Ăn Hại Sống Lại

Chương 28



Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào. Tô Việt Trạch không vui nhíu mày: "Tiểu Dật!"

"Hả!" Tô Thần Dật ngẩng đầu vẻ mặt lơ mơ: "Sao vậy?"

"..." Nãy giờ vốn không nghe nói gì có phải không? "Anh hỏi em là có phải em đã lấy thứ gì đó của Cố Thiệu Kiệt có phải không?"

"Em lấy cái gì của gã?" Vẻ mặt Tô Thần Dật ngờ vực, vào thời điểm này thì phải giả ngu thôi.

"Quả nhiên là quên luôn rồi..." Tô Việt Trạch thấp giọng lầm bầm.

Tô Thần Dật lặng lẽ ngưng mắt nhìn Tô Việt Trạch mặt đứng sắc hỏi: "Lẽ nào anh ta nói anh em cầm đồ của anh ta? Em thật rất tò mò anh ta có thứ gì đang giá để em lấy, với lại khi em gặp anh ấy anh cũng có mặt, anh có thấy em lấy thứ gì của anh ta không?"

"Không có, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

"Tùy tiện hỏi một chút? A..." Tô Thần Dật cầm laptop để trên ghế salong rồi đứng dậy: "Cho tới bây giờ anh cũng không tin tưởng em."

Trong tâm Tô Việt Trạch bỗng run lên một cái, hắn quả thật không hề tin tưởng y, ngay cả lần này hỏi y bất quá cũng chỉ muốn thăm dò ý tứ của y mà thôi, chỉ là hắn không ngờ Tô Thần Dật phản ứng mạnh mẽ như vậy: "Tiểu Dật."

Tô Thần Dật cũng không thèm liếc Tô Việt Trạch một cái thẳng hướng cửa mà đi ra, mẹ nó, mượn cớ tốt để rời đi nè! Mình quá thông minh!

"Tiểu Dật!" Tô Việt Trạch vội vàng đứng dậy đuổi theo Tô Thần Dật: "Không phải anh không tin em, em đừng giận anh không hỏi là được."

Tô Thần Dật chớp mắt nhìn về phía Tô Việt Trạch: "Tôi cho anh một dao rồi bảo anh tôi không đâm anh là được, anh chịu không?"

Tô Việt Trạch bị Tô Thần Dật hỏi đến cứng họng, dĩ nhiên nhất thời không trả lời được.

Tô Thần Dật cười lạnh một tiếng rồi nhanh chân sải bước.

"Tiểu Dật!" Tô Việt Trạch tóm lấy Tô Thần Dật: "Là anh sai, tha thứ cho anh lần này, được không?"

"..." Được không! Tôi vất vả lắm mới cẩu huyết được, anh để tôi viên mãn rời đi không được sao! Hả? không được sao!

"Tiểu Dật?"

Tô Thần Dật mím môi thản nhiên nói: "Anh không sai, là em sai." Tôi không nên lượn mấy vòng để Cố Thiệu Kiệt mặt mo đó bắt được, cho nên anh hãy từ bi để tôi rời đi được không!

Chỉ là sáu chữ bình thường, lại cho đáy lòng Tô Việt Trạch xoắn chặt không hiểu tại sao. Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi Tô Thần Dật chuyện này, người mất trí nhớ, hắn cần chi phải hy vọng cao xa y còn nhớ rõ. Nếu như Tô Thần Dật nhớ rõ, chắc chắn Cố Thiệu Kiệt cũng sẽ không lởn vởn với y như vậy. Về chuyện này, Tô Thần Dật là hoàn toàn vô tội.

Tô Việt Trạch chán nản thả tay xuống, phản ứng của Tô Thần Dật khiến cho hắn nhất thời không biết nói gì cho phải, có lẽ nói, hắn đương nhiên không tìm được kịch bản thích hợp đón đầu Tô Thần Dật. Nếu như Tô Thần Dật là nữ, hoặc là cô gái hắn yêu mến, hắn còn cố gắng mà ôm vào ngực dỗ dành. Nhưng mà Tô Thần Dật lại là nam, hơn nữa y còn là anh em cùng cha khác mẹ của hắn, điều này khiến cho hắn không biết phải làm sao... Không đúng! Không phải nói phải nắm chặt những thứ không xác định ở trong tay sao? Như vậy...

Tô Việt Trạch đưa một tay ôm Tô Thần Dật vào lòng, tay trấn an mà khẽ vỗ lưng Tô Thần Dật: "Tiểu Dật ngoan, đừng nóng giận, là anh sai."

