Ăn Vạ Chị Đại

Chương 72: Đồ ngốc, mình yêu cậu. 



Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời len qua rèm cửa chui vào, tia nắng ngày đông dù không ấm nhưng vẫn rất sáng. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Cậu thiếu niên ngủ dưới sàn khẽ nhíu mày rồi mở mắt.

Phỉ Minh Sâm liếc nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa thân quen trước mặt, mơ màng chớp mắt rồi mới nhận ra, đây không phải là phòng của Lục Tịnh An sao? Rồi cậu cúi đầu, trông thấy người con gái đang nằm trong vòng tay mình, cậu tự hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không?

Cô dựa sát vào lòng Phỉ Minh Sâm, nửa gương mặt trắng trẻo hồng hào vùi trong tấm chăn, một tay vòng qua hông cậu, còn một tay thì đặt trước ngực cậu, không hề có tí gì gọi là đề phòng cả.

Chân cậu còn gác lên cô với một tư thế cực kỳ mờ ám, nếu không phải quần áo của hai người còn nguyên thì cậu còn tưởng đêm qua đã xảy ra chuyện rồi chứ.

Phỉ Minh Sâm nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể cứng ngắc muốn rụt chân lại, chỉ là động tác dù nhẹ nhưng vẫn đủ để đánh thức người con gái đang nằm ngủ say.

Lục Tịnh An lẩm bẩm rồi hé mắt, đôi mắt chưa tỉnh ngủ toát ra sự mờ mịt, vừa mở mắt đã trông thấy người mình thích khiến cho cô cong môi, nở một nụ cười mềm mại theo bản năng.

Nụ cười này khiến Phỉ Minh Sâm bất động tại chỗ.

Cậu say mê ngắm cô, trái tim đập mãnh liệt, sự rung động khiến cậu không nhịn được phải cúi đầu hôn cô.

Lục Tịnh An vẫn chưa tỉnh hẳn, cảm nhận được hương vị quen thuộc, cô bèn đáp lại cậu theo bản năng. Dù hôn trong mơ màng, nhưng không chỉ đơn giản mỗi thế, cô có thể nhận ra một bàn tay to ấm áp đang thăm dò vào bên trong quần áo của mình.

Lòng bàn tay thô ráp vuốt ve lên da thịt khiến cơ thể cô phải run rẩy.

Cảm giác này đem lại cho cô cả sự bỡ ngỡ lẫn sợ hãi, khi bàn tay ấy chạm tới ngực, thì cô lập tức tỉnh táo lại.

Theo bản năng cô bắt lấy bàn tay đang tác oai tác quái kia, dễ dàng kéo lại, rồi "Bụp..." một tiếng, đè chủ nhân của bàn tay đó nằm trên mặt đất, khống chế gắt gao.

Lục Tuyết Cầm vừa ngáp vừa đi qua, nghi ngờ liếc nhìn căn phòng của con gái sau đó gõ cửa.

"An An?" Bà thăm dò gọi một tiếng rồi cầm chốt cửa, định bụng mở cửa bước vào.

"Cạch cạch..." tiếng chốt cửa giống như tiếng lá bùa đòi mạng.

Lúc này Lục Tịnh An mới nhớ ra tối qua mình không khóa cửa!

Lục Tịnh An nhìn cậu thiếu niên đang bị mình áp dưới đất rồi nhanh tay nhanh mắt kéo chăn bông trên giường phủ lên người cậu, sau đó đứng dậy chắn trước cửa.

Cùng lúc đó, Lục Tuyết Cầm vừa khéo mở hé cửa ra, do đã nghe thấy tiếng bước chân cho nên bà cũng không bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của con gái.

"An An, vừa nãy hình như mẹ nghe thấy tiếng động, có chuyện gì thế?"

Lục Tịnh An đứng trước cửa phòng, dùng hết sức để ngăn lại tầm mắt của mẹ, cô cau mày tỏ vẻ buồn ngủ, "Chắc là do con không cẩn thận té từ trên giường xuống ạ."

Nghe con gái nói vậy, Lục Tuyết Cầm không khỏi có chút lo lắng, bà quan sát con từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi, "Ngã không sao chứ?"

"Không ạ." Lục Tịnh An giả bộ như mất kiên nhẫn, "Mẹ, mẹ còn chuyện gì không? Nếu không con ngủ tiếp đây."

Thấy con gái có vẻ thực sự buồn ngủ, nghĩ là do tối qua về trễ cho nên Lục Tuyết Cầm vội lắc đầu, "Không có không có, con ngủ tiếp đi, mẹ nấu bữa sáng để trong tủ lạnh, lát nữa thức dậy con nhớ ăn nhé."

Lục Tịnh An đóng cửa lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, sợ tới nỗi mắc bệnh tim mất. Kết quả vừa quay đầu thì cô trông thấy một người bò ra khỏi chăn và nghiêng đầu cười với cô.

