Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 56: Cảm nhận trái tim



Khi nghe Hạ Ngọc nói mình có một người anh trai, Lâm Diệp nhìn đến Chu Cảnh Nhã ra hiệu: "Gọi điện cho anh trai cô ấy!"

Chu Cảnh Nhã lúng túng: "Tôi... Tôi không có số!"

Lâm Diệp tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói, làm bác sĩ tâm lý mà số điện thoại của người thân bệnh nhân cũng không có.

Nhưng giờ không phải lúc cãi nhau, cô nói nhỏ với Lục Hàn Thuyên: "Anh giúp em tìm người được không? Ở đây, cứ giao cho em là được!"

"Thời gian là bao lâu?" Lục Hàn Thuyên hỏi một câu không đồng không cuối, nhưng Lâm Diệp lại hiểu ý.

"Em cho anh mười phút! Phải nhanh chóng tìm được người đưa đến đây!"

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được! Cẩn thận! Anh sẽ quay lại!"

Khi anh rời đi, Hạ Ngọc bất giác nhìn thấy, cô ấy nhìn Lâm Diệp: "Tại sao anh trai cô lại bỏ đi?"

Lâm Diệp thành thật: "Anh ấy đi tìm anh trai của cô! Không phải cô muốn gặp anh trai sao?"

"Đúng vậy! Tôi muốn gặp anh ấy, nhưng mà... Nhưng mà anh ấy chết rồi. Anh ấy chết khi tôi còn rất nhỏ, mẹ nói với tôi anh trai rất yêu thương tôi..."

Lâm Diệp nuốt nước bọt, cô hình như đã đi sai một nước cờ.

"Hạ Ngọc! Chúng ta nói chuyện có được không? Tôi... Tôi cảm thấy rất cô đơn!" Lâm Diệp lại làm ra dáng vẻ tội nghiệp.

Hạ Ngọc lắc đầu: "Không! Tôi không muốn nói chuyện với cô. Cô hãy cùng họ nói chuyện đi. Ở đó..."

Ngón tay Hạ Ngọc chỉ vào đám người Chu Cảnh Nhã: "... bọn họ có thể cùng cô nói chuyện!"

"Nhưng họ không có anh trai, họ không thể hiểu được tôi!" Lâm Diệp vừa nói ngón tay vừa cẩn thận tìm số Lục Hàn Thuyên ấn gọi.

Anh vừa vào thang máy thì phát hiện Lâm Diệp gọi đến, ngón cái vừa ấn nghe bên kia truyền đến là cuộc trò chuyện.

"Anh trai cô không còn, nhưng cô hiểu cảm giác từng có anh trai! Tôi cũng vậy, tôi rất muốn có ai đó để chia sẻ!"

Đây là câu đầu tiên của cuộc gọi, Lục Hàn Thuyên hiểu được dụng ý.

Lâm Diệp đang nói với anh, bây giờ tìm anh trai của Hạ Ngọc là chuyện không thể, và anh phải anh chóng hỗ trợ cô cứu người.

Cô cầm cự Hạ Ngọc cũng gần nữa tiếng, nhưng căn bản cô ấy không muốn rời khỏi chỗ đó.

Tivi phát đoạn trực tiếp của sự việc lên thẳng chương trình tin tức quốc gia, mẹ Lâm ở nhà xem tivi thì vô tình bật trúng, ban đầu bà cũng chẳng muốn xem nhưng thấy đó là chương trình được ghi hình trực tiếp, sau đó còn nhìn thấy ở một góc màn hình, Lâm Diệp đang ở trên sân thượng cùng cô gái đang định nhảy lầu.

Mẹ Lâm hốt hoảng, bà lật đật lấy điện thoại gọi ngay cho Lâm Hạo, bên kia Lâm Hạo dường như cũng đang chờ cuộc điện thoại này nên rất nhanh đã nghe máy.

"Mẹ!"

"Lâm Hạo! Con đã xem tin tức chưa?"

"Mẹ! Con đang xem đây, con đang trên đường về. Mẹ đừng lo quá!"

Cuộc gọi rất nhanh đã tắt máy, mẹ Lâm nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn màn hình tivi đang chiếu quá trình Lâm Diệp thuyết phục Hạ Ngọc.

Bên dưới Dục Minh đang điều động cảnh sát sơ tán mọi người đi khỏi, nhường chỗ lại cho phạm vi an toàn mà đội cứu hộ yêu cầu dùng để trải phao cứu sinh.