"..." Ngoan con em anh! Cái lưng nhỏ dài ngọc ngà của tôi mà anh cũng dám động vào? Chặt tay! Còn sờ? Chân cũng chặt!

Thấy Tô Thần Dật cựa quậy, Tô Việt Trạch vẫn cố chấp ôm chặt Tô Thần Dật trong lòng vuốt lông: "Đừng quấy, ngoan..."

Tô Thần Dật run rẩy đẩy Tô Việt Trạch ra rồi lặng lẽ cọ đến bên sofa, bực mình mà ôm lấy laptop núp trong sofa, đậu mợ, cuộc sống này không còn cách nào khác để trải qua!

Thấy thế Tô Việt Trạch hài lòng trở lại vị trí của mình: "Anh sẽ nhanh xem xong mấy tập tài liệu này rồi dẫn em đến Trân Vị lâu."

Ai chẳng biết! Tô Thần Dật không thèm đáp lại Tô Việt Trạch, mở duyệt web đến thẳng diễn đàn.

Thấy thế Tô Việt Trạch cũng không để ý, bình tĩnh mà mở tài liệu vùi đầu vào làm việc. Phòng làm việc hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, đang lúc Tô Thần Dật hưng phấn mà dò bài post, một trận chuông vang lên trong phòng làm việc. Tô Thần Dật ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy hai chữ "Kỳ Thương" thì lập tức vui vẻ.

Giơ điện thoại với Tô Việt Trạch ra hiệu, Tô Thần Dật đang chuẩn bị nhân cơ hội chuồn êm, lại nghe Tô Việt Trạch thản nhiên nói: "Nghe ở đây đi, không sao đâu."

"..." Mợ, có cần quản chặt như vậy không! Là anh ép tôi! Tô Thần Dật ấn nút nghe dùng giọng điệu mềm mại đáng yêu lên tiếng: "Đồ chết chiệt không có lương tâm nhà cậu, sao bây giờ mới nhớ gọi điện thoại cho người ta."

"..." Kỳ Thương lặng lẽ ngắt điện thoại, rồi bình tĩnh gọi lại, thời buổi giờ, mạng điện thoại gì đó không quá đáng tin!

Bên này Tô Thần Dật đang buồn bực sao lại bên kia tít một tiếng rồi không còn động tĩnh thì điện thoại bên tai lại kêu to, y xém nữa sợ muốn quăng luôn điện thoại.

Tô Việt Trạch lặng lẽ vuốt phẳng tờ giấy vừa rồi bị hắn không cẩn thận vò lại.

"Đồ quỷ nè, cậu gọi rồi lại treo máy là muốn làm gì? Trái tim nhỏ bé của người ta không khỏe nha!"

"Roẹt", tờ giấy khó khăn lắm mới vuốt lại bị rách một đường.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi lập tức nghe giọng Kỳ Thương nói: "Để Tô Thần Dật nghe điện thoại."

Tô Thần Dật đảo mắt: "Là mình nè."

"..." Thì ra không phải nhầm đường dây "Có rảnh không?"

"Có!" Tô Thần Dật gật đầu lia lịa: "Rảnh quá trời luôn."

"Ở đâu?"

"Ở công ty anh mình nè~~."

"Ừ, 20 phút sau xuống lầu."

"Được!" Tô Thần Dật vẻ mặt hưng phấn mà ngắt điện thoại, mẹ nó, rốt cuộc cũng có thể đi, Tiểu Thương Tử, cậu chính là mưa rào cho nắng hạn!

Tô Việt Trạch không dấu vết cầm tờ tài liệu mới bị phá rách để qua một bên rồi lại mở ra tập khác "Ai?"

"Một người bạn." Tô Thần Dật vui vẻ chạy tới bên sofa tắt máy tính: "Anh hai, em không ăn cơm với anh được. bạn em hẹn đi uống rượu."

"Không được đi."

"Tại sao?" Tô Thần Dật ôm laptop chực khóc: "Anh chưa bao giờ cấm em ra ngoài chơi."

"..." Đừng có làm cái vẻ mặt này được không?

"Sau khi mất trí nhớ ai em không nhớ rõ, bạn bè trước kia em cũng không nhớ, giờ vất vả lắm mới có được hai người, em với bọn họ tụ tập cũng không được sao?"

"..." Đừng có nói anh mày như ác nhân được không? Tô Việt Trạch đau đầu xoa xoa ấn đường: "Uống ít một chút, về sớm một chút."

