Ẩn Sau Vỏ Bọc Hạnh Phúc

Chương 2: Chỉ là con cóc đực!



Minh Tuệ cắm nến lên bánh kem, sau đó đốt lửa. Giữa khoảng không tối đen như mực, chỉ có mỗi ánh nến lập loè muốn thắp sáng mọi thứ trong vô vọng. Tuy nhiên, nó cũng đại diện cho chính cô, đại diện cho ý chí lật ngửa ván bài này.

Minh Tuệ thổi một cái. Từ giờ trở đi, cô không còn là người vợ dễ dàng bị dắt mũi nữa. Cô ăn một chén cơm chắc bụng, sau đó thẳng thừng đổ bỏ tất cả các món còn lại vào thùng rác một cách không khoan nhượng. Ngày sinh nhật của cô nhưng những thứ này chỉ toàn là đồ mà Hữu Thịnh thích ăn. Cô đã cưng chiều anh ta quá nhiều rồi.

Sau khi dọn dẹp đi mớ hỗn độn, Minh Tuệ nghe thấy tiếng chìa khoá leng keng va vào ổ. Giây sau, cánh cửa mở ra và bóng hình của Hữu Thịnh cũng xuất hiện. Anh ta trông có vẻ say khướt, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo chực chờ sẽ ngã xuống đất. Tất nhiên cô vẫn đứng yên một chỗ thay vì như trước mà chạy nhanh tới đỡ lấy anh ta.

Minh Tuệ dựa vào bàn, bắt đầu săm soi Hữu Thịnh từ trên xuống dưới. Khi đầu óc đã tỉnh táo trở lại thì người trước mặt mà cô từng yêu đến mức chết đi sống lại lại chẳng ra thể thống gì. Trông quá tệ! Thật khiến cô chán ghét!

Hữu Thịnh nấc lên một tiếng, cả người không còn sức lực nào mà dựa vào tường rồi trượt dần xuống đất. Anh ta cố mở ti hí con mắt, khi nhìn thấy đôi chân thân quen thì lớn giọng quát: “Tuệ, cô đâu rồi? Ra đây chăm sóc chồng con coi.”

Minh Tuệ bật cười thành tiếng, nào còn vẻ gọi tới thì sẽ vâng vâng dạ dạ. Cô chẳng thèm để ý tới Hữu Thịnh mà đi vào phòng dành cho khách rồi ngủ ở đó. Còn anh ta ra sao là chuyện anh ta có thể tự lết vào được phòng ngủ hay không. Muốn sai khiến cô lần nữa à? Nằm mơ đi!

Minh Tuệ nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ về cách đối phó với loại chuyện bị cắm sừng này. Có vẻ hai người kia không phải là mới đây. Theo linh cảm và sự hiểu biết của cô, Hữu Thịnh đã gian díu với Quỳnh Nga cũng phải hơn nửa năm, nhắm chừng là từ lúc anh ta lên chức trưởng phòng đi.

Lăn lộn qua lại, Minh Tuệ vẫn chưa thể tìm ra được nguyên nhân vì sao họ muốn cô chết. Vốn dĩ tài sản của cả hai chả có bao nhiêu. Chỉ cần một đơn ly hôn thì mọi chuyện đều có thể chấm dứt. Cô cũng sẽ không dây dưa với một người đàn ông không còn tình yêu với mình. Tuy nhiên hiện tại dù lí do là gì đi nữa, cô sẽ trả lại từng chút một. Là các người vô tình trước nên đừng trách cô hiểm độc.

Sáng hôm sau, Hữu Thịnh tỉnh lại. Cả người vẫn còn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ở phòng ngủ. Đêm qua không thấy Minh Tuệ ra đỡ mình nên anh ta vô thức tự bò vào đây, nhưng gần tới bên giường thì đã gục xuống.

Hữu Thịnh xoa cái đầu đầy đau nhức, tự hỏi vì sao Minh Tuệ lại không chăm sóc anh ta như trước. Không thấy cô trên giường, anh ta cũng chỉ có thể ráng đứng dậy đi kiếm người vợ tần tảo. Nhưng không phải là lo lắng mà là để chất vấn.

Minh Tuệ nghe tiếng bước chân sau lưng nhưng cũng không quay lại để xem xét tình trạng tả tơi của Hữu Thịnh. Từ trước đến giờ mùi cô ghét nhất là mùi rượu bia.

“Này Tuệ!”

Thấy cô không trả lời lại, anh ta vẫn tiếp tục dùng giọng điệu tra xét: “Tối qua sao em không chăm sóc cho anh? Em để anh nằm dưới đất là sao? Lỡ anh bị lạnh rồi không đi làm được thì ai nuôi cái nhà này hả?”

Minh Tuệ dừng lia cây chổi trong tay rồi tự hỏi vì sao lúc trước bản thân có thể bỏ qua những lời nói đáng đánh như thế này. Cô quay lại, càng nhìn càng thấy anh ta không còn đẹp đẽ trong mắt cô nữa. Thì ra con cóc đực dù cố tới đâu cũng chỉ là một con cóc đực!

“Sao em không nói gì?” Hữu Thịnh nhíu mày, đột nhiên có cảm giác hôm nay cô hơi khác lạ.

“Anh biết hôm qua là ngày gì không?”

Minh Tuệ đột ngột hỏi khiến Hữu Thịnh khó chịu. Anh ta đi vào nhà bếp để lấy một chai nước, cũng không quên phải cằn nhằn: “Hỏi gì ngộ đời?”

Nhưng giây sau, anh ta đã nhìn thấy chiếc bánh kem nằm vỏn vẹn trong thùng rác thì mới sực nhớ hôm qua là ngày sinh nhật của Minh Tuệ. Cô liếc mắt. Là cô cố tình để ở chỗ dễ thấy đó vì muốn xem biểu hiện của anh ta như thế nào. Nhìn cách anh ta láo liêng ánh mắt thì cũng biết anh ta đang tìm đại một lý do gì đó qua mặt cô.

“Anh thật sự không nhớ rõ hôm qua là sinh nhật em sao?” Cô bón lời trước.

Hữu Thịnh gãi đầu, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì cồn và sự tra hỏi của cô. Anh ta nói cho qua chuyện: “Anh xin lỗi. Đêm qua có buổi tiệc quan trọng trong công ty. Không đi không được. Tính nhắn cho em nhưng không có thời gian.”

Hay cho câu không có thời gian. Lúc trước chính anh ta từng bảo dù đi tắm cũng sẽ mang điện thoại theo vì không muốn bỏ cô một mình. Vậy mà bây giờ chỉ dùng một lý do không có thời gian để cho qua chuyện.