Lâm Diệp đi đến bên cạnh ban công, đưa mắt nhìn xuống dưới. Dục Minh ở dưới đưa tay ra hiệu cho cô, ngón tay anh làm thành chữ O.K.

"Hạ Ngọc! Tôi đứng lâu nên chân rất mỏi, cô có thể cho tôi ngồi cùng cô không?"

Hạ Ngọc với lời đề nghị của Lâm Diệp, lắc đầu.

"Tại sao vậy? Cô không tội nghiệp tôi sao?"

Hạ Ngọc vẫn lắc đầu: "Cô không lên được! Ở đây rất nguy hiểm, cô sẽ bất cẩn té xuống, anh trai cô sẽ đau lòng!"

Lâm Diệp cười: "Vậy cô nói xem làm thế nào chúng ta nói chuyện, tôi rất mỏi chân, cô lại cứ ngồi ở trên đấy, tôi lại không thể lên?"

Cho bệnh nhân lựa chọn quyết định là một giải pháp tốt, ít ra Hạ Ngọc vẫn còn biết được nơi cô ấy đang ngồi sẽ nguy hiểm, suy nghĩ cho người khác gặp nguy hiểm là một suy nghĩ có lợi.

Có điều càng sáng suốt nhận ra mọi chuyện, sẽ càng dẫn đến... Cô ấy có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Lục Hàn Thuyên gọi điện thoại cho Khúc Hổ, anh ấy rất nhanh nhận lệnh.

"Anh cả!"

"Điều động một nhóm người đến nhà Hạ Ngọc. Tìm thi thể nam, bị đóng trong một cái thùng giấy đổ xi măng."

"Rõ, anh cả!"

Khúc Hổ nghe xong mệnh lệnh thì cùng Tiểu Bạch rời khỏi phạm vi của hiện trường, còn mang theo bốn cấp dưới hỗ trợ.

Sau đó anh gọi cho Tư Du.

"Anh cả!"

"Em lên sân thượng hổ trợ Lâm Diệp, bảo Dục Minh nâng cao cảnh giác, đối tượng có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào."

"Rõ!"

Lục Hàn Thuyên phân công mọi thứ xong, anh vào phòng dụng cụ cứu hộ của bệnh viện, lấy một sợi dây thừng.

Nếu không thể tiếp cận ở phía sau, chi bằng chờ chết anh có thể tiếp cận từ phía trước, dù không mấy khả quan nhưng chắc chắn sẽ được.

Cũng sẽ có thể đồng thời hỗ trợ Lâm Diệp.

"Hạ Ngọc!" Chu Cảnh Nhã gọi lớn.

Lâm Diệp không hiểu tại sao cứ lúc Chu Cảnh Nhã gọi cô ấy, Hạ Ngọc giống như bị đã kích.

Quá trình khám chữa bệnh của Hạ Ngọc có phải đã xảy ra chuyện gì?

Ví như, Chu Cảnh Nhã sẽ liên tục hỏi lý do tại sao cô ấy mất ngủ, Hạ Ngọc sẽ trốn tránh nỗi đau nên không hợp tác. Chu Cảnh Nhã bắt buộc phải dùng liệu pháp thôi miên, truy vét tiềm thức. Hạ Ngọc bởi vì cảnh giác, nên đã không chịu được.

Tâm lý con người giống một cái kén nhiều lớp bọc lấy con tằm bên trong, muốn tách lớp vỏ đầu tiên phải khiến bệnh nhân yên tâm hòa nhập, bóc sang lớp vỏ thứ hai cũng giống như đã cởi một lớp áo, lần này phải khiến cho sự thật ẩn sâu kia không bị tổn thương.

Nghiêm trọng sẽ khiến cho não bộ bị ảnh hưởng, mà tình trạng của Hạ Ngọc cứ hễ Chu Cảnh Nhã gọi tên cô ấy, Hạ Ngọc sẽ trừng trừng oán hận.

Cô ấy xem tiếng gọi của Chu Cảnh Nhã là thước đo của nguy hiểm, bởi vì những lần điều trị thôi miên Chu Cảnh Nhã sẽ gọi: "Hạ Ngọc, mau thức dậy!"

Đây dần trở thành một thói quen, cũng là chất xúc tác cho cơ chế tự vệ của mỗi con người.