"Tuân mệnh!" Được cho phép Tô Thần Dật lập tức dứt khoát tắt laptop.

Nhìn bộ dáng hớn hở của Tô Thần Dật khóe miệng Tô Việt Trạch co giật, thằng nhóc, anh gọi mày đi ăn cơm sao mày không vui vẻ như vậy đi!

Canh thời gian, sau khi tạm biệt Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật hưng phấn chạy về phía thang máy, nơi này, ta không bao giờ... tới nữa!

Nhìn bóng lưng chạy đi của Tô Thần Dật, cô tiếp tân kéo vạt áo cô còn lại: "Nhị thiếu vội vã như vậy có phải là đuổi theo Cố thiếu không?"

Cô nọ đẩy gọng kính trên sống mũi bình tĩnh trả lời: "Cố thiếu đi lâu rồi mà sao đuổi theo được? Tôi nghe nói trước đó tổng tài còn nổi giận đùng đùng kéo bọn họ vào phòng làm việc của mình."

"A? Vậy nhị thiếu là?"

Cô nọ cười cười: "Nhất định là tổng tài muốn chia rẽ uyên uyên, chỉ là làm sao có cặp uyên uyên nào lại dễ chia rẽ như vây? Nhất định là Nhị thiếu có hẹn trước với Cố thiếu rồi, Nhị thiếu chắc là đến chỗ hẹn đi."

"Tiền bối cao kiến!"

Ra khỏi cửa công ty, Tô Thần Dật ngó ngang ngó dọc tìm kiếm bóng dáng Kỳ Thương, đột nhiên một cậu trai đội mũ lưỡi trai mang kính râm kéo y nhanh chân rời khỏi, đang lúc Tô Thần Dật chuẩn bị động thủ thì người nọ quát khẽ: "Là tôi, trước tiên cứ theo tôi."

"Tôi fuck, Tiểu Thương Thương, cậu thần bí như vậy làm cái gì?"

Kỳ Thương chặn một chiếc taxi đẩy Tô Thần Dật vào trong rồi chính mình cũng vào theo, nói cho tài xế địa chỉ, Kỳ Thương mới nói: "Có người đi theo tôi."

Nghe vậy Tô Thần Dật lập tức thu hồi vẻ đừa cợt, cau mày hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

"Không có gì." Kỳ Thương cầm điện thoại lấy pin ra rồi thả lại vào trong túi: "Là người của anh tôi."

"Không ngờ cậu vậy mà lại bỏ nhà đi bụi?"

Tay tài xế run lên một cái, xém chút nữa lạc tay lái, thời buổi giờ mấy thằng nhóc thiệt càng khó quản, tới mức bỏ nhà đi bụi luôn rồi.

Kỳ Thương bình tĩnh gật đầu: "Cứ coi là vậy đi, tôi tạm thời không muốn nhìn thấy anh ta, cậu không nói với anh mình là tôi tìm cậu chứ?"

Tô Thần Dật chế nhạo đáp: "Tui đâu có ngu."

"Vậy là được rồi."

Tô Thần Dật lấy điện thoại ra tắt máy rồi hờ hững hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Nhìn chiếc xe việt dã màu lam đậm phía sau, Kỳ Thương nhíu mày: "Trước tiên đi tìm bạn tôi."

Tô Thần Dật gật đầu không nói gì thêm, đối với Kỳ Thương, y thật lòng xem cậu là bạn bè, y tin tưởng cậu cũng nghĩ như thế, bằng không cũng không gọi mình ra. Cho nên y không cần lo lắng Kỳ Thương làm gì y, làm bạn bè, bây giờ y phải ở bên cạnh Kỳ Thương là được rồi.

Khi thấy chiếc xe MPV xám bạc không tiếng động xuất hiện sau xe taxi thì khóe môi Kỳ Thương khẽ cong lên bảo tài xé tấp sát vào, trả tiền rồi nhanh chóng xuống xe mang theo Tô Thần Dật lên chiếc xe đã mở cửa. Hai người khó khăn lắm mới ngồi xuống, chiếc MPV lao như tên bay nhanh chóng rời khỏi vị trí.

"Tui nói nha Kỳ Thương, anh cậu quản cậu chặt quá, lại còn cho hai chiếc xe đi theo cậu."

Giọng nói quen thuộc khiến Tô Thần Dật giật mình, khi ngẩng đầu thấy người nói chuyện thì khóe miệng Tô Thần Dật co giựt co giựt: "Lại là cậu!"