Cậu mặc một chiếc áo len đen cao cổ, khóe miệng hơi cong mang theo ý trêu đùa, trông chẳng khác nào một quý công tử vừa tao nhã lại vừa xấu xa, đập thẳng vào tầm mắt của cô.

Lục Tịnh An kìm nén những rung động đi tới trước mặt Phỉ Minh Sâm, hai tay kéo lấy cổ áo cậu.

"Vừa nãy cậu làm cái gì thế hả?"

Cô hùng hùng hổ hổ nhưng Phỉ Minh Sâm không hề sợ hãi, cậu chậm rãi dời mắt rơi vào nơi không bị bộ quần áo ngủ che giấu đang phập phồng trước ngực cô.

Nhận ra được ánh mắt của cậu, Lục Tịnh An ôm lấy ngực theo bản năng, hung dữ nói, "Nhìn cái gì?"

Phỉ Minh Sâm lắc đầu, thật ra cậu là một người vô cùng lý trí, huống hồ Cố Lâm đã năm lần bảy lượt gửi vài bài báo phổ cập khoa học tới, đương nhiên cậu tự nhận thức được hành động vừa rồi đã vượt quá ranh giới.

"Mình xin lỗi." Cậu ngẩng đầu nghiêm túc nói với cô.

Lục Tịnh An thoáng run lên, cảm nhận được sự chân thành của Phỉ Minh Sâm, cơn giận trong cô tiêu biến chỉ còn lại chút ít thẹn thùng.

Phỉ Minh Sâm nheo mắt nhìn Lục Tịnh An, rồi cậu duỗi tay vén tóc trước trán cô, sau đó chậm rãi xích lại gần bên tai, nhếch môi khẽ nói, "Hơi nhỏ nhỉ, nghe nói xoa bóp rất có tác dụng đấy nhé."

Lục Tịnh An còn đang tự hỏi không biết cậu sẽ nói gì, nhưng bây giờ khi đã nghe thấy, cô không khỏi sững sờ mất vài giây mới phản ứng kịp.

Gương mặt cô đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi hét, "PHỈ, MINH, SÂM!"



Chỉ là lúc muốn đánh người thì mới phát hiện cái tên kia đã chạy vọt vào trong phòng tắm, đóng luôn cả cửa lại.

Sợ khiến Lục Tuyết Cầm chú ý, Lục Tịnh An không tiếp tục đập cửa, cũng không dám lớn tiếng mắng cậu, cứ thế nghẹn nín, đi vài vòng quanh phòng vẫn chưa tiêu tan hết.

Cô đặt mông ngồi xuống mép giường, ngồi khoanh chân, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cửa nhà tắm vài lần, thấp giọng mắng, "Có bản lĩnh thì cả đời cậu đừng có ra khỏi đó xem!"

Ngồi được một lát, người thiếu nữ nào đó mới chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ rộng thùng thình của mình, cô cắn môi đỏ mặt kéo cổ áo ra nhòm vào bên trong.

Hai cái bánh bao nhỏ được che lại bên dưới lớp áo ngủ, tuy không lớn nhưng hình dáng lại rất đẹp.

Lục Tịnh An cắn chặt môi, ngẩng đầu nắm chặt cổ áo.

Hình như có....hơi nhỏ thật....

Từ trước tới giờ cô đâu có quan tâm mới vấn đề này, nhưng nghĩ tới cơ thể đồi núi của mẹ, rồi nhìn lại mình, trong lòng cô cảm thấy một loại tư vị khó mà tả nổi.

Khi Phỉ Minh Sâm bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lục Tịnh An đang ôm ngực với vẻ mặt phức tạp, cậu đi qua vỗ lên đỉnh đầu cô.

"Nghĩ gì đấy?"

Cậu còn mặt mũi mà hỏi à! Lục Tịnh An lườm cậu một cái, tức giận ngoảnh mặt đi.

"Đang phiền não vì vấn đề lớn nhỏ phải không?" Phỉ Minh Sâm xoa mái tóc mềm mại của cô, "Không cần lo lắng đâu, dù thế nào thì mình vẫn thích."

"Cậu còn dám nói!"

Khuôn mặt Lục Tịnh An đã đỏ bừng, cô kéo Phỉ Minh Sâm đè xuống giường, giằng co qua lại một lúc không biết tại sao lại biến thành tư thế cô chặn hai tay cậu, rồi nhảy qua ngồi trước bụng ai đó.

Với Lục Tịnh An, tư thế mập mờ này không mảy may tác động gì tới cô, cô cúi người xích lại gần cậu, hầm hừ tức giận uy hiếp, "Không được nhắc về vấn đề này nữa, nếu không mình đánh cậu đấy!"