Giống như khi chúng ta bị thương, bất kỳ ai vô tình hay cố ý động vào vết thương đó, dù ít dù nhiều chúng ta đều cảm thấy đau.

Theo đó, tâm lý sinh ra cơ chế phòng bị mặc dù vết thương đã lành lặn, não bộ nghiêm cấm việc không cho bất kỳ ai tiếp cận nơi đó.

"Tôi không giết người! Là anh ta... Anh ta tự ngã! Tôi không giết anh ta. Tôi không..."

"Lâm Diệp! Tôi mới chính là Hạ Ngọc! Cô không phải Hạ Ngọc, đừng sợ!" Lâm Diệp gọi cô gái bắt đầu hoảng loạn.

Cô ấy dịch vị trí, tiến xa mọi người hơn.

Lâm Diệp bước một bước, cố không để Hạ Ngọc rời khỏi phạm vi an toàn cô sắp đặt.

"Đúng rồi! Tôi là Lâm Diệp, tôi không phải Hạ Ngọc! Tôi không có, tôi không sợ!"

"Cô nói cho tôi biết, cô đang hóng gió có phải không?" Lâm Diệp gợi ý một chủ đích chưa từng có của Hạ Ngọc.

Trong cơn hoảng sợ, người ta thường hay lấp liếm cho qua chuyện.

"Đúng vậy! Tôi chỉ hóng gió thôi!"

"Cô cũng biết ở đây không an toàn, trời cũng sắp nóng lên, gió ở đây không mát nữa. Cô xem, có phải nên đổi chỗ hóng gió rồi không?"

Hạ Ngọc không có ý định nhảy lầu, nhưng cô ấy sẽ vì bất cẩn mà rơi xuống. Nếu cô ấy muốn nhảy lầu, cô ấy sẽ phủ nhận câu nói của Lâm Diệp.

"Ừm... Cô nói cũng đúng!"

"Tôi biết một vị trí hóng gió cô sẽ thích, có muốn cùng tôi xem thử không?"

"Tại sao cô lại tốt với tôi như vậy?"

"Lòng tốt thì không có lý do, cũng không phải chỉ mỗi tôi tốt với cô. Cô nhìn họ đi, mỗi người ở đây đều tốt với cô, đều mong cô bình an. Cũng như anh trai cô, nếu anh ấy nhìn thấy cô thế này có phải cũng sẽ lo lắng!"

Hạ Ngọc nghĩ đến anh trai, cô rất muốn được nhìn thấy anh một lần, nhưng cô không thể thấy được. Một người đã chết thì làm sao có thể hiện diện.

Lâm Diệp nhìn thấy được trên gương mặt kia đang dần dần chấp nhận, thế nhưng khi Lâm Diệp vừa bước lên một bước, Chu Cảnh Nhã liền ngăn lại: "Đừng bước lên!"

Tiếng kêu của Chu Cảnh Nhã khiến Hạ Ngọc phải xoay đầu, khi cô ấy nhìn thấy Lâm Diệp cất bước, vẻ mặt bực bội thấy rõ.

Lâm Diệp liếc Chu Cảnh Nhã bằng ánh mắt sắt lạnh tựa dao, rõ ràng là cô đang giúp cô ta, nhưng năm lần bảy lượt cô ta đều không muốn.

"Hạ Ngọc! Tôi là bác sĩ của cô, tôi chính là hiểu được nỗi đau của cô, cùng tôi đi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện! Có được không?"

Đây chính là gì? Chính là đố kị!

Lâm Diệp cũng hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cô không thể khiến bất kỳ ai yêu thích mình, càng không thể khiến một người ôm lòng đố kỵ thích mình.

Nhưng đây là tình thế nguy hiểm và bệnh nhân cần phải ổn định tâm lý, giờ là lúc cần sự hợp tác hơn là tranh giành công lao.

Hạ Ngọc lắc đầu: "Không! Tôi không đi đâu cả! Tôi sẽ ở đây, tôi muốn ở đây."

Chu Cảnh Nhã kiên quyết, giống như một người mẹ vì giận con mà không ngừng mắng chửi: "Hạ Ngọc! Nếu cô không nghe theo tôi, kết quả chắc chắn sẽ tồi tệ! Cô còn muốn tồi tệ đến mức nào nữa?"

Hạ Ngọc giống như chú thỏ bị thương, cố tìm cho mình cái hang để chui xuống. Chu Cảnh Nhã cứ như một con sói đói, dồn ép Hạ Ngọc vào một góc, không cho cô ấy phản kháng, chỉ muốn một lần nuốt trọn vào bụng.

