanh cô thấy hoàng bảo. cô bình tĩnh cất tiếng

-saolại là chị nữa vậy?- nó không hiểu tại sao cô ta lại bắt mình

-làdo em đã tạo cho chị cơ hội đấy- cô ta nói với giọng đểu giả. Nhưng yên tâm lầnnày chỉ không phải là chủ mưu nên em cũng không phải là mục tiêu chính đâu- côta tiết lộ

-chịnói thế là sao?- cô không hiểu những gì cô ta nói lắm.

-chủmưu là hắn đó, cô chỉ là con mồi để hắn dụ mục tiêu của mình đến đây thôi- côta vừa nói vừa chỉ ra chỗ phương mãnh

nhìn thấy ánh mắt của phương mãnh côthấy hơi lo, không phải cô sợ hắn làm gì cô mà cô sợ mục tiêu của hắn là anh mànhìn hắn đầy thù hận thế kia thì hắn nhất định sẽ làm hại anh mất.

-anhta là kẻ thù của anh bảo? – cô muốn khẳng định

-kháthông minh đó – hắn ta cất tiếng. thật tiếc khi người xinh đẹp như cô em lạilàm vợ của thằng khốn đó- hắn bóp miệng cô tỏ ra cay cú. Có trách thì trách sốcô đi- hắn tức giận

-chịcó biết anh ta sẽ làm hại anh bảo không?- cô ta hỏi hoàng bảo

-chịyêu anh ấy cơ mà chẳng nhẽ…- cô muốn hoàng bảo đừng để anh bị hại trong việcnày nữa

-thìđã sao? Tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy chỉ yêu cô- một con bé ngốc nghếch, nếu anhấy không thể là của tôi thì tôi cũng không muốn anh ấy là của riêng ai hết – côta như điên lên, tư tưởng không ăn được thì đạp đổ.

-Chịyêu anh ấy mà lại muốn đẩy anh ấy vào nguy hiểm ư?- cô không hiểu nổi địnhnghĩa tình yêu của cô ta

-Imđi tôi không muốn nghe cô dạy đời- cô ta tát tiểu uyển một cái rồi bước ra.

Phương mãnh rút điện thoại ra gọi choanh.

-lâuquá rồi không gặp bảo thiếu gia- giọng hắn đắc thắng

-phươngmãnh?- anh còn nhớ mang máng cái giọng ấy

-thậtkhông ngờ người như mày vẫn còn nhớ được giọng của tao?- hắn đổi sang cái giọngtức giận

-anhgọi cho tôi có việc gì tôi không rảnh đâu- anh không muốn tốn thời gian với hắnvì đang lo lắng cho tiểu uyển

-chẳnglẽ mày không lo cho cô vợ xinh đẹp bé bỏng của mình sao? Hắn nói qua điện thoại

-màyđã làm gì cô ấy?- anh giật mình phản ứng trước câu nói của hắn, tiểu uyển đangtrong tay hắn thì quả là nguy hiểm vô cùng.

-Taokhông làm gì cô vợ đáng yêu của mày đâu, chỉ cần mày đến đay thay cho cô ta thìtao sẽ thả cô ta ra- hắn ra điều kiện

-Đừngđến- cô hét cố gắng kêu anh đừng đến

-Imđi con nhỏ đáng ghét- hắn tát cô một cái thật đau cũng là để cho anh nghe thấyluôn

-Địađiểm ở đâu tôi sẽ đến ngay nên để yên cho cô ấy đi- anh không thể để cô bị hắnta hành hạ được.

-Địađiểm là…… mày cũng biết là nên đi thế này rồi đúng không?- hắn nói bằng giọngđe dọa

-Yêntâm tôi sẽ đi một mình- anh lạnh lùng mà đầy lo lắng. cô thì chỉ biết khóc thôivì bị bọn chúng bịt miệng không nói được nữa.

Kết thúc cuộc điện thoại hắn đến chỗhoàng bảo cười lớn

-khôngngờ con nhỏ đó lại quan trọng với hắn ta thế? Cô giúp tôi nhiều đấy- hăn vuisướng

--…….Hoàng bảo im lặng nghĩ về những gì cô nói vừa nãy. Chẳng lẽ mình nhẫn tâm đẩy anhấy vào nguy hiểm thật sao- cô ta nghĩ

-Này,tôi sẽ giao con nhỏ đó cho cô như đã hứa- hắn thấy cô hơi khác lạ.

-Được.cứ thế đi- cô ta không vui như vừa rồi. nhớ đừng làm gì anh bảo đấy- cô ta lolắng

-Biếtthế- hắn nói nhưng trong lòng thề phải giết anh.lòng hắn cười thầm vì sao cô talại ngốc nghếch tin lời anh ta sẽ không giết kẻ thù của mình được cơ chứ. congái thật ngớ ngẩn- hắn nghĩ

Sau khi nhận được điện thoại anh vàmọi người lên kế hoạch rồi anh đi trước đến địa điểm hẹn gặp.