Phỉ Minh Sâm bất lực nhìn cô, cô nhóc này không biết rằng bản thân mình cám dỗ thế nào với cậu ư? Cậu hãnh diện vì sự tự chủ của mình, nhưng cứ liên quan tới Lục Tịnh An thì dù định lực có tốt tới đâu cũng sụp đổ tan tành.

Vậy mà cô cứ luôn vô tâm, thỉnh thoảng lại dụ dỗ cậu trong vô thức.

Cậu khẽ cụp mắt, cau mày, lộ ra vẻ kiềm chế đầy yếu ớt.

Lục Tịnh An khựng lại, nghĩ tới vết thương trên bụng cậu, mặc dù đã lành rồi nhưng cô vẫn cứ lo lắng, "Mình có đụng phải vết thương của cậu không?"

Cô thả lỏng tay Phỉ Minh Sâm, đang định trở người đứng dậy thì đã bị cậu giữ chặt cổ tay, trời quay đất cuồng khống chế ngược lại cô trên giường.

"Cậu gạt mình?" Cô trừng mắt giận dữ.

"Mình có nói gì đâu." Phỉ Minh Sâm cười nhìn cô nhưng trong lòng vô cùng cảm động, cậu cúi đầu mổ lên môi cô, "Được rồi, đừng giận nữa, tất cả là lỗi của mình."

Lục Tịnh An ngoảnh mặt, không thèm quan tâm tới sắc mặt cậu nữa.

Phỉ Minh Sâm buông tay Lục Tịnh An ra, đổi thành động tác bưng mặt, cậu chăm chú nhìn ngắm, rồi cứ thế mổ từng cái lên đôi môi cô. Gương mặt cậu mang theo ý cười, tựa như đang ôm báu vật, cứ chốc chốc lại hôn, đôi mắt ngập tràn yêu thương.

Biểu cảm của Lục Tịnh An dần dịu xuống, cô nhìn về hướng khác, bàn tay chống trước ngực khẽ cậu khẽ đẩy.

"Dậy đi." Dù muốn nói hung dữ chút nhưng âm cuối của cô lại mang theo sự dịu dàng nũng nịu.

Biết đã nịnh nọt thành công, Phỉ Minh Sâm được đằng chân lại muốn lân đằng đầu, "Hôn thêm một lần nữa nhé, một lần là được."

Lục Tịnh An liếc Phỉ Minh Sâm, cô vẫn nằm im không có ý định từ chối.

Ai ngờ tuy cậu nói chỉ một nụ hôn, nhưng căn bản không chỉ là một, đôi môi cậu ngấu nghiến lấy đôi môi cô, rồi cậu chậm rãi đưa lưỡi cẩn thận phác họa lại đường nét ở nơi đó, nhân lúc cô hé miệng định nói chuyện thì cậu thừa cơ xông vào bên trong thăm dò.

Đầu lưỡi của cậu khiến cơ thể cô khẽ run rẩy. Cậu giữ chặt gáy cô không cho phép cô chạy trốn, chiếc lưỡi linh hoạt của cậu không ngừng trêu chọc, mời gọi cô cùng mình khiêu vũ.

Miệng cậu phảng phất hương bạc hà, khác hẳn với nụ hôn vương mùi rượu lúc mới tỉnh giấc.

Rốt cục không thể kháng cự lại nữa, cô khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ sự thân mật giữa hai người, tiếng nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực vang dội.

Trong lúc cô hoàn toàn chìm đắm thì cậu thiếu niên đang đè lên người cô chợt buông tay, kết thúc nụ hôn vừa ngọt ngào lại vừa ấm áp này.

Đại não chậm chạp vì thiếu oxy khiến Lục Tịnh An mê man nhìn Phỉ Minh Sâm, cậu thở gấp, ánh mắt ngập tràn cuồng phong mang lại cảm giác vô cùng lạ lẫm đối với cô.

"Tiểu yêu tinh." Cậu duỗi tay véo chóp mũi cô, sau đó bất đắc dĩ ngồi bật dậy.

"Dậy thôi, dì đi làm rồi."



Phỉ Minh Sâm bước tới bên cửa sổ vừa khéo trông thấy Lục Tuyết Cầm ra khỏi sân, mở cửa bước lên taxi.

Lục Tịnh An chớp mắt nhìn cậu, đang định chạy vào phòng tắm thì cậu xoay người nhìn cô nói, "Cậu đợi một lát."

"Gì vậy?" Lục Tịnh An mất kiên nhẫn, đôi môi không vui chu lên, vừa nãy bị cậu mút mát nên bây giờ vẫn còn ánh lên sự bóng bẩy nhàn nhạt.

Phỉ Minh Sâm chống cự lại sự kích động muốn nhào tới tiếp tục hôn cô, cậu cầm lấy đôi dép lê vào đặt trước mặt Lục Tịnh An.