Lâm Diệp sợ Hạ Ngọc sẽ nghĩ quẩn, nhưng nếu cô bước đến chắc chắn sẽ khiến Hạ Ngọc kích động.

Phải làm sao?

Một người đang chịu sự chi phối, một người không ngừng chi phối. Lâm Diệp không có cơ hội, hoàn toàn không có.

Tư Du lên đến nơi thì thấy Lâm Diệp rơi vào hoàn cảnh lúng túng, thấy cô đứng giữa cục diện đang không ngừng tranh chấp mà nắm chặt hai tay, nhìn kỹ sẽ thấy Lâm Diệp vừa cấu vừa bấu tay mình rất mạnh.

Điện thoại Lâm Diệp vang lên tiếng tin nhắn, Tư Du gửi cho cô một đoạn tin: "Chị Tiểu Diệp, em ở phía sau!"

Lâm Diệp xoay đầu nhìn ra sau, Tư Du đứng cách đó không xa đang ra hiệu cho cô.

Vội vàng ấn gửi một tin nhắn, Lâm Diệp nhìn Chu Cảnh Nhã đang khiến Hạ Ngọc ngày càng sợ hãi.

"Cô không giết người thế tại sao lại sợ? Hạ Ngọc, cô vô tội thì chúng ta không có gì phải sợ cả! Đi cùng tôi!" Chu Cảnh Nhã đưa tay ra, hướng về phía Hạ Ngọc mời gọi.

Hạ Ngọc dịch người: "Không. Tôi không muốn!"

"Không muốn? Thế cô muốn chết ở đây sao?"

"Đúng vậy! Tôi chính là muốn chết ở đây!"

Hạ Ngọc quát lên khi Chu Cảnh Nhã vừa dứt lời.

Mọi người ai cũng thất kinh hồn vía, Lâm Diệp thấy Tư Du đi đến chỗ Chu Cảnh Nhã, để tránh Hạ Ngọc thêm phần nghi ngờ, Lâm Diệp lớn giọng nói một câu.

"Cô không phải Hạ Ngọc, cô là Lâm Diệp!"

Hạ Ngọc xoay đầu nhìn về hướng Lâm Diệp, thật ra cô ấy rất phân vân, cô ấy muốn giải đáp nhưng không ai giải đáp cho cô ấy, cứ liên tục hối thúc và ép buộc sẽ khiến con người ta rơi vào đường cùng.

Chu Cảnh Nhã thấy Hạ Ngọc nhìn Lâm Diệp, định mở miệng gọi thì Tư Du đã chặn lại bằng một cái thẻ ngành cảnh sát.

"Mời các vị xuống tầng ngay lập tức, các vị đang cản trở việc cứu người!" Mệnh lệnh của Tư Du mang theo ý tứ lạnh lùng.

Chu Cảnh Nhã định cãi, Tư Du rút một cái còng tay: "Tôi sẽ bắt giữ các người vì tội cản trở người thi hành công vụ!"

"Nhưng tôi là bác sĩ của cô ấy?" Chu Cảnh Nhã chỉ tay đến chỗ Hạ Ngọc.

Tư Du nhíu mày: "Tôi nhắc lại lần cuối, các vị phải nhanh chóng rời khỏi đây!"

Chu Cảnh Nhã vẫn muốn kì kèo thì hai cô đồng nghiệp và hai cô y tá liền kéo tay cô ta: "Đi thôi! Đừng ảnh hưởng đến chúng ta!"

"Đi thôi, bác sĩ Chu!"

Cô ta không phải không muốn cứu Hạ Ngọc, chỉ là không muốn để Lâm Diệp hưởng hết công lao lần này.

Tư Du thấy họ còn chưa chịu đi, lấy điện thoại giả vờ gọi cho Dục Minh để điều động người lên áp giải.

Chu Cảnh Nhã sợ ra mặt, giận dữ phủi tay bỏ đi.

Lâm Diệp thấy tình thế ổn định, lại phải bắt đầu trấn an Hạ Ngọc lần nữa.

Lần này cô vừa cất bước Hạ Ngọc vẫn là như trước không đồng ý.

"Cô có biết mỗi bước chân thể hiện cho cái gì không?" Lâm Diệp ngoài cười nhưng trong lòng đầy bất an.

Hạ Ngọc nghi hoặc: "Là gì?"

"Chính là khoảng cách của trái tim!"

"Tại sao?"

Hạ Ngọc hỏi, nhìn Lâm Diệp trong dáng vẻ đau thương.

Lâm Diệp kiên nhẫn: "Bởi vì chúng ta gần nhau một chút, sẽ cảm nhận nhau thêm một chút. Giống như bây giờ, tôi tiến một bước..."

Vừa nói Lâm Diệp vừa cất bước, Hạ Ngọc nhìn theo bước chân Lâm Diệp, khi cô tiến đúng một bước ánh mắt Hạ Ngọc cũng lướt từ dưới chân Lâm Diệp lướt lên mặt cô.

"Tôi biết, cô đang sợ hãi! Có đúng không?"

Hạ Ngọc không nói gì, Lâm Diệp lại bước một bước.

"Tôi cũng biết, cô đang rất buồn!"

Hạ Ngọc im lặng, mọi người cũng không dám phát ra tiếng động.

Trên sân thượng, tiếng giày cao gót của Lâm Diệp phá tan không gian lặng im, tựa như hòn đá rơi xuống một cái giếng trời, tạo thành một tiếng vang mang cho người ta cảm giác bồi hồi khó tả.

"Chúng ta cảm nhận được nỗi bất an trong lòng nhau!"

Lâm Diệp đưa tay chạm lên ngực trái, nơi trái tim cô đang đập một cách run rẩy.

Hạ Ngọc cũng đưa tay chạm vào, như bị tiếng nói của Lâm Diệp thôi miên, cô ấy chậm rãi cảm nhận trái tim mình.

"Cô thấy trái tim thật kỳ diệu! Chúng dịu dàng, êm ả, lại đang mang sự sống chạy khắp thân thể!"

Lâm Diệp chỉ còn vài bước chân là có thể chạm đến được Hạ Ngọc, đến bước thứ năm, Lâm Diệp đưa tay hướng đến Hạ Ngọc.

"Nhìn xem! Có phải chúng ta ngày càng gần nhau không? Tôi nghe thấy trái tim cô đang thôi thúc muốn được tìm hiểu trái tim tôi! Tôi cũng muốn xác nhận xem là liệu mình nghe đúng không."

Giọng Lâm Diệp đều đều, không hối thúc lại đầy tình cảm.

Hạ Ngọc gật đầu.

Lâm Diệp cười hài lòng: "Cho tôi cơ hội có được không? Cô nắm tay tôi, chúng ta có thể cảm nhận được nhau!"

"Tôi..."

"Nói cho tôi biết cô là ai?"

"Tôi... Tôi..."

"Cô là?"

"Tôi là Hạ Ngọc! Tôi muốn cảm nhận cô, Lâm Diệp!"

"Vậy cô ở đây, đưa tay ra, tôi sẽ nắm tay cô! Được không?"

Hạ Ngọc gật đầu, cánh tay đang nắm lấy thành ban công run rẩy, cánh tay nhỏ có chút gày, ở đầu móng tay dính một ít vữa tường mà trước đó cô ấy đã cào cấu.

Lâm Diệp bước lên, vừa vặn nắm được bàn tay run run đang đưa ra trong không khí.

Hạ Ngọc dường như rất vui, cô ấy cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lâm Diệp, đây cũng chính là kết quả mà mọi người mong muốn.

Trái tim của mỗi người đều như treo trước gió, nhìn cảnh Lâm Diệp chạm được tay Hạ Ngọc, ai cũng hân hoan reo hò hoan hô.

Tư Du thở dài một hơi nhẹ nhõm, đem theo cái bóng đen trong ngực thở mạnh ra.

Đến cả những người đang xem tivi trực tiếp qua kênh tin tức cũng vì chuyện này mà lắng động.

Lâm Hạo ôm lấy bả vai mẹ, xoa dịu: "Không sao rồi mẹ! Tiểu Diệp đã làm rất tốt!"

Mẹ Lâm gật gật đầu, nắm chặt tay Lâm Hạo trong lòng bàn tay, bà không kiềm được xúc động, thút thít tiếng khóc mừng rỡ.

Vài lời của tác giả:

Chương này không cắt để mạch truyện xuyên suốt sẽ hấp dẫn hơn. Mọi người đọc truyện vui vẻ nha!

Cảm ơn vì đã ủng hộ ❤