Lục Tịnh An chớp mắt, ở nhà cô thích đi chân trần, dù sao sàn nhà cũng sạch.

Lúc này, thấy Phỉ Minh Sâm ngồi xổm trước mặt, nhìn chằm chằm vào chân mình khiến cho cô cảm thấy thẹn thùng, đôi chân trắng mịn thoáng rụt lại, nhưng cô vẫn muốn cố tỏ vẻ phớt lờ. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

"Làm gì?" Cô nói một cách mất tự nhiên.

"Đi dép vào." Phỉ Minh Sâm phết lên mũi cô, "Vì cậu đi chân đất nên mới bị đau bụng đấy."

Lục Tịnh An bĩu môi, cuối cùng vẫn xỏ chân vào dép, lệt xệt chạy tới phòng tắm.

Phỉ Minh Sâm chưa về nhà cho nên hai nhóc tì được bà Phỉ lái xe chở tới võ quán, Lục Tịnh An quyết định xin nghỉ phép một ngày để trải qua thế giới hai người ở nhà.

Tới chiều, hai người dắt Tiểu Đại tới công viên chơi.

Vào mùa đông công viên khá vắng vẻ, bọn họ tựa vào bên cạnh dụng cụ thể thao nhìn Tiểu Đại chạy nhảy trên nền tuyết.

"Cậu có còn nhớ không?" Lục Tịnh An nhìn về phía cổng công viên, đột nhiên nghiêng đầu hỏi.

"Hả?"

"Hôm đó, mình ở đây để cứu đứa trẻ bị nhóm Liên Vũ bắt nạt, còn cậu đứng đó, hung dữ nhìn chằm chằm mình." Cô chỉ về phía cổng công viên nói.

Phỉ Minh Sâm bật cười, kéo tay cô nhét vào trong túi áo mình.

"Mình có hung dữ hả?"

"Cực kỳ hung dữ."

Trông thấy biểu cảm khó đoán trước của Lục Tịnh An, Phỉ Minh Sâm dùng sức xoa đầu cô, "Chỉ là mình không thích cậu giao du với bọn đó thôi, còn nữa, sau này không được phép hút thuốc."

"Mình vốn không định hút điếu thuốc đó đâu, còn không phải vì cậu chắc?" Lục Tịnh An trừng mắt lườm, "Ai bảo cậu nhìn mình như tội phạm hả?"

Phỉ Minh Sâm bó tay lắc đầu, "Được được được, tất cả là lỗi của mình."

Lục Tịnh An cắn môi, rốt cục vẫn không nhịn được bật ra câu hỏi luẩn quẩn bấy lâu, "Khi đó có phải cậu cực kỳ ghét mình không?"

Nhận ra sự thấp thỏm nơi cô, Phỉ Minh Sâm nhướng mày, "Hóa ra từ khi đó cậu đã để tâm tới suy nghĩ của mình rồi hả?"

Lục Tịnh An ngẩn ra, rồi không nói thêm lời nào.

Thấy Lục Tịnh An mất tự nhiên quay đầu, Phỉ Minh Sâm bèn vòng qua vai cô, mũi cọ xát trên gương mặt mịn màng của ai đó rồi cúi đầu cười ra tiếng.

Gương mặt Lục Tịnh An càng đỏ dữ, cuối cùng cô không chịu nổi, muốn tránh thoát khỏi cậu.

Phỉ Minh Sâm siết cô chặt hơn, cậu ghé sát tai cô trầm thấp cất tiếng, "Tịnh An, mình hạnh phúc lắm."

Lục Tịnh An khựng lại, không giãy giụa nữa.

"Mình chưa bao giờ ghét cậu." Phỉ Minh Sâm kề sát tai cô, khẽ chạm vào vành tai nhẹ nhàng tiếp lời, "Mình yêu cậu, đồ ngốc ạ."

Trái tim Lục Tịnh An tựa như đập lỡ nhịp, ý cười nơi khóe miệng cô khó mà kìm nén nổi.

"Cậu mới ngốc ấy." Cô liếc nhìn, sau đó vươn tay ôm chặt rồi vùi mặt vào lòng cậu.

Phỉ Minh Sâm ôm cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, rồi cậu hỏi, "Vậy còn cậu thì sao? Cảm giác với mình thế nào?"

"Cậu đoán xem." Lục Tịnh An ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Phỉ Minh Sâm.

Sau khi thành công mê hoặc ai đó, cô liền tránh khỏi lồng ngực cậu, chạy ra chơi đùa với Tiểu Đại. Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc - Cấm Thành. Vui lòng không copy mang đi nơi khác. Cám ơn.

Phỉ Minh Sâm nhìn theo bóng lưng cô rồi khẽ lắc đầu, nơi đáy mắt toát lên sự cưng chiều và nụ cười ngập tràn yêu thương...

*Hoàn chính văn*